Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Chương 87




Phương Triết: "Ta thật cũng không nắm rõ tình huống, ta chỉ biết, gia chủ ông ấy đang muốn dùng buổi tiệc này, tìm kiếm thông tin bên trong Bạch Cốc.

Hàn Nguyệt phản ứng nhanh nhất: "Nói như vậy, chẳng khác nào là ông ta đang nhắm vào ta và Lãnh Hiên sao?"

Phương Triết gật đầu: "Không sai, chính là như vậy."

Lãnh Hiên: "Ai da... chuyện này thật không thú vị, sao ai nấy đều muốn tìm hiểu về Bạch Cốc."

Lý Tiêu Minh: "Bởi vì tương truyền ở sâu trong Bạch Cốc có sự huyền bí, nếu ai có được sẽ là người nắm giữ thiên hạ."

Hàn Nguyệt: "À ra là vậy, trước nay tuy ta biết mọi người đều nóng lòng muốn biết về nơi đó. Nhưng không ngờ

Bạch Cốc còn có cả bí mật này.

Chỉ là ta và Lãnh hầu gia từ bên trong đó rời đi, cũng chưa thấy được cơ duyên gì đặc biệt."

Nếu không muốn nói thẳng ra là từ thế giới bên kia xuyên không qua đây a, ngoài việc này ra thì... khoan đã là viên thủy tinh đó, có được tính hay không nha?

Phương Triết nghiêm túc đáp: "Có hay không thì chỉ có hai vị mới biết rõ, đối với người bên ngoài họ có tin lời hai người không, lại là chuyện khác."

Hàn Nguyệt: "Ý của Phương công tử chính là nói, ta và Lãnh hầu gia đang cố tình che giấu?"

Lãnh Hiên: "Đúng vậy, ý của ngươi chắc hẳn là như thế, uồng công ta xem ngươi như bạn hữu mà đối đãi."

Mọi người: "..."

Vương Lam cười thầm, Lãnh Hiên a, huynh cũng thật là, mới gặp người ta có chốc lát, đã nhanh chóng xem người ta như bạn hữu thân thiết, phải nói là huynh quá dễ tin người hay là quá ngốc đây.

Có điều Phương Triết nói không hề sai, do đó thời gian qua, sau khi trở về từ Bạch Cốc, vốn hai người Lãnh Hiên và Hàn Nguyệt đã nói rõ ràng mọi chuyện.

Nhưng dường như không một ai, muốn tin vào những gì họ nói. Xem ra, lần này nhân cơ hội gia chủ Phương gia muốn tìm hiểu về Bạch Cốc, ta cũng nên suy nghĩ ra cách nào đó, để thay đổi định hướng của dư luận mới được.

Nếu không sự việc sẽ càng đi càng xa, không có hồi kết.

Lý Tiêu Minh: "Hàn Nguyệt tiểu thư và Lãnh hầu gia, hai người đừng vội nóng giận.

Theo ta thấy, những gì Phương công tử nói đều rất chí lý.

Thử nghĩ xem, người bước vào bên trong đó chỉ có hai người các ngươi, sau khi trở ra chỉ bằng một vài câu nói là bên trong thật chất không có gì quý giá.

Ai sẽ tin chứ?

Đổi lại là hai người, thì hai người cũng sẽ có nghi ngờ."

Lạc My: "Rất giống với trường hợp, trong căn phòng đang bị khóa, bên trong có những thứ gì, chỉ có thể hỏi người cầm chìa khóa.

Và người hiện tại nắm giữ chìa khóa của Bạch Cốc, tất nhiên là Lãnh ca ca và Hàn Nguyệt tỉ."

Hàn Nguyệt tỏ ra trầm tư hơn: "Vậy phải làm sao?"

Lãnh Hiên lắc đầu ngán ngẩm: "Ta cũng không biết a."

Phương Triết: "Các vị đừng lo lắng, ta cho rằng chuyện này cũng không quá khó giải quyết.

Ta nghĩ, ta sẽ giúp được các vị, nhưng đầu tiên ta cần biết được việc gì đã xảy ra ở Bạch Cốc."

Lý Tiêu Minh đăm chiêu nhìn Phương Triết, Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên đang có chút bắt không kịp ý của hẳn ta,

Lạc My thì khởi động sự hóng chuyện của nàng.

Vương Lam cảnh giác: "Phương công tử, hóa ra huynh mới chính là người cổ tình tiếp cận chúng ta, để thu thập thông tin về Bạch Cốc ư?

Thật là nhìn không ra, huynh lại là loại người như vậy."

Lý Tiêu Minh: "Đúng là lòng người khó đoán, mấy người chúng ta, từ khi bắt đầu đã bị Phương công tử đây cho xoay vòng vòng."

Phương Triết: "A... hai người đang nghĩ gì vậy, ta không có ý đó."

Vương Lam đứng dậy: "Huynh chính là ý đó."

Phương Triết lúc này quả là một lời khó giải hiểu lầm, thái độ của Vương Lam làm hắn ta càng nóng lòng để giải thích hơn.

Phương Triết: "Vương Lam tiểu thư đừng hiểu lầm, ta đây chỉ muốn biết đại khái tình hình, mà trước kia hai người

Lãnh hầu gia đã nói ra với hoàng tộc thôi.



Ngoài ra không có ý tham lam hay tư lợi cá nhân, hãy tin ta."

Mọi người có mặt: "..."

Vương Lam im lặng và bắt đầu khó hiểu, cái tên Phương Triết này, rõ ràng đang nói chuyện công việc nghiêm túc, sao ta cứ cảm thấy như đang nói chuyện yêu đương với hắn ta vậy, cách mà hắn nài nỉ này, là bày ra cho ai xem....

Vương Lam: "Ta không có thời gian cho công tử, xin mời đi cho."

Phương Triết vội vàng nói: "Vương Lam tiểu thư ta... ta..."

Hàn Nguyệt thở dài: "Vương Lam, muội hãy đề huynh ấy nói xem sao."

Lạc My lay lay tay áo của Vương Lam: "Phải đó tỉ tỉ, người nghe huynh ấy nói một lát đi."

Vương Lam: "..."

Ánh mắt tràn đầy thăm dò và nghi ngờ của Vương Lam, làm cho mọi người không rét mà run.

Lý Tiêu Minh: "Muội muội, ta vẫn nên cho huynh ấy một cơ hội biện giải."

Lý Tiêu Minh gật đầu ra hiệu cho Vương Lam, ý bảo nàng cũng đừng nên làm quá gắt, dù gì bọn họ vẫn đang ở tại Phương phủ.

Vương Lam liền hiểu được ý của Lý Tiêu Minh, nên thái độ đôi chút dịu xuống: "Nói đi, ta muốn thử xem huynh

muon noi gi."

Phương Triết như nhận được sự tha thứ của mấy người kia, liền giải thích: "Ta chỉ muốn nghe lại câu chuyện mà hai người kia đã kể, sau đó sẽ nghĩ cách giúp mọi người.

Cố gắng biến những suy nghĩ không chắc chắn của những người kia, trở thành bức tường vững chắc hơn bao giờ hết."

Vương Lam: "Huynh tốt bụng đến thế giúp bọn ta?

Nói đi huynh có điều kiện gì?"

Phương Triết cười cười: "Ha ha... Vương Lam tiểu thư quả nhiên thông minh, tại hạ bái phục.

Nếu Vương tiểu thư đã hỏi thẳng, ta cũng không giấu giếm nữa.

Thứ ta muốn chính là đến phủ tướng quân, làm khách một thời gian."

Mọi người có chút ngạc nhiên: "???"

Lý Tiêu Minh là người đầu tiên phản ứng: "Phương công tử muốn đến phủ đệ của ta làm khách, e rằng không tiện."

Phương Triết: "'Có gì không tiện?"

Lãnh Hiên vỗ vỗ vai Phương Triết: "Không biết nên nói huynh ngốc, hay là không biết quan sát tình huống.

Nguyên nhân đầu tiên huynh chính là nam nhân, vô cùng không tiện."

Phương Triết vấn bày ra vẻ mặt vô cùng không hiểu của mình, nam nhân thì đã sao?

Hàn Nguyệt bĩu môi chê cười hắn ta, nói đến như thế còn chưa hiểu ra: "Huynh là nam nhân, nhưng bọn ta là nữ nhân, có thể sống cùng nhau à?"

Phương Triết bất ngờ hoảng hốt: "Thật không ngờ, Lý Tiêu Minh tướng quân vang danh thiên hạ, lập vô số công lao, vậy mà một phủ đệ tốt, hoàng thượng cũng không nỡ cấp cho ngài.

Vậy phủ đệ của ngài có bao nhiêu phòng, nếu không đủ ta có thể ở tạm phòng nhỏ nhất hay phòng sách cũng không sao."

Mọi người: "..."

Lý Tiêu Minh: "Phương công tử ta thật không hiểu, huynh vốn là muốn đến chỗ ta làm khách, tất nhiên đã biết qua phủ đệ của ta ra sao rồi chứ.

Phòng thì không thiếu, nhưng không có chỗ cho huynh.

Tình huống này..."

Vương Lam hơi bực mình vì Phương Triết, trực tiếp nói rõ: "Phương công tử huynh là nam nhân, nhưng phủ đệ của chúng ta chỉ toàn nữ nhân.

Mỗi ngày sống trong cùng một nơi, sẽ có nhiều thứ bất tiện, hơn nữa bọn ta đều là nữ nhân chưa thành thân, đề bên ngoài biết được, thì danh tiếng của tỉ muội chúng ta phải ra sao, nói thế nào cũng không ổn."

Phương Triết lúc này mới từ từ nhận ra, ý nghĩa thật sự mà bọn người Hàn Nguyệt đã nói.

Phương Triết: "À ta đã hiểu, nếu như thế thì ta quyết định không ở tướng quân phủ nữa."



Lạc My: "Quá tốt rồi, cuối cùng huynh đã hiểu rõ."

Hàn Nguyệt: "Huynh không đến ở phủ tướng quân, cho nên vẫn sẽ ở lại Phương gia?"

Phuong Triet lac daน: "Khong ta se den phu hau gia de 6, the nao?"

Vương Lam lặng lẽ thở dài, biết ngay mà, cái tên Phương Triết này làm gì có thể dễ dàng từ bỏ, chỉ là phủ của

Lãnh Hiền cũng không quá thuận tiện đi.

Lạc My: "Làm sao được chứ, ngươi đến đó ở, ta không thể thường xuyên ở tại hầu phủ."

Lãnh Hiên: "..."

Lãnh Hiên thầm nghĩ, nếu bắt hắn chọn giữa Lạc My và Phương Triết để ở cùng, hắn chắc chắn chọn Phương Triết, dù gì hai đại nam nhân ở cùng nhau vẫn ổn hơn.

Nhưng lý do thật sự chính là Lãnh Hiên rất sợ mấy người Lạc My, trước nay luôn trong tâm thể chiều chuộng bọn họ, do đó, nếu mỗi ngày gặp nhau, hắn sẽ càng khổ a.

Một người thì không nói, ở đây tận ba người, nếu tụ họp đủ là 4 người, một mình hắn dường như quá sức.

Hàn Nguyệt: "Cũng đúng"

Lãnh Hiên: "Không vấn đề gì, Lạc My muội cứ ở tiểu viện của muội, Phương Triết thì qua khu viện của ta, hai bên không dễ gì gặp nhau."

Lý Tiêu Minh: "Theo ta thấy, cứ để Phương công tử ở bên phủ hầu gia, Lạc My muội thì về lại phủ tướng quân của ta."

Vương Lam: "Cứ vậy mà làm đi"

Lạc My vui vẻ: "Rất tốt, có thể ngày ngày ở bên Vương Lam tỉ."

Hàn Nguyệt: "Thật là đáng ghen tị, ta cũng muốn ở cùng mọi người."

Lý Tiêu Minh: "Nếu như thế, phủ tướng quân cũng không đến nỗi thiếu một phòng cho Hàn tiểu thư đâu."

Hàn Nguyệt liếc Lý Tiêu Minh một cái: "Ngài nói hay như hát nhỉ, ta có thể đi thì đã đến ở từ lâu, cần đợi chờ ngài cho phép ư?

Ngài nên biết thế cục hiện tại, và thân phận của ta, vốn dĩ không làm được."

Vừa nói tâm trạng của Hàn Nguyệt cũng theo đó mà giảm xuống rõ rệt, Lý Tiêu Minh như đầy cảm giác tội lỗi, nhanh chóng nói đỡ vài câu.

Lý Tiêu Minh: "A... Hàn Nguyệt tiểu thư đừng buồn, chịu khó đợi thêm vài năm thì sẽ được như ý nguyện."

Mọi người: "..."

Câu này ẩn chưa biết bao nhiêu là ý tứ a, mỗi người có mặt hiện tại, đều ngấm ngầm tự tìm đáp án cho riêng mình, ai nấy đều có vẻ mặt vô cùng đặc sắc nha.

Vương Lam cười nhẹ: "'Ca ca huynh đây là có ý gì a?"

Lạc My: "Không lẽ..."

Lý Tiêu Minh: "Hai muội đừng nghĩ lung tung, ý của ta đều không phải như hai người đã nghĩ đâu."

Cả bọn: "À..."

Lý Tiêu Minh: "À... cái gì mà à.

Chính là nói tiểu thư ấy đợi vài năm, xem tình hình thế nào thôi mà."

Hàn Nguyệt: "..."

Lãnh Hiên: "Vậy chúng ta quyết định như thế đi, Lạc My đến phủ tướng quân, Phương Triết đến phủ của ta."

Mọi người đồng loạt: "Nhất trí"

Vương Lam: "Vậy còn chuyện liên quan đến Bạch Cốc?"

Phương Triết: "Vương tiểu thư yên tâm, nếu ta đã hứa chắc chắn sẽ giữ lời."

Vương Lam: "Được"

Phương Triết hắn ta không phải chỉ là trùng hợp muốn vào phủ tướng quân để làm khách, ắt hẳn có việc cần làm.

Ban đầu cứ nghĩ hắn nhắm đến phủ tướng quân, hiện tại xem ra... việc hắn muốn làm cần phải ở tại kinh thành là

dudc.