Thời Gian Tu Tiên Với Sư Tỷ

Thời Gian Tu Tiên Với Sư Tỷ - Chương 11




Nguy cơ thoáng qua, Nguyệt Nhi lại gấp đến giậm chân, tính tình của Đại sư tỷ là không chọc được, gần đây nàng dưỡng thành thói quen, mỗi ngày buổi trưa, là đúng giờ ăn cơm, Thiên Tuyết Phong nhất mạch, nhất trí xưng thời điểm này là giờ cơm.



Nếu trì hoãn, mặc dù không đến mức bị đánh, nhưng chọc Đại sư tỷ khó chịu, không thể nghi ngờ là phiền phức.



Trong lòng Lâm Phong cũng xiết chặt, mười hai thanh phi kiếm không phải ứng với buổi trưa 12 giờ sao, tám thành là Đại sư tỷ dùng để thúc giục mình, thu thập Vương Tiểu Ba chỉ là tiện thể, không được trì hoãn nữa, vội vàng đứng lên.



Nhìn Lưu Hạo hai tay bụm mặt co thành một đoàn, hắn không khỏi phát cáu, kéo tay đối phương ra tát một cái, miệng hét:



- Vương bát đản, trước tìm ngươi thu chút lợi tức, quân tử báo thù mười năm không muộn, sẽ có một ngày ngay cả chủ tử cẩu thí kia của ngươi cũng đánh!



Mọi người chung quanh nghe hắn mắng, không khỏi đổ mồ hôi lạnh, nhưng đều cảm thấy vô cùng sảng khoái.



Sắc mặt của Nguyệt Nhi cũng phát lạnh, lặng lẽ nhìn Lưu Hạo, nâng lên chân nhỏ đạp mặt đối phương một cái, khẽ nói:



- Hù chết cô nãi nãi, tìm ngươi thu chút lợi tức đã!



Còn không phải sao, nếu Đại sư tỷ xuất thủ chậm một chút, đoán chừng mình ngay cả thần hồn cũng không còn, tên vương bát đản kia của Tung Hoành Phong quá làm càn.



Cũng không phải nàng hẹp hòi, mấu chốt ở chỗ tu vi của Vương Tiểu Ba đã đạt đến Kim Đan kỳ tầng một, là nhân vật thiên tài ít có trong bách phong, cũng coi như một đại nhân vật, thế mà lấy thần thức nhìn trộm bên này.



Sự tình bại lộ còn lấy lớn lấn nhỏ, muốn giết người diệt khẩu, gặp qua không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy qua không biết xấu hổ như vậy.



Nguyệt Nhi hóa thân Tiên Hạc, khóe mắt quét qua Lâm Phong, chợt cảm thấy Phong ca ca ngày bình thường rất đẹp, bây giờ càng mê người hơn.



Tiểu tâm can bịch bịch nhảy loạn, thảm, trái tim nhỏ bé của mình gục rồi! Khuôn mặt có chút nóng lên, có thể đỏ hay không, có thể bị Phong ca ca phát hiện hay không!



Nàng lo lắng thật quá dư thừa, không phải Lâm Phong không chú ý tình huống của nàng, mấu chốt là hắn căn bản phân biệt không ra nàng ở trạng thái Tiên Hạc, mặt có đỏ hay không nha.



Ôm lấy cổ của Nguyệt Nhi, Lâm Phong tùy tiện nói:



- Nguyệt Nhi, đi thôi!





Nguyệt Nhi gật đầu, vỗ cánh bay lên, nhưng càng bay càng phí sức, nghĩ tới Phong ca ca đang cưỡi ở trên người mình, nàng luôn cảm thấy có chút xấu hổ.



Nàng ngượng ngùng, bay liền bất ổn, Lâm Phong có chứng sợ độ cao, lập tức bị nàng dọa đến sắc mặt trắng bệch, ôm cổ Nguyệt Nhi nói:



- Ổn định, Nguyệt Nhi, ổn định!



Trời ạ! Nếu không giải quyết cái chứng sợ độ cao này, chẳng lẽ về sau mình không thể ngự kiếm phi hành sao?



Một đường lắc lắc cuối cùng cũng chạy về Thiên Tuyết Phong, Dạ Nhi sớm chờ ở nơi đó, thấy hai người trở về, vẻ mặt lo lắng tiến lên nói:




- Nguyệt Nhi, Phong ca ca, các ngươi không sao chứ!



Đại sư tỷ và Vương Tiểu Ba cách không đấu pháp, trong bách phong đoán chừng trừ người đang bế quan, thì không có ai không biết.



Nói là đấu pháp, ít nhiều có chút cất nhắc Vương Tiểu Ba, Thiên Tuyết Đại sư tỷ là treo đối phương lên đánh a.



Khuôn mặt Nguyệt Nhi đỏ bừng, vụng trộm nhìn Lâm Phong, thời khắc nguy cơ kia, Phong ca ca rất đẹp trai, lại nhìn Dạ Nhi lo lắng, vội vàng trấn an nói:



- Yên nào, Đại sư tỷ xuất thủ, chúng ta còn có thể có chuyện gì?



Cũng không phải hoàn toàn không có việc gì, chí ít trong cơ thể có chút tổn thương, bất quá điều tức một đoạn thời gian là có thể khôi phục, không cần nói ra để Dạ Nhi lo lắng.



Lúc này Dạ Nhi mới thở phào nói:



- Vậy là tốt rồi, tên vương bát đản kia thật không biết xấu hổ, lấy lớn hiếp nhỏ, theo ta thấy Đại sư tỷ gọt hắn bốn tầng tu vi thật sự là tiện nghi hắn.



Nguyệt Nhi khẽ cười nói:



- Được rồi, ngươi cũng đừng quên, lúc ấy hắn còn lớn tiếng nói thời điểm bách phong đại chiến sẽ ra tay, thật coi Đại sư tỷ của chúng ta là bài trí sao, nếu như hắn thực có can đảm xuất thủ làm loạn, ta dám cam đoan lấy tính tình của Đại sư tỷ, tất sẽ để hắn thần hồn câu diệt!




Nếu nói biết rõ tính tình của Dịch Thiên Tuyết nhất, đương nhiên không ai bằng hai tiểu nha đầu này.



Đại sư tỷ nhìn như lãnh đạm, nhưng lại cực kỳ bao che khuyết điểm, nếu không lấy chút tu vi ấy của hai người, cũng không đến mức được hoan nghênh như vậy.



Dạ Nhi nghĩ cũng phải, vội mở miệng nói:



- Phong ca ca, chúng ta phải nắm chặt thời gian, lát nữa Đại sư tỷ còn muốn ăn cơm.



Lâm Phong gật đầu, mặc dù hắn thụ thương, nhưng tạm thời không ngại, làm cơm cũng không phải đánh nhau, không sao.



Nhìn Dạ Nhi thu thập vật liệu, thấy bên trong có hai con gà mái, sửng sốt nói:



- Cái này, bản thể của hai muội là Tiên Hạc, ăn gà có cảm giác đồng loại tương tàn hay không?



Dù sao Lâm Phong cảm thấy, đều là hai cái đùi, hai cái cánh, mặc dù nhìn vào không liên quan, nhưng luôn cảm thấy khó chịu nha.



Dạ Nhi bĩu môi nói:



- Chúng ta là Tiên Hạc, không phải gà, huynh và tinh tinh đều dùng hai chân đi đường, chẳng lẽ huynh sẽ cảm thấy huynh và nó là đồng loại?




Lâm Phong kinh ngạc đến ngây người, tiểu nha đầu miệng lưỡi thật bén nhọn, đừng nói, kiếp trước thật có chút thuyết pháp, nói tinh tinh và người đều là một tổ tiên tiến hóa ra.



Nhưng này có thể giống nhau sao, Lâm Phong liếc nàng một cái nói:



- Làm sao có thể, ta đẹp trai nhất Thiên Tuyết Phong, chúng có thể so sánh sao!



Nguyệt Nhi che miệng cười khẽ nói:



- Vậy bọn muội không phải cũng như vậy sao!




Lâm Phong xấu hổ cười cười, nhìn xem vật liệu, trong lòng hơi suy nghĩ: Hầm gà quá lâu, gà nướng không đủ vật liệu, quá mức đơn điệu, dứt khoát làm gà ăn mày, coi như thời gian lâu chút, nhưng tuyệt đối sẽ không uổng thời gian đợi lâu.



Có ý định, Lâm Phong quay đầu nói:



- Hai muội đi tìm cho ta chút lá sen, nhớ phải là lá lớn.



Nấu cơm lại dùng đến lá sen, khẳng định sẽ là đồ ăn mới lạ, ánh mắt Nguyệt Nhi và Dạ Nhi sáng lên, lập tức bay đi, Thiên Tuyết Phong có hồ sen, bên trong có rất nhiều, rất nhiều lá sen.



Lâm Phong thì xử lý hai con gà mái, tẩm ướp hương liệu… sau đó dùng bùn đất thêm chút nước nhào nặn, đắp lên mình gà.



Đợi hai tiểu la lỵ mang lá sen về, thời gian vừa vặn, dùng lá sen quấn bên ngoài, lấy dây buộc chặt, giống như một quả bóng.



Lâm Phong lại đào một cái hố, bỏ quả cầu đất vào, rồi lấp đầy hố, sau đó ở phía trên đốt một đống lửa, thế lửa không lớn, miễn cho nhiệt độ không đều.



Chờ lửa tắt, tự nhiên làm lạnh, móc quả cầu ra, dùng tảng đá gõ, bùn đất phía ngoài vỡ nát, lông gà cũng sẽ bị mang xuống theo, một cây không còn, có thể thoải mái ăn.



Phân phó Dạ Nhi trông coi, sau khi lửa tắt gọi mình một tiếng, Nguyệt Nhi thì vào phòng bếp giúp mình nhóm lửa.



Cách làm này Dạ Nhi cảm thấy cực kỳ mới lạ, rất có hứng thú ngồi xổm ở trên mặt đất không nhúc nhích quan sát, cực kỳ chờ mong thành quả.



Mà Lâm Phong thì dùng nguyên liệu trong tay làm đồ ăn mới, vẫn chuẩn bị mười món, nói liên tục ba ngày không lặp lại, hắn đương nhiên sẽ không nuốt lời.



Làm nồi trà nấm, rau xào thịt, thịt tao lăn, mướp trứng rán, đậu hũ chưng, cá chua ngọt, bắp cải xào, thịt kho tàu và canh tam tiên.



Tính cả gà ăn mày bên ngoài, vừa vặn mười món, chín món ăn một món canh.



Thời gian vừa đến, Đại sư tỷ đúng giờ xuất hiện, tiên nữ ngự kiếm, thanh sam phấp phới, sắc mặt bình thản, nhìn không ra trước đây không lâu, chân không ra khỏi nhà, cách không đánh Vương Tiểu Ba tu vi Kim Đan kỳ tầng một kêu cha gọi mẹ.