Thời Thanh Niên Của Ông Nội Tôi

Chương 71




Với tư cách là giáo viên cũ và là tiền bối hiện tại của Hạ Nhạc, cô Dương đảm nhận nhiệm vụ đưa cô đi giới thiệu với mọi thứ.

Trong giai đoạn này, cô Dương cũng dần dần tiếp nhận học sinh của chính mình giờ đã trở thành đồng nghiệp của mình.

Tuy Hạ Nhạc không có kinh nghiệm dạy học nhưng cũng may là người hiện đại, hơn nữa cô đã gia sư cho Hà Băng Băng lâu như vậy, từ một gia sư tại nhà chuyển thành giáo viên cô vẫn ứng phó trôi chảy được.

Từ thứ hai đến thứ sáu lên lớp dạy học sinh, buổi tối thì chấm bài và soạn bài, cuối tuần thì vùi mình trong phòng ngủ để ngủ nướng, đọc sách, có khi sẽ ra ngoài thị trấn dạo chơi, phơi nắng.

Một tháng cô về xã Tiêu Viên hai lần, nhìn gia đình nhà họ Hạ vui vẻ hòa thuận, trong lòng cô cũng vui vẻ theo.

Một năm này, Hạ Minh Khiết lớn nhanh trông thấy, từ một đứa bé mới sinh như búp bê giờ đã biến thành một cô bé mũm mĩm xinh xắn.

Cô bé đã được hơn một tuổi, biết gọi papa, mama, cũng biết tự đi một mình, trước đó vài ngày Chung Cửu Hương còn dạy con bé gọi cô, Hạ Nhạc vừa về được nghe một tiếng cô nũng nịu thì sẽ ôm hôn cô bé mãnh liệt.

Mặc dù thực chất cô bé một tuổi lẻ ba tháng này mới đúng là cô của cô.

Cô bé cũng là một người vui vẻ, thích cười ngọt ngào với mọi người, khiến người ta cảm thấy yêu thích mãi không thôi.

Hạ Nhạc thường xuyên than thở, đáng yêu như vậy, cô của cô sao mà là người xấu tính xấu nết, bướng bỉnh, xuất ngoại mấy chục năm không về nhà được chứ.

Lúc Hạ Nhạc rời nhà lần nữa, cô lấy chiếc kẹp tóc hình con bướm mà Hạ Thiệu Hoa tặng mình kẹp lên tóc của Hạ Minh Khiết.

Trở lại trường, sau khi kết thúc một năm thực tập, trường học quyết định tổ chức một cuộc đánh giá chính thức cho những giáo viên thực tập cùng thời gian.

Căn cứ vào đánh giá của các thầy cô và học sinh cùng với đánh giá biểu hiện của các thầy cô thực tập cùng kỳ đạt thành tích khác nhau, cuối cùng quyết định mức lương dựa vào trình độ.

Là một người hiện đại với những tư tưởng tiên tiến, cô giáo Hạ có tuổi tác nhỏ nhất, không hề nghi ngờ đạt được vị trí đầu tiên.

Nghe nói trường học cũng đang có kế hoạch cho cô Dương phát giấy khen thưởng cho các thầy cô thực tập.

Buổi lễ còn chưa bắt đầu, cô Dương đã đến phòng của Hạ Nhạc trước, vừa lấy lạc Hạ Nhạc để trên bàn bóc ăn vừa báo kết quả này cho cô.

Mặt khác, Hạ Nhạc không tỏ ra quá ngạc nhiên trước kết quả này.

Ở trong mắt cô Dương, cô gái trẻ tuổi Hạ Nhạc này đúng là không tệ, không quan tâm hơn thua, là một tài năng hiếm có cần được trọng dụng.

Không hổ là học sinh bản thân mình dạy dỗ.

Buổi lễ chính quy này, mặc dù nói là buổi lễ nhưng thực ra cũng chỉ là thầy cô gọi bạn bè người thân đến hiện trường xem kết quả mà thôi.

Hạ Nhạc chân thành mời người nhà họ Hà cùng với nhà họ Hạ đến tham gia buổi lễ.

Nhưng đến ngày, chỗ ghế mời dành cho người thân của Hạ Nhạc chỉ có cô Hà với Hà Băng Băng xuất hiện.

Mãi đến khi buổi lễ sắp kết thúc, Hạ Nhạc cũng không thấy người nhà họ Hạ đâu, Hạ Nhạc cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô nói Chung Ngọc Quế báo tin này với người nhà thay cô, mặc dù bình thường Chung Ngọc Quế vô tâm vô tư nhưng bản chất vẫn là một cô nàng nghiêm túc, không phải giống như Hạ Thiệu Minh ngốc nghếch ngoảnh trước ngoảnh sau là đã quên khuấy đi.

Sau khi buổi lễ kết thúc, Hạ Nhạc ôm phần thưởng nhà trường phát cho giáo viên thực tập xuất sắc nhất là một bộ chăn ga mới ngồi cạnh cô Hà.

Cô Hà ôm Hà Băng Băng, hai mẹ con cùng vui vẻ nhìn Hạ Nhạc.

Hà Băng Băng đã trưởng thành, là một cô gái xinh đẹp giống Hạ Nhạc vậy, trải qua nhiều năm chữa trị, bệnh tình của cô bé cũng đã khá lên rất nhiều, trở nên bình thường hơn nhiều.

Hà Băng Băng đứng lên, vẫn vui vẻ khi nhìn thấy Hạ Nhạc như trước kia, chỉ là bây giờ cô bé không còn bổ nhào vào Hạ Nhạc đòi ôm nữa mà chỉ nắm tay thân thiết với Hạ Nhạc nói: “Cô Hạ, cô vẫn giỏi giang như vậy!”

Hạ Nhạc bị cô bé chọc cười, nếp nhăn giữa lông mày giãn ra không ít, nhưng trên mặt vẫn hiện lên vẻ bất an.

Cô Hà nhìn thấu tất cả, cô ấy nhìn về phía chỗ trống bên cạnh như có điều gì đó nói: “Người trong nhà đều không đến à…”

Hạ Nhạc gật đầu.

“Cháu, có lẽ cháu phải về nhà một chuyến.”

Vừa dứt lời thì hiệu trưởng xuất hiện trước mặt ba người.

Ông ấy hàn huyên đôi ba câu với cô Hà, hỏi chú Hà dạo này sao rồi, sau đó khet Hạ Nhạc hết lời với cô Hà.

Tất nhiên Hạ Nhạc hiểu rõ hạng nhất này ngoài khả năng giảng dạy ra thì ít nhiều gì cũng có chút liên quan đến nhà họ hà, thế là lẳng lặng đứng bên cạnh, lúc hiệu trưởng khen cô thì lễ phép mỉm cười.

Sau khi hiệu trưởng hàn huyên xong, Chung Ngọc Quế cũng xuất hiện ở ngoài khán phòng.

Vẻ mặt cô ấy lo lắng, chắc chắn là có chuyện gì đó.

Hạ Nhạc nhìn thấy cô ấy, ngay lập tức đưa chăn đệm cho cô Dương, nhờ cô Dương mang về phòng giúp mình, sau đó chạy thật nhanh đến bên cạnh Chung Ngọc Quế.

Đôi mắt của Chung Ngọc Quế sưng húp, nắm lấy tay Hạ Nhạc: “Nhạc Nhạc, trong nhà xảy ra chuyện…”



Bệnh viện thị trấn, trước cửa phòng cấp cứu.

Hạ Thiệu Hoa dựa vào tường, Chung Ngọc Quế vùi đầu vào ngực anh, bên cạnh là Lâm Hoa Hoa đang lau nước mắt cho Trương Minh Hà, cô ấy ôm Trương Minh Hà trong lòng không ngừng vỗ về sau lưng thằng bé.

Hạ Nhạc đi theo Chung Ngọc Quế đi thẳng đến bệnh viện, tuy Chung Ngọc Quế đã kể mọi chuyện cho Hạ Nhạc nghe nhưng nhìn cảnh tượng trước mặt, trái tim Hạ Nhạc vẫn đau đớn.

Cô sợ hãi hỏi: “Ở trong đó bao lâu rồi?”

Chung Cửu Hương không phản ứng, Hạ Thiệu Hoa muốn nói thì cửa phòng cấp cứu chợt mở ra.

Một bác sĩ tóc bạc bước ra khỏi cửa nhìn lướt qua mọi người rồi hỏi: “Mọi người đều là người nhà của em bé đúng không?”

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Bác sĩ giật mình rồi nói thêm: “Bé sinh ra đã có vấn đề về tim, chỉ có phẫu thuật mới có thể sống sót được, hiện nay…về mặt phẫu thuật tim khoa ngoại ở trong nước ta chưa phát triển, nhưng ở nước ngoài thì có trường hợp phẫu thuật tim rồi, nghe nói bệnh viện Nhân Tế – Thượng Hải bắt đầu nghiên cứu về lĩnh vực này, chỉ có điều những bác sĩ xuất sắc chỉ khám bệnh cho tầng lớp thượng lưu…”

Bác sĩ thở dài: “Xác suất quá thấp, không cứu sống được, huống hồ bé đã… ”

“Không cứu được…” Chung Cửu Hương lặp lại câu cuối cùng rồi ngã khuỵu xuống bất tỉnh.

Hạ Nhạc nghe bác sĩ nói cảm thấy đầu choáng váng, suýt chút nữa ngất đi giống Chung Cửu Hương.

Cô tiến lên, bắt lấy ống tay áo của bác sĩ hỏi: “Sao lại thế được? Không phải phẫu thuật tim ở nước ta rất phát triển sao? Ngay cả ghép tim còn ghép được, sao lại không thể cứu được cả một đứa trẻ, sao lại như vậy được?”

Bác sĩ nhìn Hạ Nhạc với ánh mắt nghi ngờ quái dị, vì đã quen với sinh tử nên có chút thương cảm với người nhà bệnh nhân.

Hạ Thiệu Hoa ôm Chung Cửu Hương nên không kịp khuyên ngăn Hạ Nhạc đang mất lý trí.

Lâm Hoa Hoa bước tới rồi kéo Hạ Nhạc ra.

Hạ Nhạc cười đau đớn ngã trên mặt đất, chắc cô điên rồi.

Hiện tại là năm 1954, phẫu thuật tim vẫn chưa phát triển, đây không phải thời đại thế kỷ 21 mà cô biết.

Nghĩ đến cuộc đời của cô bé ngọt ngào sắp kết thúc khi chưa kịp bắt đầu, cô ôm mặt bật khóc nức nở.

Rốt cuộc cô cũng hiểu vì sao cô chưa bao giờ nghe đến cái tên Hạ Minh Khiết này.

Bởi vì, đứa bé này không thể sống sót được đến sau này.



“Tôi có thể liên lạc được với bác sĩ ở bệnh viện Nhân Tế!”

Giọng cô Hà ở phía sau vang lên.

Tiếng bước chân truyền đến, cô Hà chạy đến trước mặt mọi người, phía sau cô ấy là Hà Băng Băng đang sợ hãi.

Rõ ràng trước đó cô ấy không hề đi theo Hạ Nhạc và Chung Ngọc Quế.

Cô Hà thở hổn hển nói: “Ở quân khu của chồng tôi, anh ấy có bạn làm ở bệnh viện Nhân Tế, có thể giúp chúng ta liên lạc với bên ấy, bây giờ tôi lập tức đi tìm anh ấy!”

Nói xong, cô Hà cởi giày cao gót định chạy đi.

Bác sĩ sửng sốt nhưng vẫn lắc đầu tiếc nuối giải thích nói: “Thưa cô, hình như mọi người không hiểu ý tôi.”

Cô Hà dừng bước quay người lại.

“Đã quá muộn để cứu đứa bé.”



Hạ Minh Khiết được mai táng ở trên núi Man Đầu.

Giờ là mùa xuân vạn vật sinh sôi nảy nở thì con bé lại lặng yên rời khỏi nhân thế.

Dường như cây cỏ cũng có linh tính, bên cạnh ngôi mộ nhỏ của cô bé có rất nhiều bông hoa mới nở.

Ngọn núi này chôn cất rất nhiều người Hạ Nhạc biết.

Thím Lâm, chú Trương, dì Yến, bây giờ có thêm một Hạ Minh Khiết mới hơn một tuổi.

Bọn họ hóa thành từng ngôi mộ nho nhỏ, chỉ có tấm bia trước mộ tượng trưng cho việc họ đã từng ở thế giới này.

Lúc biết tin này, Hạ Thiệu Minh cũng vội vã trở về từ thành phố.

Mấy năm không gặp, cậu đã cao lên rất nhiều, sự ngây thơ, trẻ con ngày xưa cũng không còn nữa, chỉ còn lại sự trưởng thành và điềm đạm giống Hạ Thiệu Hoa.

Người một nhà nhiều năm không gặp, chưa kịp hàn huyên thì đã phải lên núi tiễn đưa bé con mới hơn một tuổi.

Ngay cả dáng dấp cháu gái ruột của chính mình ra sao, Hạ Thiệu Minh cũng không biết.

Cậu mặc quần áo chỉnh tề, cúi xuống trước bia mộ, lau sạch sẽ tấm bia.

Hạ Nhạc nhẹ nhàng đặt chiếc kẹp tóc đã từng cài lên tóc Hạ Minh Khiết lên trước bia mộ.

Trước mộ hoàn toàn yên tĩnh.

Chung Cửu Hương không đến.

Chị ấy ở nhà lấy nước mắt rửa mặt, thậm chí có lúc còn nghĩ tất cả đều do lỗi của mình.

Bởi vì chị không cho bé con một cơ thể khỏe mạnh, là một người mẹ, ngay cả mạng sống của con cũng không giữ được.

Chị hối hận, đau khổ, mấy ngày liên tiếp không ăn không uống.

Còn Hạ Thiệu Hoa thì vẫn luôn cố gắng nhịn, cố gắng chăm sóc và ở bên cạnh Chung Cửu Hương.

Anh không thể gục ngã.

Dù anh luôn giữ bình tĩnh trước mặt mọi người nhưng Hạ Nhạc thường xuyên nhìn thấy anh trốn vào một góc khóc nghẹn ngào.

Sao có thể không đau cho được? Đó là con đầu lòng của họ.

Hạ Nhạc vỗ vai Hạ Thiệu Minh: “Đi thôi.”

Hạ Thiệu Minh đã cao bằng Hạ Thiệu Hoa, Hạ Nhạc không thể đập vào phía sau lưng cậu như trước nữa.

Hạ Thiệu Minh ngoảnh lại nhìn ngọn núi lần cuối rồi đi theo mọi người xuống núi.

Dưới núi, cô Hà và Hà Băng Băng đứng trước cổng nhà họ Hạ chờ Hạ Nhạc.

Dường như Hà Băng Băng biết rõ bầu không khí lúc này hơi khác nên không bám lấy Hạ Nhạc như trước.

Cô Hà nói: “Nhạc Nhạc, lần này chúng tôi đến đây là để tạm biệt.”

Hà Băng Băng nhìn về phía mẹ mình, trong đôi mắt ngây thơ tràn ngập sự thương cảm.

“Tình trạng hiện tại của Băng Băng buộc phải rời khỏi đây để đến chỗ bố con bé chữa trị, chúng tôi phải chuyển đi rồi.”

“Băng Băng không nỡ rời xa cháu, nhưng mà…vì con bé, bọn cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác. đây là chiếc mũ Băng Băng tự tay đan, nói là muốn tặng cháu.”

Cô Hà nói xong, Hà Băng Hăng gật đầu thật mạnh, lấy chiếc mũ mà cô bé giữ chặt trong ngực ra đưa cho Hạ Nhạc.

Chiếc mũ màu hồng nhạt, bên trên có đính nơ, rất giống chiếc váy yêu thích của Hà Băng Băng lúc Hạ Nhạc mặc xuyên về thời đại này, tựa như là một bộ hoàn chỉnh.

Hạ Nhạc cầm lấy chiếc mũ, sờ đầu Hà Băng Băng cao gần bằng mình.

“Cảm ơn…”

Rốt cuộc cô vẫn bật khóc.