Thời Gian Tu Tiên Với Sư Tỷ

Thời Gian Tu Tiên Với Sư Tỷ - Chương 10




Trong lòng Lưu Hạo xiết chặt, vị kia cũng không có nói tiểu tử này lợi hại như vậy nha!



Tiểu tử này rõ ràng chỉ là Luyện Khí kỳ tầng một, nhưng vừa tiếp xúc, Luyện Khí kỳ tầng ba như mình lại thiệt thòi lớn, quả nhiên xuất thân Thiên Tuyết Phong luôn không bình thường.



Lưu Hạo có chút khiếp đảm, muốn lùi bước, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của Lâm Phong liền co lại.



Ánh mắt của tiểu tử này làm người ta quá sợ hãi, mới nhìn tính cách yếu đuối, tính tình ôn hòa, không nghĩ tới nổi giận lên sẽ đáng sợ như vậy.



Cắn răng một cái, liều, coi như xảy ra chút gì ngoài ý muốn, có vị kia che chở, nhiều lắm chỉ xem như đệ tử ngoại môn hiềm khích, ăn vài chục roi mà thôi.



Chỉ cần hợp tâm tư vị kia, tùy tiện ban thưởng chút đan dược bảo vật, cũng đầy đủ mình tăng mấy tiểu cảnh giới, vếu vận khí tốt, có thể đột phá đến Linh Đài kỳ, kia càng là một bước lên trời.



Xem như đắc tội Đại sư tỷ của Thiên Tuyết Phong, lấy thân phận của Đại sư tỷ, làm sao có thể vì tiểu tử này xuất thủ.



Phúc họa vốn tương y, liều!



Lưu Hạo lại ra tay, sử dụng Huyền Môn Quyền mà đệ tử ngoại môn nào cũng biết, đơn giản trực tiếp, đã rèn luyện thể phách lại đề cao năng lực chiến đấu, uy lực cũng cực kỳ cường hãn.



Nhưng cùng một thời gian, Lâm Phong cũng xuất thủ, lấy thời gian tu luyện của Lâm Phong, có thể tiến vào Luyện Khí kỳ tầng một cũng phí đại lực khí, nơi nào có cơ hội học tập võ kỹ, nhưng từ nhỏ đến lớn, sự tình đánh nhau ẩu đả lại như cơm bữa nha.



Ngực trái duỗi ra, cứng rắn ăn một đấm của Lưu Hạo, nhưng có chút ngoài dự liệu, Lâm Phong luôn cảm thấy con hàng Luyện Khí kỳ tầng ba này quá yếu, chỉ cảm thấy hơi đau nhức mà thôi.



Sau một khắc, Lâm Phong đã đè Lưu Hạo xuống đất, Lưu Hạo giãy dụa vung quyền, tay trái của Lâm Phong ngăn quyền trái, tay phải ngăn quyền phải, toàn lực đè ép, hai đầu gối khóa lại hai tay của Lưu Hạo, sau đó vung quả đấm về phía mặt đối phương.



Tục ngữ nói đánh người không đánh mặt, đâm người không đâm thận, nhưng giờ phút này Lâm Phong đâu cần cố kỵ nhiều như vậy.



Tên vương bát đản này nói rõ là nhằm vào mình, mình cần gì phải giả thanh cao, song quyền rơi xuống, quyền quyền đến thịt tất cả đều nhằm vào đầu, lấy thực lực của Lâm Phong giờ phút này, lực lượng nắm đấm hạ xuống ít nhất cũng một trăm tám mươi cân, trong chớp mắt khuôn mặt của Lưu Hạo sưng cao, đã không thành hình người.



Nếu không phải môn quy không cho phép, Lâm Phong khẳng định sẽ rút Thanh Huyền Kiếm đâm thận của Lưu Hạo.



Ác nhân còn cần ác nhân trị, Lưu Hạo ác, như vậy Lâm Phong càng ác, đây là đạo lý Lâm Phong từ nhỏ đã hiểu được, mạnh được yếu thua.



- Không... Đừng, đừng... đừng đánh!



Lưu Hạo đau nhức hô to.



Lâm Phong không buông tha, cả giận nói:



- Nói, vì cái gì tìm ta gây chuyện!



Lưu Hạo khóc lóc kể lể:



- Ta... Ta chỉ là nhìn thấy ngươi khó chịu, mới tới khi dễ mà thôi.



- Đánh rắm, hôm nay lão tử gặp ngươi lần đầu, tiểu gia ta không nói người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, nhưng quyết không thể để người khác gặp mặt lần thứ nhất đã khó chịu!



Nắm đấm của Lâm Phong đánh ác hơn.



Ta sát, mặt lớn, quyền cứng, đánh thật thoải mái a!



Mọi người chung quanh nghe nói như vậy, trong lòng đều sảng khoái, Lưu Hạo kia vẫn luôn là bá chủ trong ngoại môn, thực lực bản thân hắn không phải hàng đầu, nhưng lại là người của Tung Hoành Phong.



Mọi người bị hắn khi dễ không ít, trong ngoại môn tùy tiện lôi ra một người, cũng có thể bị Lưu Hạo bắt chẹt qua, ẩu đả qua.




Giờ phút này nhìn hắn bị đánh kêu cha gọi mẹ, trong lòng không khỏi sảng khoái.



- Không... Đừng đánh, ta van ngươi!



Thanh âm của Lưu Hạo khàn khàn, càng tăng thêm mấy phần thê thảm.



- Nói, vì cái gì tìm ta gây chuyện!



Lâm Phong không buông tha.



- Vị kia, là vị kia bảo ta tìm cơ hội giáo huấn ngươi, cảnh cáo ngươi, đừng tưởng mình gia nhập Thiên Tuyết Phong, thì có thể bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng, muốn ngươi thấy rõ ràng thân phận của mình, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, tự mình phải nghĩ rõ ràng!



Lưu Hạo rốt cuộc không thể chịu được khổ, phun ra tình hình thực tế.



- Vị kia, là vị nào?



Lâm Phong truy vấn.



- Ta... Ta không dám nói!



Lưu Hạo sợ rồi, tuy nói ra tình hình thực tế, nhưng duy chỉ có danh tự là không dám nói ra.



- Vị kia, chính là thằng ngốc ở Tung Hoành Phong kia sao?



Nguyệt Nhi chen nửa ngày không vào được, lập tức phát uy, dọa đến một đám đệ tử tránh đường, thả nàng tiến đến.




Nàng vừa đến đã nghe Lưu Hạo nói, lấy thân phận của nàng sao đoán không ra là ai.



- Thằng ngốc? Huyền Cơ Môn còn thu thằng ngốc?



Lâm Phong sửng sốt nói.



Mọi người chung quanh chảy mồ hôi lạnh, Huyền Cơ Môn đương nhiên không thu thằng ngốc, chỉ bất quá dám gọi vị kia là thằng ngốc, toàn bộ Huyền Cơ Môn chỉ có mấy cái mà thôi.



Nguyệt Nhi hừ lạnh nói:



- Tự nhiên, muội chưa thấy qua người ngốc như vậy, cũng không ngó đức hạnh của mình, dám đối ngoại tuyên bố tương lai Đại sư tỷ nhất định sẽ trở thành đạo lữ của hắn, nếu như không phải Đại sư tỷ không thèm để ý loại tôm tép nhãi nhép này, chỉ sợ Tung Hoành Phong đã sớm đổi chủ!



Vừa mới nói xong, các đệ tử lập tức cảm giác được một cỗ áp lực nặng nề đánh tới, Lâm Phong và Nguyệt Nhi càng đứng mũi chịu sào.



Tu vi của Lâm Phong thấp nhất, sắc mặt tái đi, phun ra một ngụm máu tươi, tu vi của Nguyệt Nhi cao hơn Lâm Phong, nhưng cũng không chịu nổi, sắc mặt trắng bệch, toàn thân phát run.



- Tiểu nha đầu miệng lưỡi bén nhọn, bản tọa há là ngươi có thể tùy ý nhục mạ!



Trong bách phong, một danh phong ở phía tây khí tức kéo lên, một chưởng ấn hùng vĩ đánh tới.



Sắc mặt Nguyệt Nhi trắng bệch, hai mắt Lâm Phong đỏ bừng, chỉ có thể trơ mắt nhìn chưởng ấn rơi xuống.



- Vương bát đản, ta chẳng cần biết ngươi là ai, dám động Nguyệt Nhi, ngày khác lão tử tất giết toàn môn của ngươi!



Lâm Phong nổi giận gầm lên một tiếng.




- Tiểu bối cuồng vọng, ngươi chờ không đến này đó!



- Cút!



Khí tức kia càng mạnh, nhưng từ phương hướng Thiên Tuyết Phong, một tiếng quát nhẹ, nghe giống như không có chút lực lượng nào, nhưng âm thanh vừa ra, chưởng ấn lập tức sụp đổ.



- Ngươi...



Thanh âm ở Tung Hoành Phong kia giận dữ.



Từ Thiên Tuyết Phong có mười hai thanh phi kiếm bay ra, mỗi một thanh đều bao hàm khí tức cường đại, mỗi một thanh đều độc nhất vô nhị, mười hai thanh phi kiếm bay thẳng về phía Tung Hoành Phong.



- Ngươi...



- A...



- Ọe...



Liên tiếp mấy tiếng, thanh âm từ mạnh chuyển yếu, cuối cùng thụ thương thổ huyết.



- Người Thiên Tuyết Phong, không tới phiên Tung Hoành Phong ngươi quản, hôm nay ta chỉ trảm ngươi bốn tầng tu vi, nếu có lần sau nữa, ta diệt thần hồn của ngươi!



Thanh âm không mang theo một tia tình cảm vang lên, đây là giọng nói độc hữu của Đại sư tỷ, nhưng bá khí cỡ nào a.



Lâm Phong vỗ đùi, Đại sư tỷ quá ngưu bức.



- Dịch Thiên Tuyết, tài nghệ không bằng người, ta không có gì để nói, nhưng ngươi hộ được nhất thời, lại có thể hộ cả một thế sao? Danh phong tranh chiến, ta xem Thiên Tuyết Phong ngươi có thể chống đỡ mấy đợt!



Vị kia của Tung Hoành Phong giận dữ hét.



- A ha ha... Ta nói Vương Tiểu Ba đệ đệ của Tung Hoành Phong, mấy ngày không thấy đầu bị lừa đá sao? Ngươi nói như vậy là xem thường môn quy của Huyền Cơ Môn, hay là chán sống rồi, muốn Đại sư tỷ của chúng ta hiện tại liền san bằng Tung Hoành Phong ngươi sao?



Ở phương hướng sát bên Thiên Tuyết Phong, trên một danh phong, truyền đến một giọng nữ nhu hòa.



- Hừ!



Tựa hồ Vương Tiểu Ba cũng cảm thấy nháo xuống nữa sẽ không ổn, hừ lạnh một tiếng, không nói thêm lời nào nữa.



Tình hình này Lâm Phong nhìn ở trong mắt, chợt cảm thấy quá ngưu bức, ba sơn phong khoảng cách đâu chỉ ngàn dặm, ba vị đại lão cách xa như vậy, chơi viễn trình nói chuyện phiếm a.



Sưu sưu sưu!



Mười hai thanh phi kiếm từ Tung Hoành Phong bay ra, nhưng không có vội vã về Thiên Tuyết Phong, mà bay thẳng tới chỗ Lâm Phong.



Thương thương thương!



Phi kiếm chỉnh tề cắm vào mặt đất, mỗi một thanh đều tinh xảo phi phàm, so sánh với Thanh Huyền Kiếm của Lâm Phong… thôi được rồi, không cần sát muối vào vết thương như thế.



- Không tốt, sắp tới giờ cơm, chúng ta nhanh trở về, nếu không Đại sư tỷ sẽ ồn ào khó chịu!