Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thôn Phệ Thiên Địa

Chương 27: Chân chính truyền thừa




Chương 27: Chân chính truyền thừa

Đám người vẫn chưa biết việc gì thì mười bức tượng khổng lồ bắt đầu cử động, mỗi bức tượng cao tận 50m lên đem lại hiệu ứng thị giác vô cùng cao.

Đôi mắt của mười bức tượng bắt đầu phát sáng quét qua tất cả mọi người sau đó tất cả đều ngã xuống chìm vào trong giấc ngủ sâu, ở đằng sau tế đàn có năm cái bồ đoàn mỗi cái lại có một người ngồi dáng vẻ không giống nhau có lão già, thanh niên cũng có trung niên nhân và nữ nhân.

Hà Nam đang đứng lơ lửng ở dưới năm người đối với vị trung niên nhân và bốn người thi lễ.

"Tham kiến sư tôn và bốn vị trưởng lão".

Vị trung niên nhân và bốn người gật đầu tỏ ý rồi vị trung niên nhân quay sang nhìn nữ nhân duy nhất nhìn khoảng ba mươi tuổi tươi cười hỏi.

"La sư muội muội đoán xem lần này có bao nhiêu tiểu gia hoả có thể qua được".

" Việc này sao tùy vào bọn chúng thôi sư huynh cũng không cần phải đoán trước làm gì".

Nữ tử họ La tùy tiện trả lời cũng không liếc qua trung niên nhân một cái khiến trung niên nhân rất lúng túng vội nói.

"Đúng vậy a là sư huynh ta đường đột".

Sau đó tất cả lại im lặng, ở đây ai cũng biết vị trung niên nhân này đang theo đuổi con gái nhà người ta nhưng bị không để ý, tất cả mọi người cũng coi như không nghe thấy gì tất cả đều làm như đang chăm chú vào màn sáng phía trước trong đó có hình ảnh đám người Mạc Thiên.

Trở lại đám người Mạc Thiên đang mỗi người ở một nơi, hắn không biết đây là nơi nào bản thân đang đứng trong một tòa thành xung quanh toàn đ·ống đ·ổ n·át, bắt mắt nhất là ở giữa thành có một toà điện thờ khổng lồ nằm giữa toà thành.

Men theo con đường Mạc Thiên đi đến chỗ điện thờ xung quanh Mạc Thiên cũng không phát hiện có sự sống nào đến cửa điện thờ một cánh cổng mục nát đập vào mặt có thể nhìn ra được trên đó viết ba chữ Cửu Long Điện, đi thẳng vào bên trong là một khuôn viên rộng lớn với vườn cây ở hai bên tạo thành lối đi thẳng đến chính điện, đi thẳng vào trong Mạc Thiên thấy được một cánh cửa hình vòm cao gần 10m đã bị sụp đổ một nửa, đi vào bên trong hai bên là những hàng ghế ngồi cũ kỹ ở phía trước là một cái bục cao còn ở trên cùng là chín pho tượng đầu rồng.

Lúc này xung quanh Mạc Thiên vang lên những âm thanh xì xào không gian xung quanh dần biến mất như tờ giấy bị đốt cháy vậy, xung quanh trở thành một màu đen nhưng tiếng xì xào vẫn không dừng mà càng ngày càng to lên như có một đám người nói vào tai hắn liên tục vậy khiến cho đầu Mạc Thiên như muốn nổ tung vậy rồi đột nhiên tất cả âm thanh dừng lại cả thế giới bắt đầu sáng lên Mạc Thiên có thể nhìn thấy xung quanh tất cả đều là tượng đá rất nhiều tượng đá vô cùng sinh động như người sống vậy.

Ở bên ngoài mọi người bây giờ đều nhìn chằm chằm vào màn sáng Mạc Thiên từ khi đi vào trong điện thờ hình chiếu của Mạc Thiên đen lại khiến họ không biết xảy ra chuyện gì, lúc này một vị trưởng lão lên tiếng.

"Có phải thế giới tinh thần xảy ra chuyện rồi?".

" Không thể nào năm người còn lại đều sắp tiếp nhận truyền thừa xong rồi đều không có chuyện gì".

Lúc đám người đang tranh luận thì một âm thanh truyền vào trong tai bọn họ.



"Đợi đám trẻ kia truyền thừa xong thì đưa chúng đi trước đi ở đây giao cho ta".

" Vâng lão tổ".

Năm người Lý Siêu vừa tỉnh lại chưa kịp vui sướng vì truyền thừa thì đã bị các vị trưởng lão xách lên biến mất tại chỗ, trong không gian xuất hiện gợn sóng một lão già xuất hiện là lão tổ cấp bậc vương giả Hắc Thiên tông nhìn thấy Mạc Thiên đang nằm đấy lão già tự nói nhỏ.

"Lẽ nào truyền thuyết là thật a".

Mạc Thiên lúc này đang đi dạo ngắm nhìn quanh những bức tượng.

"Đúng thật là kỳ công a trông cứ như người thật vậy".

Mach Thiên vừa cảm thán vừa định lấy tay chạm vào bức tượng thì một âm thanh vang lên sau lưng.

"Ngươi tốt nhất không lên chạm tay vào tên đó rất hẹp hòi".

Mạc Thiên dật nảy mình cả người lông tơ dựng đứng quay lại thì thấy một lão già còng lưng đang chống một gậy ba tong nhìn Mạc Thiên cười cười, Mạc Thiên nhìn lão già chỉ còn lại ba cái răng cười lên trông rất dữ tợn.

" Tham kiến tiền bối".

"Tiền bối a, đã lâu lắm không ai gọi ta như vậy rồi".

Lão già cười cười rồi chống gậy quay người lại đi về phía trước, thấy thế Mạc Thiên vội theo sau, lúc này lão già lên tiếng tiếp.

"Ngươi là người thứ ba có thể đi vài nơi này".

" Vậy tiền bối biết hai người phía trước?".

"Người đầu tiên là con trai Hắc Thiên thánh đế".

Thánh đế nghe thấy vậy Mạc Thiên kinh ngạc không thôi Hắc Thiên lão tổ vậy mà lại là thánh đế cảnh, trải qua bí cảnh Mạc Thiên biết được cổ đế là tên gọi chung đế cảnh mà đế cảnh chia làm đại đế, thiên đế và thánh đế.

"Nếu lão tổ là đế cảnh tại sao năm lại không rời đi".



" Rời đi cả thế giới này đều bị xâm lược chỉ còn lại nơi này có thể cho con người sinh sống, đám người trốn chạy đó bây giờ không c·hết cũng đang chốn chui chốn lủi ở chỗ nào đó ngoài kia, ngươi đã tham gia bí cảnh đó nên ngươi tự biết rồi không cần ta nói nhiều".

Đúng vậy thế giới này từ lâu đã bị tan nát rồi chỉ còn lại đám người ở nơi này sinh tồn dưới vòng bảo hộ của thần nhưng vòng bảo hộ đó đã vỡ ra rồi không biết nhân loại còn chống đỡ được bao lâu.

"Vậy người thứ hai là ai?".

" Kẻ thứ hai này a, cũng không cần nói đến nhưng có phần giống ngươi a".

Không muốn tiếp tục chủ đề này nữa lão già hỏi.

"Ngươi có biết tại sao bây giờ tu vi càng cao càng khó đột phá không?".

" Mời tiền bối chỉ điểm".

"Như ngươi thấy đấy chúng ta sống dưới vòng bảo hộ của thần linh mà từ triệu năm trước vòng bảo hộ đó b·ị đ·ánh vỡ".

" Cái gì b·ị đ·ánh vỡ".

Mạc Thiên giả vờ kinh ngạc nhe là không biết, thấy vậy lão già gật gù sau đó nói tiếp.

"Do bị tổn hại lên vòng bảo hộ đã hút toàn bộ năng lượng của thế giới này để tự chữa trị khiến cho linh khí toàn thế giới ngày càng giảm tu luyện ngày càng khó".

Nghe vậy Mạc Thiên mới biết được vì sao càng gần đây không xuất hiện đế cảnh cường giả.

"Đến nơi rồi".

Lão già dừng lại nói lúc này Mạc Thiên mới phát hiện trước mặt mình là một ngôi nhà tranh trông rất đơn sơ.

"Tiền bối nơi đây là?".

"Hắc Long truyền thừa chân chính".

"Hắc Long chân chính truyền thừa?".



"Đúng vậy nơi đây mới là truyền thừa chân chính mấy cái khác đều là bản giản hoá thôi".

Nghe vậy Mạc Thiên mắt sáng lên, Hắc Long chân chính truyền thừa a chắc chắn rất mạnh.

"Ngươi vào trong đi".

Nghe thấy lão già nói Mạc Thiên lập tức đi vào trong nhà bên trong rất đơn sơ một cái bàn một cái ghế và một cái giường nhưng để Mạc Thiên chú ý là một miếng ngọc giản và một cái bình ở trên bàn.

Cầm miếng ngọc giản nên một cỗ tin tức truyền vào trong đầu Mạc Thiên.

" Hắc Long chân kinh, nuôi linh hóa long a".

Mạc Thiên cảm thán bộ công pháp này có thể nuôi linh trong thức hải dần dần hoá thành hắc long giúp bản thân chiến đấu.

Cầm lấy bình ngọc trên bàn Mạc Thiên đi ra ngoài gặp lão già.

"Đa tạ tiền bối".

" Không phải cảm ơn đây là những thứ ngươi lên được".

"Xin hỏi tính danh của tiền bối là?".

" Ta sao chỉ là một kẻ thủ mộ thôi, ngươi cũng lên đi thôi".

Mạc Thiên chưa kịp nói gì cả người biến mất khỏi nơi này, lúc này một âm thanh từ một bức tượng vang lên.

"Tại sao lại nói với hắn nhiều như vậy".

" Hắn sao là con trai của kẻ đó".

"Là con của kẻ đó với người phụ nữ kia".

" Haha, có thể đến được đây đúng là cơ duyên to lớn a, ta nhớ năm đó".

"Đến đây thôi".

Âm thanh từ tượng đá vang lên ngắt lời ông lão sau đó cả không gian lại chìm vào trong bóng tối chỉ còn lão già đứng đó với nụ cười quỷ dị.