Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Chương 88




Trong lúc cả bọn Vương Lam đang bận rộn trò chuyện, thì cuộc thi ở khu trung tâm nối giữa những tiểu các, đã bắt đầu đến giai đoạn cao trào.

Nói về ca hát, lại không phân nam nữ, thì đối thủ rất nhiều, nhưng đa số vẫn là nữ nhân.

Có thế nào đi nữa, nam nhân ở cổ đại họ vẫn sống rất truyền thống, và đi theo nề nếp xưa nay.

Như thế vẫn có người can đảm bước ra thi đấu đã là hiếm thấy, không phải là họ hát hay hoặc là không hay, mà chính là tinh thần can đảm vượt qua mọi quy chuẩn đánh giá.

Không thì còn có một lý do thúc đẩy khác, món đồ vật trân quý sau khi thắng cuộc từ Phương gia.

Hàn Nguyệt cười khúc khích: "Lạc My, muội không định ra hát một khúc sao?"

Lạc My nhăn mày, dậm chân: "Hàn Nguyệt tỉ lại trêu chọc ta, tỉ vốn dĩ biết ta không giỏi ca hát."

Lý Tiêu Minh: "Vậy không bằng... Hàn Nguyệt tiểu thư ra đó thể hiện một chút."

Hàn Nguyệt: 'Lý Tiêu Minh, ngài không thể dừng chọc tức ta à, thể hiện gì chứ, ca hát cũng đâu phải nghề của ta."

Phương Triết cười xã giao: "Các vị đừng vội."

Mọi người đồng thanh: "'Ai vội"

Phương Triết: "À... ta không có ý gì đặc biệt, đơn giản thì đây chỉ là môn thi mở màn mà thôi.

Các vị không thích hoặc không có người thích hợp ra thi đấu, cũng không có vấn đề gì."

Vương Lam: "Bọn ta không có, nhưng bên phía thái tử có, Phương công tử cứ yên tâm, một lát sẽ được nghe mỹ khúc, lay động lòng người."

Lãnh Hiên: "Quá khen quá khen, tài nghệ như vậy quả thật rất ít."

Vương Lam: "Quá khen gì chứ, cũng đâu phải là khen huynh, hơn nữa sự thật đúng là người ấy có thiên tư tuyệt thế trong việc này."

Phương Triết và Lý Tiêu Minh nhìn nhau, ngụ ý tìm cầu trả lời từ nhau, bởi vì cả hai không hòa nhập vào được cầu chuyện của mấy người kia.

Lý Tiêu Minh: "Bên thái tử có nhân tài ca hát?"

Lạc My ngạc nhiên: "Đúng a, không phải là ca ca luôn thích người ta à, sao một chút tài nghệ này của nàng, cũng không biết."

Lý Tiêu Minh hoang mang: "..."

Vương Lam: "Ca ca, huynh không phải chính là yêu cái đẹp thôi đúng không?

Người ta thích gì, giỏi cái gì, huynh cũng không biết."

Hàn Nguyệt: "Tố chất như đây, thì đến bao giờ mới có tướng quân phu nhân."

Lãnh Hiên: "Theo ta thấy huynh và người ta cũng không hợp, chi bằng quay đầu tìm kiếm đối tượng khác."

Phương Triết: "?"

Lý Tiêu Minh: "???"

Vương Lam: Ca ca, người bọn muội đang nói đến là Cảnh Nghi công chúa, người mà huynh ngày nhớ đêm mong."

Lý Tiêu Minh lập tức phản bác: "Cái gì mà ngày nhớ đêm mong, từ lâu ta đã không còn yêu thích nàng ta nữa."

Lạc My nắm bắt cơ hội: "Vậy thì hiện tại huynh yêu thích ai?"

Lý Tiêu Minh bất chợt khó xử: "Ta... tất nhiên là hiện nay ta vẫn lo cho quân lính, không có thời gian nghĩ đến mấy chuyện nhi nữ tình trường."

Vương Lam: "À... không sao, người làm muội muội như ta đây, sau này sẽ tìm nàng dâu tốt cho huynh."

Bên này rộn ràng trêu chọc Lý Tiêu Minh không lối thoát, bên phía thái tử cũng không hề yên ắng.

Thái tử: "'Cuộc thi đầu tiên là ca hát, ai trong số các người có thể thi?"

Nhị hoàng tử: "Thái tử, ta tất nhiên là không được."

Thái tử bật cười: "Tất nhiên không phải ngươi, ta nắm rõ tài năng của ngươi đến đâu.

Ta là đang hỏi các muội ấy."

Ba vị công chúa nhìn nhau, sau đó là Ngũ công chúa lên tiếng trước: "Nếu thái tử muốn, hoàng muội có thể ra thi

dลิ่น, nhung khong chac chan lay dudc bang dลื่น."

Tứ công chúa: "Ta cũng không hơn muội ấy là bao nhiêu."

Tam hoàng tử: "Bên ngoài dường như đã sắp công bố thứ hạng rồi."

Thái tử bực tức: "Ca hát như thế kia mà cũng cho qua, nếu là xếp đầu bảng thì Phương gia chủ thật không nói nổi

ทนัล."



Tam hoàng tử: "Cũng không trách được Phương gia chủ đâu, là do người ra ứng trận năng lực giới hạn, mà lại không có ai khác, ông ấy buộc phải công bố."

Đang lúc Phương gia chủ định công bố, thì có một cô nương bước ra thử thách, ngay lúc này Phương gia chủ đành tạm gác lại việc chuẩn bị công bố.

Phương quản gia: "Xin hỏi tiểu thư đây là muốn thử sức?"

"Đúng vậy"

Phương quản gia: "Vậy xin mời cô nương"

"Khoan đã, thi thì tất nhiên ta sẽ thi, nhưng trước khi thi, ta cũng cần biết phần thưởng là gì a."

Phương quản gia: "Tiểu thư yên tâm, phần thưởng rất trân quý, cô nương chắc chắn hài lòng."

"Cái này chỉ có Phương gia các người nói, còn quý giá đến đầu, ta đây còn chưa biết được.

Lỡ như đối với ta, nó vô cùng bình thường thì phải làm sao?

Lại làm lỡ công sức của ta. Nên là ta yêu cầu Phương gia chủ công bố phần thưởng trước, nếu thích hợp ta tất nhiên thi đấu."

Quần chúng ăn dưa cũng sôi nổi không kém: "Vị cô nữa này nói không sai, phải công bố ra bên ngoài phần thưởng mới hợp lý lẽ."

"Phương gia không muốn công bố sao?"

"Các người xem, hay là có gì ẩn giấu"

"Đúng a, mau mau công bố đi."

Mộc Các

Vương Lam: "Cô nương ấy rất thông tuệ, lại là người rõ ràng."

Lý Tiêu Minh: "Phương gia chủ nên làm như vậy ngay từ đầu."

Lạc My: "Có phần thưởng xứng đáng, mới khiến người ta có tinh thần phấn đấu."

Hàn Nguyệt: "Có thể nào Phương gia các người tổ chức mua vui, không có ý định trao phần thưởng đàng hoàng hay không?"

Phương Triết: "Ta vô tội a"

Lãnh Hiên: "Cũng có thể, sau khi thắng, Phương gia chủ muốn tặng thế nào ai mà biết được chứ."

Vương Lam: "Haiz..."

Cả bọn đều nhìn về phía Phương Triết, lắc đầu vẻ mặt đầy chê bai.

Phương Triết: "Ta đã nói không dính dáng gì đến ta mà."

Nguyệt Các

Thái tử: "Cô nương này rất biết tính toán."

Tam hoàng tử: "Là lẽ thường tình, Phương gia nên cho người thi biết trước phần thưởng, nếu không ai lại muốn thi."

Nhị hoàng tử: "'Cũng không đâu, chúng ta thì không hề thiếu thốn, nhưng bọn người đó thì có.

Cho nên từ nãy đến bây giờ, vẫn có người thi đó thôi."

Bát công chúa: "Vậy hoàng huynh thấy, từ lúc thi đến tận bây giờ, có người nào là cao nhân chưa?"

Nhị hoàng tử: "..."

Cảnh Nghi bỏ ngoài tai lời tranh cãi qua lại của cả bọn người kia, nàng chỉ quan tâm một thứ: "Phần thưởng sẽ là gì đây?"

Bên trong Mộc Các và Nguyệt Các vô cùng sôi nổi, thì dư luận bên ngoài cũng không hể ít.

Phương quản gia: "Cái này..."

Phương Tri: "Tiều thư đây quả nhiên là người thông minh và cần thận, được trước mặt mọi người ta công bố, phần thưởng cho cuộc thi này là Bạch Thủy Chi Lộ."

Quần chúng ổ lên ngạc nhiên, là Bạch Thủy Chi Lộ, là Bạch Thủy Chi Lộ, quả nhiên là bảo vật.

"Thật tiếc, là ta không có khả năng tranh."

"Ngươi cũng xứng..."

"Ngươi thì xứng sao?"

Phương quản gia: "Xin các vị khách nhân giữ im lặng.

Phương Tri: "Như các vị đã biết. Bạch Thủy Chi Lộ là thứ nước thần dược, trị được bách bệnh, hơn nữa đối với các vị cô nương lại càng quý giá.

Thế nào vị cô nương đây, cô nương đã hài lòng?"



"Ta rất hài lòng, ta chấp nhận thi đấu."

Nguyệt Các

Cảnh Nghi vô thức nhẩm theo: " Bạch Thủy Chi Lộ?"

Thái tử: "'Cảnh Nghi, muội muốn có nó à?"

Cảnh Nghi: "Tất nhiên rồi, thái tử ca ca không nghe đến à, nó có tác dụng thần kì chữa trị bách bệnh."

Tam hoàng tử: "Cảnh Nghi muội không biết rồi, trong nội khố hoàng cung của chúng ta, cũng có không ít dược liệu và đồ vật có tác dụng giống như Bạch Thủy Chi Lộ."

Cảnh Nghi: "Thật sao?"

Thái tử: "Dĩ nhiên là có, nhưng không phải ai muốn lấy là được."

Cảnh Nghi: "..."

Bát công chúa: "Cảnh Nghi tỉ tỉ, chi bằng tỉ tham dự cuộc thi này đi, là có thể lấy được Bạch Thủy Chi Lộ."

Nhị hoàng tử: "Muội ấy hát rất hay à?"

Bát công chúa: "Nhị hoàng huynh hãy hỏi tỉ ấy xem."

Cảnh Nghi cười dịu dàng: "'Cũng tạm được thôi."

Lúc này bên ngoài đã vang lên từng câu hát hay, đến làm lòng người cũng rung động theo, có thể thấy so với những người thi trước đó. Vị cô nương này quả nhiên tài năng vượt trội.

Chỉ là vừa hát xong chưa kịp vui mừng, đã bị một giọng khác khác lần át.

"Vị cô nương này lại là ai a?"

"Ta cũng không rõ, đợi một lát sẽ rõ."

"Giong hat nay con hay hon co nuong kia nua a"

"Quả nhiên Bạch Thủy Chi Lộ vừa ra, nhân tài liền không thiếu."

Mộc Các

Lãnh Hiên: "Vị cô nương mới vừa xuất hiện kia hát cũng khá hay, nhưng so với Cảnh Nghi thì thua xa."

Vương Lam và Lạc My đồng thanh: "Đúng vậy"

Hàn Nguyệt: "Nhưng là nếu không có ai tiếp tục ứng đẩu, thì cô nương ẩy sẽ trở thành người thẳng cuộc."

Lý Tiêu Minh: "Dù là ai thắng cuộc thi này, đều không quan trọng, bởi vì phía sau mới được gọi là thử thách lớn."

Vương Lam: "Ca ca, huynh thật không muốn nghe Cảnh Nghi hát sao?"

Lý Tiêu Minh: "Không cần thiết"

Lạc My: "À... vậy Vương Lam tỉ thì sao?"

Mọi người đồng loạt nhìn hướng Lạc My, bị những ánh mắt nóng rực đó nhìn đến, Lạc My có chút hoảng.

Lạc My: "Sao vậy, mọi người sao lại nhìn muội như vậy?"

Phương Triết: "Vương tiểu thư hát rất hay?"

Vương Lam nhìn Lạc My, ý tứ thế nào, Lạc My tự nhiên hiểu được, nếu so với trước kia thì có thể không, nhưng thời gian này hai người họ như hình với bóng, cho nên suy nghĩ và hành động luôn thấu hiểu nhau.

Lạc My: "Cũng tạm được, khi nào về phủ bọn muội hát cho ca ca nghe."

Hàn Nguyệt nhanh trí: "Đúng đúng là như thế."

Vương Lam thở phào nhẹ nhõm, ta đây thật không muốn bước ra kia thi đấu, ta muốn được bình yên a.

Nhưng Bạch Thủy Chi Lộ không hề đơn giản, công dụng nhiều như vậy, trân bảo khó tìm, không lấy được cũng hơi tiếc.

Lãnh Hiên: "Vương Lam, muội có muốn lấy Bạch Thủy Chi Lộ không?"

Vương Lam: "Rất muốn có, nhưng bên chúng ta không thể thi đấu."

Lãnh Hiên: "Không thì ta ra ứng trận"

Phương Triết vỗ vỗ vai Lãnh Hiên: "Lãnh huynh ta nói huynh này, đừng có mơ mộng nữa, hãy để các vị cô nương

ngudi ta thi dau di, huynh ngoi xem la dudc."

Lãnh Hiên: "Ta nói thật mà"

Lý Tiêu Minh: "Lãnh hầu gia, đa tạ tấm lòng của huynh đối với tiểu muội, nhưng thôi đi, chúng ta nên biết năng lực bản thân ở đâu.”