Thú Bông Nhỏ

Chương 72: Thiết bị định vị




Cả căn phòng họp trở nên căng thẳng và ngột ngạt, Khuất Ngôn Chấn trầm lặng hút điếu thuốc ngoài ban công mặc cho sau lưng mình, A Nghiêm và mấy bác sĩ đang thảo luận gì đó rất sôi nổi. Sau cùng hắn từ tốn mở cửa, A Nghiêm đưa ra trước bàn là video cut từ camera xung quanh vườn, chỉ thấy bóng người nhỏ rồi chiếc xe chở Tuệ San cùng đám đó vút đi xa

A Nghiêm trịnh trọng nói:

- Chiếc xe đã tìm thấy trên một con phố vắng vẻ nhưng bên trong lại không có ai, rất có thể bọn chúng biết ta sẽ lần ra các manh mối để tìm bằng được nên kế hoạch bọn chúng dựng lên cũng rất tinh vi

Châu Quả ngồi phía xa, chăm chăm nhìn từng bức ảnh rồi cuối cùng cũng nói lớn:

- Đây rồi, đúng hai tên này... bọn chúng rất trẻ, một tên lông mày rậm, tên còn lại thì mặt hơi rỗ

Khuất Ngôn Chấn liếc nhìn đồng hồ, giọng nói hết sức điềm tĩnh:

- Hmm... 5 tiếng trôi qua rồi, và chúng ta chưa có chút manh mối nào, cũng không biết tên vượt ngục ấy đã làm gì cô ấy, các vị nghĩ sao?

Các bác sĩ phụ trách điều trị lần này nhìn nhau ái ngại, sở dĩ không khí căng thẳng như vậy vì từ khi biết tin Tuệ San bị bắt đi, Khuất Ngôn Chấn đã bằng được muốn bật thiết bị định vị - thứ được cấy vào bên trong thớ da dưới đùi non của nữ nhân. Điều này có hắn, A Nghiêm, ba bác sĩ trưởng cùng y tá Châu Quả biết, riêng Tuệ San, cơ thể cô được cài cắm thứ này mà nữ nhân hoàn toàn mờ tịt

Trở lại ngày hôm ấy, ngay khi Tuệ San được đưa vào cấp cứu, Khuất Ngôn Chấn bên cạnh sự lo lắng tột cùng vẫn lí trí tính toán cho kế hoạch sau này. Hắn gọi một bác sĩ phụ trách tới, nói về kế hoạch mình cần làm và rất nhanh, thiết bị nhỏ gọn ấy được cấy vào lớp da Tuệ San. Sở dĩ hắn có ý đồ như vậy vì trước hết đã xác định muốn cô cả đời bên mình, có ích kỉ thì cũng bao biện rằng chẳng may có lúc Tuệ San rơi vào tình huống nguy hiểm, Khuất thị sẽ ứng cứu kịp thời. Về lâu dài hơn chính là lo ngại Tuệ San bỏ đi, cô có thế lực của Maksim giúp đỡ thì việc cao chạy xa bay là không khó. Khuất Ngôn Chấn suy đi tính lại, quyết không để cô biết sự thật này mà cứ âm thầm xâm phạm thân thể vật nhỏ, để cô mãi trong vòng tay hắn

Thực tại, một bác sĩ sau cùng dũng cảm khẳng định lại một lần nữa:.

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||

- Ngài Khuất, mong ngài hiểu rõ và tôn trọng ý kiến của chúng tôi... cô Đàm thực sự đang trong thời gian hồi phục, bất cứ tác động mạnh nào cũng gây ảnh hưởng xấu tới sức khỏe sau này. Chiếc máy định vị ấy cần thời gian khởi động đồng nghĩa với việc các tần số dữ liệu hay mạng lưới thông tin bắt đầu hoạt động, trước hết nó sẽ ảnh hưởng tới lớp tế bào đang dần lành, kế đến là những cơn đau sau vết khâu... Vậy nên, chưa thể sử dụng máy định vị

Khuất Ngôn Chấn đã nghe tới phát ngán, biết rằng sẽ gây hại về sau cho cơ thể Tuệ San nhưng cứu được tiểu thỏ sớm lúc nào chính là giữ được an nguy cho cô lúc ấy. Nam nhân bất giác rờ tay sau gáy đầy trăn trở, nhàn nhạt ra lệnh:

- A Nghiêm, sau đêm nay không có thông tin gì từ phía Mã Lê Thanh, chúng ta sẽ bắt đầu bật thiết bị ấy lên, bảo bọn họ chuẩn bị đi

Dứt lời, hắn rời đi trước sự ngỡ ngàng của các bác sĩ và Châu Quả, A Nghiêm cũng hết cách, đành đi theo và làm y lệnh của ngài Chủ tịch. Cả hai trở về tập đoàn, Khuất thị đã phái người đi mọi hướng nhưng thông tin không thu được trong khoảng thời gian quá ngắn như vậy. Khuất Ngôn Chấn lờ mờ suy đoán rồi gia tăng việc giám sát Mã Thành Xuyên, con trai lão nếu đã thoát ra ngoài được thì nhất định có kế hoạch cứu ba mình. Tiếp đến bọn họ sẽ bỏ ra nước ngoài, Ngôn Chấn nghĩ được tới đây thì ngưng, hắn cần cẩn trọng xem xét các khả năng tiếp theo và thật chính xác, không thể rút dây động rừng bởi Tuệ San đang trong tay Lê Thanh. Nam nhân thầm cầu nguyện cho cô được an toàn và trọn vẹn, thực không biết bọn chúng sẽ giở trò gì với vật nhỏ

Tại căn nhà Mã Lê Thanh đang trú ngụ, nam nhân từ đâu kiếm được hai vị điều dưỡng phụ trách chăm sóc cho Tuệ San, hai cô sẽ giúp nữ nhân tắm rửa, thay băng hay quan sát vết thương. Tuệ San vừa dùng xong bữa tối, cơ thể cũng đã sạch sẽ và phần da chưa có gì đáng lo ngại – theo nhận xét của Lê Thanh là thế. Hắn nhìn vào vết khâu dài ấy, cẩn thận hỏi:

- Có để lại sẹo không?

Một nữ điều dưỡng nhanh nhảu đáp:

- Anh yên tâm, không đâu... loại chỉ tự tiêu này rất xịn, hơn nữa là tay nghề các bác sĩ đã đứng ca mổ cho cô gái này cũng không phải vừa kết hợp với các loại thuốc được uống thì cơ thể đang hồi phục tốt

Mã Lê Thanh gật gù an tâm, sau cùng bảo hai người đó ra ngoài, trong phòng còn lại hắn và Tuệ San. Nữ nhân được băng bó cẩn thận rồi thì mau chóng cài cúc áo trở lại, ánh mắt tên biến thái kia chăm chăm từ nãy nhìn cô khiến Tuệ San thực sự sợ hắn sẽ làm liều ngay tức khắc. Trong lòng đã co rúm lại rồi, liên tục cầu mong Khuất Ngôn Chấn hãy mau tìm ra nơi này nhưng bề ngoài vẫn không thể tỏ thái độ bài xích, ngược lại còn nhẹ nhàng xuôi theo cảm xúc của Mã Lê Thanh

Hắn nhìn cô đang bối rối, cũng không lấy làm lạ rồi bản thân chủ động đưa tay ra giữ lại phần cúc áo Tuệ San đang cài, trầm mặc:

- Đợi một lúc