Chương 8 : Hoang dã rèn luyện 3
Hổ Phong là một tiểu đội tương đối có danh tiếng trong giới võ giả ở thành Cửu Long, do một vị Chiến tướng trung cấp cùng hai Chiến tướng sơ cấp lĩnh đội, ngoài ra còn năm thành viên chiến sĩ cao cấp.
Mỗi lần tiến ra khu hoang dã săn bắn, dựa vào thực lực mạnh cùng tính tình cẩn thận tuy thu hoạch có ít có nhiều nhưng xưa nay đều khá an toàn, hiếm có xảy ra t·hương v·ong nghiêm trọng.
Đáng tiếc, hôm nay trên đường trở về quân khu tiếp tế thì lại xảy ra chuyện.
Một chiến sĩ cao cấp mới nhập đội vì chủ quan cùng tham lam mà tự ý rời vị trí gác để đi trộm Huyết Ngọc Thảo giá trị cao trong hang ổ của bầy Độc Giác Thiết Giáp Trư, kết quả bị phát hiện rồi dẫn theo cả bầy trở về báo đồng đội.
Vì sự tình quá bất ngờ, tiểu đội Hổ Phong tổn thương nghiêm trọng, các thành viên chiến sĩ cấp đều t·ử t·rận, chỉ có ba Chiến Tướng cấp là Đạt, Phong, Mỹ Dung là ôm thương chạy đi.
Dựa vào tốc độ cùng sự linh hoạt dần tách khỏi bầy quái thú, duy chỉ có bốn con Độc Giác Thiết Giáp Trư là đuổi sát không bỏ.
Tốc độ của chúng không thua gì ba người, nếu không phải trên đường lợi dụng chướng ngại vật thì đã sớm bị đuổi kịp, nhưng cũng chỉ là chuyện thời gian khi thương thế khiến thể lực sụt giảm nghiêm trọng.
Hướng về chỗ của Lê Khanh cũng chỉ là vô tình chứ không phải cố ý như hắn nghĩ.
Sau đó là một màn hiện tại xảy ra.
" Anh Đạt, làm sao đây, cậu ta cản lại một con rồi, liều không?"
Cao Phong, Chiến tướng sơ cấp dùng đơn đao hỏi, thành viên nữ Chiến tướng sơ cấp Mỹ Dung cũng hướng ánh mắt tin tưởng nhìn sang.
" Đành vậy, chẳng lẽ chạy mãi. Tôn nghiêm chiến sĩ chẳng lẽ sợ đám heo này, lên, g·iết chúng "
Thành Đạt tiểu đội trưởng nhìn qua thân ảnh chớp hiện đằng kia siết chặt chùy sắt trong tay, sau đó gầm lên một tiếng xoay người lại dây dưa một con Độc Giác Thiết Giáp Trư.
Phong cùng Mỹ Dung nhìn nhau nở nụ cười không chút sợ hãi, sau đó cũng nắm lên v·ũ k·hí quay lại chia nhau mỗi người đối phó một con.
Độc Giác Thiết Giáp Trư da dày thịt béo, phòng ngự cao ngất, bọn họ có lẽ không tổn thương được nó nhưng để dây dưa một thời gian hẳn không là vấn đề, cũng chỉ đành đặt hi vọng vào thủ đoạn của chiến binh trẻ tuổi đằng kia.
Mà Lê Khanh hiện cũng gặp một trận chiến khó khăn nhất từ trước đến giờ.
Bành!
" Mẹ nó, cứng như vậy "
Một đấm toàn lực vào sau gáy của Độc Giác Thiết Giáp Trư mà Lê Khanh cứ ngỡ đang gõ vào một khối hợp kim dày, lực phản chấn lại đã qua hai lớp tiêu giảm vẫn khiến cánh tay hắn hơi rung lên.
Mà Độc Giác Thiết Giáp Trư thì chỉ b·ị đ·ánh cho bốn gối hơi chùng xuống, song rất nhanh đã đứng thẳng lên, cái đuôi như roi sắt quất mạnh đến.
Thiểm.
Lê Khanh đạp nhẹ lên thân nó lắc người tránh đi.
Hai thanh phi đao từ trong túi bay ra hóa thành hai ánh chớp đâm mạnh tới, nhưng sau một tràng dài tiếng leng keng thì cũng chỉ để lại vô số vết xước nông.
Thậm chí Độc Giác Thiết Giáp Trư còn không chảy ra một giọt máu.
Rống!
Nó gào lên một tiếng tức giận rồi như xe tăng ủi tới, có điều bị Lê Khanh linh hoạt né đi, chỉ tội cho ngôi nhà phía sau b·ị đ·âm thành một đống phế tích.
" Phải làm sao?". Hắn đứng trên một cây cột điện cao gần đó nhíu mày, hai thanh phi đao xoay vòng xung quanh.
" Tinh thần niệm sư ". Ba người tiểu đội Hổ Phong thấy vậy chấn động, trong mắt dâng lên hi vọng.
Tinh thần niệm sư trong giới võ giả danh tiếng cực cao, mỗi người đều là cường giả một phương được các thế lực trọng điểm bồi dưỡng, chiến lực không tầm thường.
Có lẽ, hôm nay bọn họ vẫn có cơ hội sống qua một kiếp này.
" Nếu có thể tụ lực hai thanh phi đao vào một điểm, hoặc bản thân lĩnh ngộ hoàn toàn nhất trọng kình thì có lẽ sẽ phá được phòng ngự của nó "
Rống!
Độc Giác Thiết Giáp Trư từ phế tích xông ra, công kích loạn xạ, bất kể là sừng trên đầu, bốn chân hay đuôi đều có thể trở thành v·ũ k·hí linh loạt sử dụng.
Nhưng dù vậy cũng không làm gì được Lê Khanh, hắn như một con cá chạch trơn tuột tránh đi tất cả, thậm chí những lúc trên không trung còn có thể mượn phi đao làm bàn đạp linh hoạt di chuyển.
Đôi khi còn dùng niệm lực ngự vật phi hành, bình tĩnh quan sát tìm điểm đột phá.
Có điều thời gian cho hắn cũng không nhiều, khi ba người kia đều đang vô cùng chật vật, có thể bị hạ bất cứ lúc nào.
Mà một người thất thủ sẽ dẫn đến hiệu ứng domino, bị một đám Thú tướng cao cấp bao vây thì Lê Khanh cũng chỉ có thể bỏ của chạy lấy người.
" Không thử không biết kết quả "
Tự an ủi một câu, hắn khống chế hai thanh phi đao hợp lại cùng nhau thành hình chữ V, sau đó như một mũi khoan điên cuồng xoay tròn, niệm lực vì không quen nên tiêu hao ghê gớm.
Canh chuẩn lúc Độc Giác Thiết Giáp Trư lao sát qua bên người, Lê Khanh hai mắt lạnh lùng nhắm vào một bên mắt của nó, phi đao hóa thành tia sáng bắn tới.
Độc Giác Thiết Giáp Trư cả kinh, nó cũng đã sinh ra chút trí tuệ, biết ánh mắt là điểm yếu nhưng tốc độ phi đao quá nhanh nên chỉ kịp nhắm mắt lại, dùng mí mắt đón đỡ, cùng lúc cái đuôi cũng quất mạnh tới.
Mí mắt của nó lực phòng ngự tuy hơi kém chút nhưng hẳn không phải nhân loại trước mặt phá được.
Ken két~~
Mũi khoan phi đao xoay tròn trên mí mắt tạo ra vô số tia lửa, dần đâm vào nhưng tốc độ khá chậm, hơn nữa còn có xu hướng bị cản lại đánh bật ra, nhưng Lê Khanh làm sao cho phép.
Hắn không né đi đuôi của Độc Giác Thiết Giáp Trư mà lựa chọn xông tới, lựa chọn đánh cuộc vào tiềm năng bản thân.
Thiểm.
Vạn Trọng Chiến Kình - Nhất trọng kình.
Thời gian như chảy chậm lại, trong đầu Lê Khanh là một mảnh thông suốt, từng tế bào trên cánh tay hắn đều có thể cảm nhận rõ ràng, một cảm giác rất kỳ diệu là hắn có thể điều động thêm sức mạnh của một phần trong số chúng.
Nhất trọng kình, thành!
Oành.
Một quyền đánh mạnh vào mũi khoan phi đao, niệm lực cùng lúc bùng nổ khiến lực công kích lúc này đã vượt ra khỏi phạm vi Chiến tướng cao cấp, mơ hồ chạm đến lằn ranh Chiến thần.
Mũi khoan phi đao chui tọt vào, xé tan nhãn cầu quái thú rồi theo đó di chuyển sâu vào tàn phá bên trong, máu tươi phun ra tung tóe.
Cái đuôi như sắt thép cách Lê Khanh mấy mét thì vô lực rũ xuống, cơ thể khổng lồ của Độc Giác Thiết Giáp Trư theo quán tính lướt lên một khoảng rồi đổ gục, giật giật hai cái thì không còn sinh cơ.
Hai thanh phi đao từ trong tai heo bay ra, xoay quanh Lê Khanh.
" Keng. Ký chủ hoàn thành trận chiến xuất sắc, đánh giá bậc S, nhận được 2000 điểm tích lũy, lần đầu đạt bậc S hệ thống thưởng thêm cho ngài năm phần Nguyên dịch 0.1%. Xin ký chủ cố gắng nhiều hơn "
" Keng. Nhiệm vụ lâm thời hoàn thành, thưởng 5000 điểm tích lũy"
Nghe thấy hệ thống thông báo Lê Khanh mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này nhìn qua ba người tiểu đội Hổ Phong thì do dự có nên cứu hay không?
Tuy nhiên nghĩ lại, họ có lẽ cũng không cố ý, nếu không thì sẽ không ở lại làm gì, trực tiếp bỏ đi xem hắn như mồi nhử không thơm hơn sao?
Cho nên cuối cùng vẫn là ra tay viện thủ.
Có kinh nghiệm hạ một con, lại còn có người hỗ trợ, con Độc Giác Thiết Giáp Trư tiếp theo cũng gục xuống.
Như hiệu ứng domino, con thứ ba cũng nằm.
Con thứ tư thấy vậy sợ hãi muốn bỏ chạy nhưng Lê Khanh làm sao cho phép, bốn đánh một nhanh chóng tiễn nó đi theo đồng bạn.
Ba con lại lần nữa cung cấp cho hắn 6000 điểm tích lũy, lần đầu tiên tài sản hắn lên đến con số khủng 18 nghìn điểm, tuy có nguy hiểm nhưng thu hoạch quả nhiên mê người.
Khiến hắn có xung động muốn đi tìm đám Thú tướng cao cấp khác chém g·iết, nhưng ngẫm lại vẫn là thôi.
Điều khiển phi đao phẫu thuật lấy đi bốn cái sừng là tài liệu quý giá nhất trên thân Độc Giác Thiết Giáp Trư, Lê Khanh cũng không keo kiệt đưa cho ba người kia một cái.
" Cái này, thú là cậu g·iết nên chúng tôi không thể nhận được ". Thành Đạt lắc đầu từ chối.
Một cái sừng này bán cho HR liên minh thậm chí có giá sáu bảy trăm tỷ đấy, đủ bù đắp cả mấy tháng thu nhập của họ, tuy nhiên cũng không ai dám cầm.
Lần này giữ được mạng đã là ông bà độ còng lưng rồi.
" Cứ cầm đi, đây là công sức mấy người đáng được hưởng "
Lê Khanh lời nói cứng rắn ném tới, Thành Đạt từ chối không được thì cũng thu vào giao cho Mỹ Dung cất giữ.
Chiến lợi phẩm của họ trong cuộc đi săn một tháng này đã bị mất sạch, giờ có thứ này cũng có thể bù đắp một phần cho gia đình mấy thành viên đã hi sinh.
Bốn người sau đó lại hợp lực lấy đi những tài liệu có giá trị khác trên thân Độc Giác Thiết Giáp Trư rồi mới trở về căn cứ tạm của Lê Khanh nghỉ ngơi, hắn bỏ ra vài điểm tích lũy mua cho mỗi người một ống dược tề chữa thương cấp thấp.
Thứ này hệ thống đặc biệt bán rẻ, chỉ năm điểm một ống nên hắn cũng không tiếc gì, giờ giàu mà, dăm ba con số lẻ!
Trong lúc trò chuyện thì cũng đã được Thành Đạt kể lại nguyên do vụ việc ngày hôm nay, quả thật không thể trách họ, hai bên đều chỉ là xui xẻo mà thôi.
À, hai bên một bên là tiểu đội Hổ Phong, bên còn lại chính là đám Độc Giác Thiết Giáp Trư, chứ Lê Khanh chỉ đơn thuần là kiếm lợi lớn.
" Vừa vặn, tôi cũng đang dự định trở về, hay chúng ta kết bạn mà đi "
" Được vậy thì còn gì bằng ". Thành Đạt vui vẻ đồng ý.
" Đến nơi cậu nhất định phải uống với chúng tôi một ly để cảm ơn ân cứu mạng ". Cao Phong hiền lành cười một tiếng.
Còn Mỹ Dung có vẻ dịu dàng ít nói, chỉ ở bên cạnh nắm tay Cao Phong, có vẻ hai người là một đôi.
" Chỉ một ly thôi sao?". Lê Khanh trêu ghẹo.
" A, không phải, cậu muốn uống bao nhiều cũng được "
" Đáng tiếc, một ly cũng không thể uống, tôi vẫn còn chưa đủ 18 tuổi đâu"
Lê Khanh nhún vai nói.
Nhưng ba người kia nghe vậy thì đồng loạt dừng chân há hốc mồm
" Nói đùa đi "
" Yêu nghiệt "
" Quái vật "
Lê Khanh : "..."