Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thời Thanh Niên Của Ông Nội Tôi

Chương 70




Năm 1952, Hạ Thiệu Minh gửi một bức thư, nội dung bức thư là cậu có thể ra nước ngoài đến thủ đô Phần Lan tham gia thế vận hội mùa hè nổi tiếng thế giới.

Lúc đọc nội dung trong thư, Hạ Nhạc phấn khích đến mức không chịu nổi mà lập tức lấy giấy bút ra viết liền.

Hạ Thiệu Hoa và Chung Cửu Hương cũng cười vui vẻ, chỉ có Chung Cửu Hương buồn bực hỏi: “Phần Lan là ở đâu?”

Hạ Nhạc học bộ dáng ngày xưa của Chung Cửu Hương, gấp tờ giấy viết thư lại rồi đặt vào trong ngăn tủ.

“Ở Châu u, cách nước mình xa lắm.”

Chung Cửu Hương nghiêng đầu: “Vậy không phải sẽ mất rất nhiều thời gian để đi qua sao, có kịp không?”

Nghe vậy, Hạ Nhạc rơi vào trầm tư.

Cô cũng không biết đi qua đó sẽ mất bao lâu, cũng không biết khi nào thế vận hội diễn ra.

Chỉ là xét theo tình hình hiện tại, nếu không sang kịp thì cả đống người có lẽ sẽ không phải nỗ lực như vậy.

Dù sao thì ở thời đại này đi ra nước ngoài cũng không phải là một chuyện nhỏ.

Đặc biệt là những người đại diện cho Trung Quốc lần đầu tiên tham gia thế vận hội mùa hè.

“Sẽ kịp thôi.”

Tuy nhiên, thực tế lại nằm ngoài dự đoán của Hạ Nhạc.

Năm 1952, thế vận hội mùa hè được tổ chức tại Helsinki, Phần Lan, vận động viên Trung Quốc lần đầu tiên dự thi, nhưng bởi vì đến trễ nên khi đội Trung Quốc đến Helsinki thì thế vận hội đã diễn ra được 10 ngày.

Cuối cùng, họ chỉ bắt kịp một cuộc thi bơi lội nam và lễ bế mạc.

Trong số mười sáu đội tham gia, Trung Quốc bỏ quyền thi đấu, kết thúc tranh tài.

Đây là tiếc nuối cả đời của bọn họ.

Lúc Hạ Thiệu Minh trở về Trung Quốc, thần tượng của cậu kiêm Bá Lạc – anh Ngô đưa cậu về trung tâm huấn luyện, an ủi cậu, nói sẽ có cơ hội khác.

Hạ Thiệu Minh gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dường như trong mắt chàng trai không còn ánh sáng như năm đó nữa mà thêm vào đó là một tầng ý vị khác.

Khi người nhà họ Hạ biết tin đã gửi thư bảo Hạ Thiệu Minh về nhà nghỉ ngơi, đồng thời Hạ Nhạc cũng bày tỏ mạnh mẽ rằng Món Quà rất nhớ cậu.

Hạ Thiệu Minh cười cười gấp thư lại, sau đó quay người vào sân huấn luyện.

Lý Khiết vẫn giống như thường lệ, cầm chai nước chờ cậu ở một chỗ gần đó.

Ba năm tiếp theo, Hạ Thiệu Minh vẫn chăm chỉ luyện tập, còn Lý Khiết cũng xin vừa làm vừa học, làm thêm ở sân bóng.

Cả hai càng ngày càng thân thiết với nhau, tình cảm ngây thơ thuần khiết năm đó nay bỗng như cây cỏ mùa xuân vươn mình lớn lên.

Chỉ là cả hai đều không thổ lộ, vẫn âm thầm bên nhau như thường lệ.

Một ngày nọ, Hạ Thiệu Minh nhận được thư ở nhà gửi đến, nhắc đến chuyện Chưng Cửu Hương mang thai.

Hạ Thiệu Minh sắp được là chú.

Hạ Thiệu Minh rất vui mừng, dùng một ngày nghỉ của mình để đi dạo phố mua đồ trẻ em với Lý Khiết.

Mà nhà họ Hạ ở xã Tiêu Viên, Hạ Nhạc và Chung Ngọc Quế mỗi ngày đều vây quanh bên cạnh Chung Cửu Hương, chờ đứa bé trong bụng chị ra đời.

Hạ Nhạc nhớ, người con thứ hai trong gia đình là cô của Hạ Nhạc, vậy đứa bé trong bụng hiện tại chính là Hạ Minh Chân.

Hạ Nhạc hỏi Chung Cửu Hương: “Chị nghĩ đứa bé là trai hay gái?”

Chung Cửu Hương nhìn cái bụng bốn năm tháng chưa lộ ra ngoài của mình, suy nghĩ một lát rồi đáp: “Chắc là con gái.”

Hạ Nhạc mở to mắt nhìn: “Sao chị biết được?”

“Đồ ngốc, cái này mà cũng không biết,” Chung Ngọc Quế nhìn Hạ Nhạc một cái: “Cái này gọi là mẹ con đồng lòng.”

Trương Minh Hà bên cạnh cũng học theo Chung Cửu Hương nhại lại: “Mẹ con đồng lòng.”

Chung Cửu Hương buồn cười, sờ sờ cái mũi của Trương Minh Hà.

Cùng lúc ấy, Hạ Thiệu Hoa đi lên thị trấn giúp chú Liên tắm cho Hắc tướng quân trở về, anh mang theo hai con gà nướng, nhìn thấy cảnh này thì bật cười rồi đi vào bếp bắt đầu vo gạo, nhóm lửa, thổi cơm.

Trước kia luôn là anh nấu cơm cùng Chung Cửu Hương mà từ sau khi Chung Cửu Hương có thai thì anh không để chị ấy vào bếp hít mùi khói dầu nữa.

Anh vừa nấu cơm vừa quan sát bốn người trong phòng khách.

Năm đó sau khi chia ly với mẹ, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một gia đình hạnh phúc.

Từ khi nào mà anh bắt đầu có lại lần nữa nhỉ?

Là sau khi cưới Chung Cửu Hương hay là từ sau khi nhà họ Hạ xây lại nhà, hay thực ra là từ ngày Hạ Nhạc đến?

Hạ Thiệu Hoa chưa kịp nghĩ thì nước trong nồi đã sôi lên, anh vội vàng đổ rau đã được cắt nhỏ vào trong nồi.

Tuy vậy, khóe miệng anh vẫn cong lên mà ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện ra.



Thời gian trôi qua, cô mà Hạ Nhạc mong mỏi cuối cùng cũng ra đời.

Ngày ra đời sớm hơn so với ngày sinh dự kiến những vài ngày, cũng may Hạ Thiệu Hoa luôn luôn cảnh giác, cho dù bé con ra trước ngày thì cũng không hề căng thẳng.

Hạ Nhạc, Chung Ngọc Quế và Trương Minh Hà lo lắng ngồi trên thềm đá ngoài cửa lớn, nghe âm thanh truyền ra từ bên trong.

Chung Ngọc Quế sợ tới mức tái hết mặt mày, nắm lấy tay Hạ Nhạc liên tục hỏi: “Chị của em sẽ không sao đúng không? Có phải chị ấy rất khó chịu hay không? Chắc chị ấy sẽ ổn thôi nhỉ?”

Cho dù Hạ Nhạc biết tương lai cơ thể bà nội rất tốt thì cũng không kìm lại được sự lo lắng: “Không sao, không sao, sinh em bé đều như thế này.”

Trương Minh Hà xoa xoa hai bàn tay nhỏ bất an hỏi: “Lúc em được sinh ra cũng vậy ạ?”

Hạ Nhạc chua xót, không biết nên trả lời như thế nào.

Chờ một hồi lâu, hai chân Hạ Nhạc ngồi đến tê dại, cuối cùng cũng nghe được tiếng trẻ con khóc từ bên trong.

Tảng đá trong lòng cô cuối cùng cũng rơi xuống, ba người nhìn nhau rồi cuống cuồng đứng dậy chạy lại phía cửa.

Cửa mở ra, Lâm Hoa Hoa nói với ba người: “Vào đi, là một bé gái.”

Nói xong, Lâm Hoa Hoa nhìn Hạ Nhạc và Chung Ngọc Quế: “Nhạc Nhạc với Ngọc Quế phải nói là một cháu gái mới đúng, hai đứa được làm cô rồi nhé.”

Hạ Nhạc cười hì hì xích lại gần xem, phải nói là Hạ Nhạc có cô rồi.

Bên ấy, Hạ Thiệu Hoa ôm đứa bé trong tã lót, trên mặt hiện lên một nụ cười bình thường chưa bao giờ thấy.

Là vui mừng xen lẫn tùy ý.

“Đã nghĩ ra tên để đặt cho bé con chưa?” Lâm Hoa Hoa hỏi.

“Đã nghĩ ra lâu rồi.” Chung Cửu Hương tựa nhẹ vào giường cười nói: “Hạ Minh Khiết.”

Nụ cười của Hạ Nhạc lập tức cứng lại trên mặt.

Cái tên này cô chưa từng nghe đến bao giờ, đây là ai?

Không phải cô của cô tên Hạ Minh Chân sao?

“Nghe hay đấy.” Lâm Hoa Hoa nói.

“Hay nhỉ,” Chung Ngọc Quế không đi xem bé con mà bò tới bên giường nhìn Chung Cửu Hương: “Mà không hay bằng Chung Ngọc Quế.”

Chung Cửu Hương nhìn em gái mình, rõ ràng đã cao lớn hơn rất nhiều mà sao vẫn còn ngây thơ như trẻ con thế này.

“Phải, phải, tên Chung Ngọc Quế hay nhất.”

Chung Ngọc Quế thỏa mãn cười hỏi: “Chị, chị còn đau không?”

Chung Cửu Hương lắc đầu: “Không đau, đừng lo lắng.”

Lâm Hoa Hoa bế bé con từ tay Hạ Thiệu Hoa, mấy đứa trẻ con trong xóm xúm lại tạo thành vòng tròn xung quanh cô ấy.

Hạ Nhạc nắm tay em bé, nhìn không ra tướng mạo tương lai, chợt cảm thấy hơi hoang mang.

Hạ Thiệu Hoa ngồi bên giường, đau lòng nắm lấy tay Chung Cửu Hương.

“Có phải vẫn còn đau không?”

Chung Cửu Hương vẫn lắc đầu: “Em nói rồi, không đau mà.”

Hạ Thiệu Hoa áp tay của Chung Cửu Hương lên mặt: “Anh biết rất đau…”

“Vậy hôm nay anh nấu canh mướp cho em nhé.” Chung Cửu Hương nói.

“Được,” Hạ Thiệu Hoa nói: “Em…vất vả rồi.”



Trong nhà có thêm Trương Minh Hà, lại thêm cả Hạ Minh Khiết, rõ ràng là không đủ chỗ ở.

Trùng hợp hơn là lúc này trường tiểu học ở thị trấn trên đang thiếu giáo viên, cô Hà chộp lấy cơ hội ngay lập tức đề cử Hạ Nhạc người liên tục nhảy lớp từ tiểu học cho đến khi tốt nghiệp trung học bằng xuất sắc với hiệu trưởng.

Hiệu trưởng chọn cô ngay tức khắc chỉ qua một vòng phỏng vấn.

Là giáo viên thực tập của trường, cô có ký túc xá riêng nên không cần ở lại nhà ở thôn Thượng, tránh đi đi lại lại phiền phức.

Lúc này, Hạ Nhạc đã là một cô thiếu nữ mười sáu tuổi.

Mười sáu tuổi ở thời đại này đều lập gia thành thất hết cả.

Chỉ có mỗi Hạ Nhạc từ trước đến nay chưa từng nhận được bất cứ lời mời nào từ bà mai ông mối, xem ra cô thấy là Hạ Thiệu Hoa đã giúp cô ngăn cản rất nhiều phiền phức không cần thiết.

Hạ Nhạc thu dọn đồ đạc của mình, lúc rời khỏi nhà họ Hạ thì Hạ Minh Khiết đã được ba tháng tuổi.

Hạ Thiệu Hoa im lặng thu dọn đồ đạc giúp cô, thậm chí còn để cả chiếc hộp thiếc mà cô quý trọng vào trong túi.

Anh đóng gói rất nhiều thứ cho Hạ Nhạc nhưng không hề nói một lời.

Ở thời đại này có thể trở thành giáo viên rõ ràng là chuyện tốt đáng được ăn mừng, thế mà ở nhà họ Hạ, bầu không khí lúc này cực kỳ sa sút.

Chung Cửu Hương cũng nhét một bọc lạc cho Hạ Nhạc giống y như cho Hạ Thiệu Minh, chị làm một đống đồ ăn gói ghém bỏ vào trong túi của Hạ Nhạc.

Hạ Nhạc nhìn bộ dạng này của hai vợ chồng vừa bực mình vừa buồn cười.

Chung Ngọc Quế bóc vỏ củ lạc thừa mà Chung Cửu Hương lấy ra rồi đút cho Trương Minh Hà ăn, nói: “Chị, Nhạc Nhạc chỉ lên thị trấn dạy học, không phải đi đâu xa, bước vài bước là tới rồi. Sao anh chị lại làm như chị ấy giống Hạ Thiệu Minh đi ba năm không trở về thế…”

Chung Cửu Hương sửng sốt.

Nói cũng đúng.

Hạ Thiệu Hoa thì hoàn toàn không nghe gì.

Sau khi đồ của Hạ Nhạc được thu dọn xong thì anh suy nghĩ một lát rồi khiêng lên.

“Đi thôi, ” Hạ Thiệu Hoa nhìn về phía Hạ Nhạc: “Anh đưa em đến trường học.”

Cứ như vậy, nhà họ Nhạc chỉ còn lại Chung Cửu Hương ở nhà chăm sóc Hạ Minh Khiết mới lớn ba tháng tuổi, những người còn lại đều đi theo lên thị trấn Dương Sa.

Trường học trên thị trấn chính là trường học mà lần đầu tiên Hạ Thiệu Minh tham gia thi đấu bóng rổ, so với trường tiểu học ở xã Tiêu Viên thì ở đây quả thực lớn hơn rất nhiều.

Lần đầu tiên thấy sân bóng rổ lớn như vậy, Trương Minh Hà khiếp sợ trợn tròn hai mắt.

“Sau này em cũng muốn đi học ở đây!” Cậu bé la hét: “Em cũng muốn chơi bóng rổ!”

Nghe vậy bọn họ đều không nhịn được cười.

Lúc đến căn phòng được phân cho giáo viên ở, mặc dù không được rộng rãi cho lắm nhưng mà cũng khá tốt cho một người ở.

Chỉ là căn phòng này đã lâu không có người ở nên có rất nhiều bụi.

Những người nhà họ Hạ lập tức bắt tay vào dọn dẹp.

Cô giáo sống bên cạnh tình cờ đi ngang qua, trông thấy mấy người hơi quen mắt, cô ngẩng đầu lên hỏi thử: “Đây không phải là Nhạc Nhạc sao?”

Nghe thấy giọng nói, Hạ Nhạc quay đầu nhìn ra cửa.

“Cô Dương!” Hạ Nhạc ngạc nhiên mừng rỡ gọi.

“Ôi đúng là Nhạc Nhạc!” Cô Dương đẩy gọng mắt kính rồi đi vào: “Mọi người đây là…Thì ra là thế, hiệu trưởng nói sắp xếp giáo viên thực tập ở bên cạnh phòng tôi, hóa ra là anh trai của em!”

Hạ Nhạc: “...”

Hạ Thiệu Hoa: “...”

Chung Ngọc Quế nhanh nhảu lau bàn chẳng thèm ngẩng đầu lên mà giải thích nói: “Không phải ạ, giáo viên thực tập mới là Hạ Nhạc, cô Hạ.”

Cô Dương: “...”

Cô Dương gần bốn mươi tuổi ngây ngẩn cả người.