Thú Bông Nhỏ

Chương 71: Chấp niệm




Mã Lê Thanh nghiêm chỉnh bày biện mấy miếng táo cho đẹp mắt, đặt con dao lên mặt bàn rồi hắn chủ động đi lại gần phía nữ nhân đang co rúm trên đầu giường. Nam nhân đặt đĩa táo bên cạnh, đưa tay với lên toan tính xoa đầu tiểu thỏ này một chút thì thành ra dọa cô sợ chết khiếp, Tuệ San bớ lấy chăn che kín rồi gắt gao:

- TRÁNH RA!

Tiếng cô vang vọng cả căn phòng nhỏ, hét lớn rồi khiến không khí giữa cả hai rơi vào trầm mặc, Mã Lê Thanh thu tay lại, quay đi nhìn nơi khác, chốc chốc đưa táo lên ăn ngon miệng, hề hà:

- Em làm sao thế, em quên chúng ta là người yêu ư? Muốn chạm nhẹ vào cơ thể em cũng khó khăn quá... haha

Tuệ San dù rơi vào yếu thế vẫn cương trực đáp lại:

- Mã Lê Thanh, anh quay lại để trả thù tôi chứ gì? Ha... còn mở mồm nói yêu đương, đừng gàn dở như thế nữa

Mã Lê Thanh bị nhắc tới chuyện không hay thì tâm tình có chút dao động, cực kì trùng xuống rồi liếc nhìn cả căn phòng, cảm thán cho thời kì hoàng kim trước đây của Mã gia thì bây giờ mỗi người một nơi, hắn phải chui rúc ở xó xỉnh thấp hèn này, thật nhục nhã. Nam nhân quay ra nhìn Tuệ San, ánh mắt cô sáng rọi tới tận tâm hồn đen tối của hắn, cô chính là kẻ đứng sau toàn bộ sự sụp đổ và li tán này nhưng biết làm sao đây, chấp niệm của Mã Lê Thanh đối với Tuệ San đã quá lớn rồi

Nam nhân cười nhẹ, thẳng tay kéo Tuệ San vào lòng mình, một tay cô quấn băng nên khó cử động, tay kia đã bị Lê Thanh chế ngự thành ra không tốn quá nhiều thời gian để hắn cưỡng ép cô bên cạnh. Nam nhân rất biết ý, nhẹ nhàng nâng phần đùi bị găm đạn của vật nhỏ đặt bên hông, tiện đó gằn lên:

- ĐÀM TUỆ SAN! EM ĐANG BỊ THƯƠNG, TÔI KHÔNG MUỐN TỔN THƯƠNG EM MỘT CHÚT NÀO

Sau cùng Mã Lê Thanh cũng o ép ôm được vật nhỏ trong lòng, hắn úp ngay mặt vào sau lớp áo bệnh viện của Tuệ San, hít hà hương thơm nhẹ vốn đã bị át đi bởi bông băng, thuốc sát trùng. Nam nhân hôn nhẹ ngoài vết thương nơi phát súng gần ngực, thủ thỉ như tên si tình quá độ:

- Em hại tôi, tôi vẫn thoát được... Đáp lại, tôi đã cố giết em, nhưng em không chết... có phải là định mệnh của chúng ta chưa dứt đúng không, San San? Vậy tôi sẽ bao dung một lần nữa, chúng ta cùng dựng xây lại từ đầu1

Tuệ San muốn thoát khỏi vòng tay Lê Thanh không dễ, các vết thương chỉ cử động nhẹ đã ức lên mà bây giờ cô còn vùng vẫy trong lòng nam nhân này khiến nơi ấy liền đau như bị rách vết khâu. Nữ nhân thở hổn hển rồi lấy bình tĩnh cho mình, giảng giải:

- Lê... Lê Thanh, mọi tội lỗi là ba anh... anh đừng mãi u mê sai lầm nữa, hãy thả tôi ra, đi tự thú... Ở tòa, tôi sẽ đứng ra làm chứng cho anh, xin giảm án... Được... được không?

Mã Lê Thanh mải mê úp mặt vào khe ng*c nữ nhân rồi nghe cô nói thế liền bật cười khanh khách, hắn chống tay ngửa ra sau, nụ cười luôn sáng và tô điểm khuôn mặt nam nhân này cực kì đẹp, chỉ tiếc rằng bên trong lại không như vẻ ngoài. Lê Thanh khoái chí, hỏi:

- Tuệ San, em đang kể chuyện cười đấy à? Tin tôi cắt lưỡi em luôn không?

Nữ nhân nghe thế liền rùng mình, bụm miệng lại rồi gằm mặt xuống không đáp, biểu cảm lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt cô, sự sợ hãi dần xâm chiếm toàn bộ lí trí và đã biểu hiện qua hơi thở nén, cái tay cấu vào nhau hay tim đập loạn xạ. Mã Lê Thanh thấy vậy cũng tiết chế lại cơn giận, kế hoạch của hắn có cả sự giúp đỡ của đám mafia Hong Kong – bạn làm ăn trước đây của Mã Thành Xuyên, thời gian này sẽ rất bận để lo liệu được nhiều việc, tạm thời Tuệ San còn đang thương nặng, nam nhân không hèn mọn đến độ lợi dụng lúc người ta yếu thế mà trả thù theo cách tàn khốc nhất. Thay vào đó, sau khi các kế hoạch dần thành công, thời gian bình phục của Tuệ San cũng ổn, Mã Lê Thanh sẽ đem theo cô qua Malaysia, lúc bấy giờ muốn yêu chiều hay nổi cơn hận thù hành hạ ra sao, không ai cứu được nữ nhân ranh mãnh này

Mã Lê Thanh trở lại ôm cô trong lòng, vuốt nhẹ mái tóc rồi vỗ lên phần lưng cô như an ủi, giọng nói trầm mặc nhắc nhở:

- San San, đừng làm tôi cáu... em sẽ rất thảm hại đấy. Còn nữa, sẽ không ai cứu được em cả, thậm chí khi tôi cùng đưa em tẩu thoát khỏi đây thì em sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào tôi, em có muốn cuộc sống sau này thoải mái hơn không?

Mã Lê Thanh đặt cô đối diện với mình, ánh mắt hắn nhìn cô kiên định rồi bất giác đặt vào môi nữ nhân một nụ hôn sâu, hắn thuần thục dẫn dắt tiểu thỏ này theo ý mình, cô có muốn dứt ra cũng không thể vì bàn tay Lê Thanh giữ chắc sau gáy. Đến khi bản thân thỏa mãn, hắn mới thả ra rồi vẫn chấp niệm si tình, bộc bạch:

- Tôi còn yêu em rất nhiều, hận em khi không có em ở bên nhưng gặp lại em rồi lại không dám làm đau em ở đâu cả... Hai vết bắn này coi như tôi đã trả thù xong cho Mã gia, em còn sống tức là vẫn phải gắn bó với Mã Lê Thanh này. Tuệ San, ngoan ngoãn ở bên tôi, tôi không đối xử tệ với em... em cũng vậy, đã phá hủy được Delyn rồi trả thù cho ba mẹ... Chúng ta... hòa nhau, không ai nợ ai1

Tuệ San thoáng bất ngờ trước tình cảm của Mã Lê Thanh, hắn thực sự là yêu cô sâu đậm đến vậy hay đang giăng mồi cảm xúc, hắn có kế hoạch gì khác không? Hàng tá câu hỏi chạy qua trí óc cô, nữ nhân cũng biết bản thân bây giờ dễ rơi vào thảm cảnh hơn bất cứ lúc nào, đành xuôi theo ý hắn mà gật nhẹ đầu. Trông thấy dáng vẻ này của cô, Lê Thanh vui mừng phải biết, hắn hồ hởi hỏi thêm:

- Có phải em còn yêu tôi đúng không? Thời gian qua em trả thù nhưng cũng rất dằn vặt, tôi hiểu mà... phải không?

Tuệ San nhìn hắn thâm tình, dối trá không chớp mắt một giây nào, thỏ thẻ đáp lại:

- Vâ... Vâng ạ