Thời Gian Trôi Mãi

Chương 35




Nhìn Nhâm Nhiễm và Trần Hoa đang dìu nhau theo điệunhạc du dương, Điền Quân Bồi gần như không thể tin vào mắt mình.

Lúc hạ cánh xuống sân bay ở Hán Giang, như mọi bận,máy bay vẫn hơi muộn giờ. Sau khi lên xe anh nhìn đồng hồ, không còn sớm nữa,nhưng anh vẫn bảo lái xe đưa anh đến thẳng quán cà phê Lục Môn.

Trước khi lên máy bay, anh đã gọi điện thoại cho NhâmNhiễm, cô nói với anh rằng, tối nay Tô San tổ chức một bữa tiệc chia tay ở LụcMôn, nếu anh mệt quá thì không cần phải đến nữa.

Lúc đó anh thở dài nói: “Đúng là anh rất mệt. Tuynhiên, Tiểu Nhiễm, chúng ta thực sự phải nói chuyện nghiêm tức với nhau”.

Ngừng một lát, Nhâm Nhiễm mới nói: “Vâng”.

Lần này đi công tác, đầu tiên Điền Quân Bồi quay vềthành phố W để họp, sau đó lại đi Quảng Châu ngay, đi lại đường xa, công việcbận rộn vẫn còn là chuyện nhỏ, ngày hôm ở thành phố W, ba mẹ anh và anh đã nóichuyện rất lâu với nhau, sau đó gần như ngày nào họ cũng gọi điện thoại choanh, yêu cầu anh xem lại mối quan hệ với Nhâm Nhiễm. Anh hiểu được nỗi lo lắngcủa cha mẹ, những câu hỏi trong đầu anh cũng ngày một lớn hơn. Khi mẹ anh nổinóng nói bà đang chuẩn bị đi gặp Nhâm Nhiễm để nói chuyện thì anh liền giật nảymình, hoàn toàn tin rằng mẹ đã nói là làm. Anh đành phải cam đoan ngay là saukhi quay về Hán Giang sẽ nói rõ mọi chuyện với Nhâm Nhiễm, sau đó cho gia đìnhmột lời giải thich, bảo mẹ tuyệt đối không được làm như vậy.

Anh biết, kể cả là anh có hỏi, chắc chắn Nhâm Nhiễmcũng sẽ thẳng thắn trả lời mọi câu hỏi của anh và không giấu điếm điều gì, càngđừng nói đến chuyện mẹ anh đi hỏi. Nhưng nếu mẹ anh xuất đầu lộ diện, chắc chấnnhững câu trả lời đó không thể khiến mẹ hài lòng, và chắc là quan hệ giữa anhvà Nhâm Nhiễm không thể níu kéo được nữa. Trong thời gian này, hàng ngày cáccuộc nối chuyện giữa anh và Nhâm Nhiễm qua điện thoại đều rắt ngắn ngủi, anhhỏi bệnh tình của cô, cô nói đã sắp khỏi; Cô hỏi về hành trình của anh theođúng phép tắc, dặn anh không nên quá vất vả,

Thậm chí anh còn nghi ngờ, với sự nhạy cảm của NhâmNhiễm, có thể cô đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng cô vẫn không nói gì, đợi anhhỏi, sự dò đoán này khiến anh cảm thấy chạnh lòng.

Hộp đèn bên ngoài quán cà phê tối om, trên cửa có treobiển tạm nghi kinh doanh. Điền Quân Bồi đẩy cửa bước vào, nhạc Jazz ập đến, bêntrong ngườỉ đông đến mức khiến anh sửng sốt. Dưới ánh đèn mờ ảo, một số ngườiđang đứng túm năm tụm ba để nói chuyện, uống rượu, một số thì đang nhảy.

Anh liền nhìn thấy ngay Nhâm Nhiễm đang nói chuyện vớingười đứng cạnh, một điều khiến anh ngạc nhiên là, đây là lần đầu tiến anh nhìnthấy Nhâm Nhiễm ăn mặc chỉnh tề như vậy, chiếc áo sơ mi chất nhăn màu tím thẫmđi kèm với chân váy và giày cao gót, làm nổi bật làn da nõn nà của cô, dángngười mảnh dẻ, dưới ánh đèn, khuôn mặt đã được trang điểm nhìn rất cuốn hút.Một điều quan trọng hơn là, nhìn cô rất tươi tắn, nụ cười rạng rỡ, toát lên vẻhoạt bát, sôi nổi mà trước đây anh chưa bao giờ nhìn thấy.

Lòng anh cảm thấy rung động, đang định bước đến gọicô, lúc này đây nhạc nổi lên, chỉ thấy Trần Hoa bước đến, đưa tay về phía cô,cỏ đặt tay vào lòng bàn tay anh ta, hai người bắt đầu khiêu vũ.

Rõ ràng, đây không phải là điệu nhảy đầu tiên của họtrong tối hôm nay. Đầu cô tựa vào vai Trần Hoa, mắt hơi nhắm lại. Nhìn họ làmột cập rất rất thân mật, ăn ý, tiếng nhạc du dương, dường như họ không thayđổi bước nhảy nhiều mà đã quên hết mọi thứ xung quanh, chìm đắm trong thế giớithuộc về riêng họ.

Điền Quân Bồi không biết mình đã đứng trong bao lâu,ánh mắt Trần Hoa chạm vào ánh mắt anh. Nhìn thầy anh, Trần Hoa không hề tỏ rabất ngờ, nét mặt vẫn giữ vẻ bình thản. Anh biết mình không thể tiếp tục bàngquang thế này mãi được nữa, anh đưa tay kéo cửa và soải bước ra ngoài.

Điền Quân Bồi quay về căn hộ anh ở, trong lòng rối bờikhông có tâm trạng nào để giải quyết các sự vụ trong tay, gần như chỉ muốn tìmmột chỗ nào đó để uống cho say mềm. Đúng lúc này, anh lại nhận được điện thoạicủa Thượng Tu Văn, nói với anh rằng việc sáp nhập xưởng luyện gang có sự chuyểnbiến mới, bảo anh ngày hôm sau đến ngày phố J để giải quyết các vấn đề phápluật có liên quan.

Anh thực sự cảm thấy mệt mỏi, tình hình cũng không gấpđến mức cần anh phải đến ngay trong đêm, nhưng anh vẫn lấy chìa khóa ô tô rồilên đường ngay.

Bốn tiếng đồng hồ sau, anh cho xe chạy vào thành phốJ, đến thẳng khu resort Chương Viên. Anh là khách quen ở đây, nhân viên phục vụliền làm ngay thủ tục và giao phòng cho anh.

Sau khi bước vào phòng, anh bước ra sân trời, nhìn vềphía xa, đêm tối không trăng không sao, màn đêm nặng trịch, hình ảnh hai ngườiđó thân mật ngả vào vòng tay nhau lại một lần nữa hiện ra trước mắt anh.

Cô cười rạng rỡ như vậy, thân mật với người đàn ông đónhư vậy - anh bám chặt lan can với tâm trạng vô cùng đau khổ.

Anh vừa lái xe trên một chặng đường dài, chính làchặng đường ngược với chặng đường mà tháng 8 năm ngoái anh và Nhâm Nhiễm từthành phố J về Hán Giang.

Đầu tiên là đi công tác, sau đó lại lái xe đường dài,anh vô cùng bải hoải, không còn sức nào để phẫn nộ nữa. Đáng lẽ anh nên hận côtuyệt tình như vậy, nhưng lòng anh vô cùng trống trải và không hề cảm thấy thùhận.

Ngày hôm sau, sau khi gặp Thượng Tu Văn, Điền Quân Bồimới biết, qua một kênh nào đó, Ngô Úy đã lấy được một bản ghi âm, là cuộc đốithoại giữa Hạ Tịnh Nghi của tập đoàn Ức Hâm với một vị lãnh đạo chủ chốt củaxưởng luyện kim, đề cập đến vụ giao dịch với số tiền lớn, thao túng đại hộicông nhân viên chức thông qua phương án sáp nhập của Ức Hâm, ngoài ra còn dínhlíu đến hai vị lãnh đạo khác của xưởng.

“Bản ghi âm này hoàn toàn có thể lật đổ phương án sápnhập của Ức Hâm mà đại hội công nhấn viên chức thông qua”. Anh lập tức đưa rangay lời phán đoán của mình.

“Tối hôm qua tôi đã nói chuyện trực tiếp với Trần Hoaqua điện thoại, cho anh ta nghe một phần của bản ghi âm. Anh ta đồng ý hôm naysẻ đến để giải

quyết việc này”.

Điền Quân Bồi cảm thấy khá nực cười, bất luận đi đếndâu, anh cúng không thể thoát khỏi cái tên Trần Hoa. Nhưng còng việc vẫn là côngviệc, anh liền bắt tay ngay vào để giải quyết các giấy tờ pháp luật có liênquan.

Đến chiều, lại có thêm nhiều sự thay đổi lớn, khônghiểu công nhân của xưởng luyện kim nghe được thông tin gì mà từ sáng đã bắt đầutụ tập ở xưởng, yêu cầu lãnh đạo cho họ lời giải thích. Lúc đầu chỉ có mấy chụccông nhân, sau đó họ kéo đến mỗi lúc một đông, cuối cùng đã có gần một nghìncông nhân đứng chen nhau trong xưởng, tỉnh thần rất kích động, phản đối phươngán thu mua của Ức Hâm mà đại hội công nhân viên chức bắt ép thông qua, cục diệngần như rơi vào trạng thái mất kiểm soát.

Sau khi nhận được điện thoại của Thượng Tu Văn, ĐiềnQuân Bồi vội đến đó ngay, lúc này đây các ban ngành hữu quan trong thành phố đãcó mặt, lãnh đạo các phòng ban chức năng đang đối thoại với những đại diện màcông nhân cử ra.

Thượng Tu Văn nhìn vào phòng hội nghị bằng ánh mắt đầylo lắng và nói với Điền Quân Bồi: “Tổng giám đốc Trần vẫn đang trên đường đi,Hạ Tịnh Nghi xuất hiện một lát rồi biến mất. Hiện tại Ức Hâm chỉ còn mấy nhânviên ở đây, không ai ra mặt, lãnh đạo thành phố vì muốn giữ tiếng cho Ức Hâmtrong các dự án đầu tư khác ở vùng này và duy trì môi trường đầu tư nên đãkhông dám manh động phủ định kế hoạch sáp nhập cửa Ức Hâm. Cử kéo dài mãi thếnày e rằng sẽ loạn mất, đến lúc đó sẽ chẳng có ai gánh được trách nhiệm”.

Cũng giống như Thượng Tu Văn, Điền Quân Bồi đã biếtđược mức độ nghiêm trọng của sự việc, lúc này, anh ngẩng đầu lên, phát hiệnthấy Trần Hoa đã đứng trước cửa phòng hội nghị lừ lúc nào, anh lén ra hiệu choThượng Tu Văn: “Anh ra mặt sợ không tiện lắm, để tôi sang nói chuyện với anhta, để anh ta biết không còn biện pháp giải quyết nào ổn thỏa hơn, anh ta buộcphải xuất đầu lộ diện”.

“Anh ta là người rất quyết đoán. Tôi nghĩ cậu khôngnên nói quá thẳng”.

“Tôi hiểu”. Điền Quân Bồi gật đầu, đứng dậy đi tới vànói với Trần Hoa: “Tổng giám đốc Trần, tôi có thế nói chuyện riêng với anh đượckhông?”

Hôm qua, sau khi nhận được điện thoại của Thượng TuVăn, Trần Hoa liền đưa ra lời phán đoán ngay và cảm ơn Thượng Tu Văn vì ThượngTu Văn không công khai bản ghi âm, anh xin ghi nhận tấm lòng này của Húc Thăng.

Trần Hoa không gọi điện cho Hạ Tịnh Nghi để chứngthực. Một phần là do nội dung của bản ghi âm đã rõ ràng, ngoài ra cũng là vìanh không còn tin rằng Hạ Tịnh Nghi sẽ phát huy được vai trò gì trong việc sápnhập xưởng luyện kim ờ thảnh phố J, không định cho cô cơ hội nữa.

Dự án đầu tư ờ khu vực miền Trung mà Hạ Tịnh Nghi phụtrách tiến triển không thuận lợi. Tháng trước Trần Hoa lại bay đến đế nghe báocáo tiến độ, phát hiện thấy cô không hề nhập tâm vào công việc, không nấm đượcrõ các vấn đề liên quan đến tiến độ của dự án mới triển khai ở Hán Giang, cònnắm được ít thông tin hơn tổng giám đốc điều hành của bên hợp tác, lúc đó anhđã cảnh cáo Hạ Tịnh Nghi. Hạ Tịnh Nghi đã cam kết với anh rằng, nhất định sẽgiành được dự án quan trọng sáp nhập xưởng luyện kim theo kế hoạch đã định.

Từ trước đến nay anh luôn chủ trương đặt niềm tin vàocấp dưới nên không hỏi về các vấn đề cụ thể của dự án, thông thường công việctheo dõi được giao cho phó tổng giám đốc Lưu Hy Vũ phụ trách. Tuy nhiên, saukhi biết Nhâm Nhiễm sống ở Hán Giang, số lần anh đến thành phố này đã tăng lênrất nhiều. Anh không ngờ rằng Hạ Tịnh Nghi lại dùng thủ đoạn này để thâu tómviệc sáp nhập đồng thời bị người ta túm được chứng cứ xác đáng như vậy.

Trần Hoa đã lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm,đã quá quen với những biến cố lớn, sau khi nhận được điện thoại của Thượng TuVăn, anh cũng không ngạc nhiên. Nhưng anh đã ý thức ngay được rằng, đối với Ức

Hâm, nếu không xử lý khéo hành động ngu ngốc này củaHạ Tịnh Nghi thì sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Cảnh tượng hỗn loạn trước mắt đã minh chứng cho sự suyđoán của Trần Hoa. Mặc dù từ trước đến nay anh đều không muốn công khai lộdiện, nhưng lúc này đây cũng không còn sự lựa chọn nào khác.

Trần Hoa nhìn Điền Quân Bồi một cái, bình thản nói:“Luật sư Điền, một lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện”. Rồi anh đi thẳng vào trong,lên tiếng chào một vị lãnh đạo thành phố đang chủ trì hội nghị: “Chủ nhiệmVương, tôi có một quyết định muốn tuyên bố ở đây”.

Chủ nhiệm Vương đang tò ra rất lo lắng, bất an, nghethấy vậy ông liền nhìn anh bằng ánh mắt thắc mắc, không biết anh sẽ nói nhữnggì. Thượng Tu Văn đưa mắt nhìn ông, ông mới yên tâm hơn: “Các anh chị em côngnhân, đây là anh Trần Hoa - chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Ức Âm, hiệntại anh ấy có mấy lời muốn nói, đề nghị mọi người trật tự cho”.

Trần Hoa đón lấy micro mà chú nhiệm Vương đưa cho,nhìn bao quát phòng hội nghị một lượt và nói với giọng trầm tĩnh; “Các vị, tạiđây tôi xin tuyên bố, kể từ giờ phút này, tập đoàn Ức Hâm chính thức rút khỏiviệc sáp nhập xưởng luyện kim. Với tư cách là chủ tịch hội đồng quản trị củatập đoàn Ức Hâm, tôi rất lấy làm tiếc trước cục diện hiện tại. Hy vọng sau khiỨc Hâm rút lui, xưởng luyện kim sẽ tự chủ thông qua phương án sáp nhập hợp lý,bước vào con đường phát triển phù hợp với nguyện vọng và lợi ích của công nhânviên chức. Các dự án đầu tư khấc của Ức Hâm tại khu vực này sẽ không bị ảnhhưởng gì bởi quyết định này”.

“Trần Hoa trả lại micro cho chủ nhiệm Vương, “Cảm ơnchủ nhiệm Vương, tôi đi trước đây”. Giống như lúc đến, Trần Hoa đi thẳng rangoài.

Cục diện vốn đang căng thẳng đã bị câu nói này của anhphá vỡ, dường như tất cả mọi người đều không tin vào tai mình. Đại diện chophía công nhân nói nhỏ với nhau, chỉ có một người đàn ông trẻ từ trong đám đôngbước ra, cao giọng nói: “Tổng giám đốc Trần dừng chân đã, tôi còn có câu hỏimuốn hỏi anh”.

Vừa liếc nhìn, Trần Hoa bèn nhận ra ngay người đóchính là Chương Dục - phóng viên tạp chí kinh tế tài chính đã từng phỏng vấnanh, anh không biết tại sao Chương Dục lại thần thông quảng đại đến mức có thểtrà trộn nơi không thể cho phóng viên bên ngoài lọt vào phỏng vấn này, nhưngkhông dừng chân lại mà chỉ nói: “Tôi đã phát biểu xong quan điểm về vấn đề nàyrồi, tôi không nhận trả lời phỏng vấn”.

Điền Quân Bồi nhìn theo chiếc bóng cao to của Trần Hoabước ra ngoài, trong lòng vô cùng khó tả. Mặc dù Ức Hâm sẽ phải gánh chịu thiệthại lớn vì chuyện này, nhưng rất rõ ràng, trong khoảng thời gian ngắn nhất,Trần Hoa đã đưa ra sự lựa chọn có lợi nhất cho Ức Hâm. Một cuộc khủng hoảngkhẩn cấp đã được dập tắt trong tích tắc, anh không thể không đồng tình với lờiđánh giá về khả năng quyết đoán mà Thượng Tu Văn dành cho Trần Hoa, con ngườinày thực sự không cần bất kỳ ai nhắc nhở.

Hôm sau, Điền Quân Bồi đến phòng làm việc của ThượngTu Văn ở tập đoàn Húc Thăng, lấy ra các công văn luật cần thiết liên quan đếnviệc sáp nhập xưởng luyện kim đã thảo xong và chỉnh sửa lần cuối cùng.

“Mấy ngày hôm nay vất vả quá, Quân Bồi”.

“Không có gì, đầu bên Hán Giang vẫn còn không ít việc,hôm nay làm xong việc này tôi vẫn phải về sớm”.

“Quân Bồi, có một việc, tôi muốn nhờ cậu giúp. Sángnay vợ tôi cũng về Hán Giang, tôi cũng đang có quá nhiều việc trong tay, thựcsự không thể dành ra được thời gian lái xe đưa cô ấy về, tiện đường cậu có thểđưa cô ấy về được không?”

“Lộ Lộ cũng ở thành phố J à? Ok, để tôi đưa Lộ Lộ về”.Điền Quân Bồi cườỉ nói, “Tu Văn, tôi thực sự mừng cho hai người”.

Thượng Tu Văn cũng cười, “Cảm ơn cậu. Cô ấy đã tạo chotôi một sự bất ngờ, đến đây thăm tôi, đây thực sự là chuyện khiến tôi vui nhấttừ đầu năm đến nay”.

Buổi trưa, Thượng Tu Văn quay về đón Cam Lộ, ba ngườiđến một nhà hàng gần công ty để ăn trưa, đang chuẩn bị lên đường, đột nhiênThượng Tu Văn nhận được điện thoại của thư ký từ văn phòng gọi đến: “Chị HạTịnh Nghi của tập đoàn Ức Hâm đến nói là muốn gặp anh”.

Thượng Tu Văn cau mày: “Nói với cồ ấy rằng tôi đang điăn với vợ, không tiện gặp cô ấy”.

Đợi đến khi anh bỏ máy xuống, Cam Lộ nói nhỏ: “Tu Văn,cô ấy không gọi thẳng vào di động của anh, cố thể là có việc công muốn tìmanh”.

Thượng Tu Văn không nói gì, quả nhiên một lát sau, thưký lại gọi điện thoại đến, sau khi nghe máy xong, anh nói với Cam Lộ và QuânBồi: “Hạ Tịnh Nghi nói đến đây theo lệnh của chủ tịch hội đồng quản trị TrầnHoa, mang một hợp đồng cung cấp quặng sắt đến. Lộ Lộ, Quân Bồi, đến đó với anhnhé”. Nhìn thấy Cam Lộ tỏ ý thoái thác, Thượng Tu Văn liền nói thêm: “Hợp đồngcũng cần phải có Điền Quân Bồi đọc mới được”.

Ba người quay về văn phòng, chi thấy Hạ Tịnh Nghi đangngồi ở khu tiếp khách nằm ngoài phòng làm việc của Thượng Tu Văn, cô ngồi thẳngngười, mái tóc rất đúng nếp, nhưng gương mặt lộ ra vẻ tiều tụy, ánh mắt vô hồn,không còn rạng rỡ, vui vẻ như trước kia.

“Hạ Tinh Nghi, mời em vào”.

Cô không nhìn ai cả mà theo họ vào phòng làm việc, mởcặp, lấy ra một bản hợp đồng đặt lên bàn Thượng Tu Văn, “Chủ tịch hội đồng quảntrị Trần Hoa bảo em nhất định phải giao tận tay bản hợp đồng này cho tổng giámđốc Thượng Tu Văn, đồng thời nhắn với tổng giám đốc rằng, đây là lời cảm ơn màanh ấy muốn gửi cho Húc Thăng”.

Thượng Tu Văn xem lướt hợp đồng một lượt, “Nhờ emchuyển lời cảm ơn của anh đến chủ tịch Trần Hoa”.

Hạ Tinh Nghi trả lời bằng giọng rất công việc: “Vâng,đây là công việc cuối cùng của em trong nhiệm kỳ, người kế nhiệm của em sẽ đếnđây sớm thôi, đến lúc đó anh ấy sẽ bàn với tổng giám đốc Thượng Tu Văn về cácchi tiết trong bản hợp đồng. Nếu không còn vấn đề gì nữa thì em về trước đây”.

“Hạ Tịnh Nghi”, đột nhiên Hạ Tịnh Nghi đứng lại,ngoảnh đầu lại, chỉ nghe thấy giọng nói sang sảng của Thượng Tu Văn, “mong emhãy bảo trọng”.

Ánh mắt Hạ Tịnh Nghi liếc qua người Thượng Tu Văn rồidừng lại ở phía Cam Lộ đang ngồi trên ghế sofa đằng xa, cô không nói gì, quayđầu bước nhanh ra ngoài.

Thượng Tu Văn im lặng một lát đưa hợp đồng cho ĐiềnQuân Bồi đọc “Hiện chi có mỗi dự án quặng sắt là dự án mà Ức Hâm đã hoàn thànhở thành phố này, trong bối cảnh thất bại trong chuyện sáp nhập xưởng luyện kimvà không thể thu mua Húc Thăng như hiện nay, có thể nói dự án đầu tư này sẽkhông thấy được hiệu quả trong một thời gian khá dài. Lúc đầu tôi ngại Ức Hâmsẽ tạm thời dừng khai thác quặng sắt, ảnh hưởng trực tiếp đến khâu cung cápnguyên vật liệu cho Húc Thăng, bây giờ coi như có thể yên tâm rồi”.

Điền Quần Bồi lật ra xem, các điều khoản không có vấnđề gì, anh gật đầu: “Đúng là đền ơn đáp nghĩa, nếu bản ghi âm này bị công bốchắc chắn sẽ ảnh hưởng nhiều đến Ức Hầm hơn”.

“Mặc dù nói như vậy nhưng tôi không có ý định lấy lòngỨc Hâm, tôi đua ra sự lựa chọn đó sau khi đã cân nhắc cái được và cái mất”.Thượng Tu Văn nói tiếp, 'Tôi không thể không thừa nhận, Trần Hoa là một ngườisống có nhân có nghĩa, làm việc rất có khí phách, Húc Thăng rất cần bản hợpđồng này. Lộ Lộ, Quân Bồi, để tôi đưa hai người xuống”.

Điền Quân Bồi nhìn thấy nét mặt Cam Lộ dường như có gìđó không vui “Hai người đợi ở cổng công ty nhé, tôi ra bãi đỗ xe lấy xe”.

Anh cố tình tạo cho hai vợ chồng họ một chút thờigian, đợi một lát mới lái xe ra cổng, ra đến nơi thì thấy Thượng Tu Văn đang ômeo Cam Lộ và nói gì đó với cô, sau đó đưa cô lên xe, mở cửa bên ghế phụ cho cô,cúi người chào tạm biệt hai người.

Điền Quân Bồi lái xe ra, phát hiện thấy Cam Lộ nhìnchăm chú về phía trước, nét mặt rất khó tả.

“Em đừng nghĩ đến Hạ Tịnh Nghi nữa, Lộ Lộ, thái độ củaThượng Tu Văn đã rất rõ ràng, hiện tại cô ấy không còn liên quan gì đến cuộcsống của vợ chồng em nữa”.

Cam Lộ hơi sững người, sau đó liền cười buồn, “Em tátThượng Tu Văn một cái, chắc là đã trở thành bà Hoạn Thư bụng dạ hẹp hòi trongmắt các anh từ lâu rồi”.

“Bậy nào, em hỏi Dĩ An thì biết, anh luôn cho rằng, emhoàn toàn có lý do để giận Tu Văn”.

“Cảm ơn anh, Quân Bồi. Em đã giận, nhưng mọi chuyệncũng đã qua rồi. Vừa nãy em không vui là vì cảm thấy hiện tại Tu Văn để ý quánhiều đến thái độ của em, không chịu cho em bất cứ sự hiểu lầm nào. Thực ra, emdã hoàn toàn tín tưởng vào anh ấy, không cần phải đứng bên để chứng kiến chuyệngì. Nhìn thấy Hạ Tinh Nghi như vậy, em cảm thấy tiếc cho cô ấy”.

Điền Quân Bồi không ngờ cô lại nói ra như vậy, “Anhtưởng là em sẽ câm ghét cô ta chứ”.

“Không phải em cố tình tỏ ra thanh cao đâu. Đươngnhiên là em ghét cô ta, nhưng ghét một người không có nghĩa rằng nhìn thấynguời ta gặp xui xẻo là mình mừng”.

“Sự việc ra nông nỗi này, suýt nữa thì không thể cứuvãn. Tu Văn không công khai bản ghi âm, mặc dù là xuất phát từ cục diện chung,nhưng cũng là do không muốn để cô ta phải vào tù, đối với Hạ Tinh Nghi, kết quảnày đã là quá tốt rồi”.

Cam Lộ lắc đầu, “Thôi, đừng nói về cô ta nữa, hy vọngsau này cô ta sẽ tự biết bảo trọng”.

Lúc này Điền Quân Bồi vừa lái xe ra khỏi trạm thu phínằm ở ngoại ô, chiếc Maserati màu đỏ phía sau vượt lên trước xe họ bằng một tốcđộ nguy hiểm, hai người vội đưa mắt nhìn theo, chỉ trong tích tắc, chiếc xe bắtmắt đó đã biến mất khỏi tầm nhìn của họ.

“Vừa bảo không nhắc đến cô ta, với tốc độ này'', CamLộ thở dài, “e rằng cô ta sẽ không chỉ được nhận một tờ hóa đơn phạt lái xevượt quá tốc độ đâu”.

“Đó là sự lựa chọn của cô ta, em không cần phải lo chocô ta”.

“Có thể anh sẽ cảm thấy suy nghĩ của em thật ngây thơ.Thực ra em cũng không hiền lành lắm đâu, không quan tâm đến việc sau này cô tasẽ thế nào. Nhưng em biết, gần như không thể coi người mình đã từng yêu làngười qua đường xa lạ. Nếu cô ta có mệnh hệ nào, sau khi biết chuyện, chắc TuVăn sẽ thấy buồn. Từ trước đến nay anh ấy là người rất kín đáo, bây giờ lạiphải gánh trên vai một gánh nặng như vậy, lại còn phải quan tâm đến cảm nhận vàsuy nghĩ của em, không thể hiện ra bên ngoài. Haizz, em cảm thấy buồn thay choanh ấy”.

Điền Quân Bồi ỉm lặng một hồi lâu không nói gì, Cam Lộcười giễu mình: “Chắc là người chưa kết hôn sẽ rất khó hiểu được suy nghĩ nàycủa em, có phải anh thấy em ủy mị quá không?”

“Không, Lộ Lộ. Em không tin thì tùy em, anh rất ngưỡngmộ sự tin tưởng lẫn nhau của vợ chồng em hiện nay, nghĩ cho đối phương nhiềuhơn nghĩ cho mình. Điều mà Tu Văn quan tâm nhất cũng là suy nghĩ của em”.

Cam Lộ cười nói: “Cần gì phải ngưỡng mộ người khác, DĩAn nói bạn của anh cũng rất điềm đạm, rất quan tâm đến anh, sau khỉ gặp anh ấykhen không ngớt lời”.

Hai ngày hôm nay Điền Quân Bồi đã cố gắng không nghĩđến Nhâm Nhiễm, không ngờ lúc này đây Cam Lộ lại nhắc đến, lồng ngực anh nhưnghẹn lại, anh cố gắng hít một hơi mới nở được nụ cười gượng gạo: “E rằng anhvà cô ấy đã chìa tay nhau rồi”.

“Hả, em xin lỗi, anh Quân Bồi, anh xem, bây giờ em cònmắc phải tật nói nhiều của các bà đã có chồng, thật sự không nên tùy tiện nhắcđến chuyện này”.

“'Không sao. Lộ Lộ, thực ra anh muốn hỏi em, làm thếnào mới có thể được như em và Tu Văn, không để tâm đến quá khứ của người bạnđời, hoàn toàn tin tưởng nhau, không hề hối hận”.

Bị hỏi như vậy, Cam Lộ trầm ngâm một lúc rất lâu rồimới trả lời: “Em và Tu Văn không phải là tấm gương sáng đâu anh Quân Bồi ạ. Nếukhông bọn em cũng đã không phải trả giá bằng việc... mất đi một đứa con. Em chỉcó thể nói cho anh nghe một số bài học của em, bình thường chúng ta đều tự nhậnmình là người lớn, tự cho rằng mình rất lý trí, sống với nhau, luôn giấu nhaumột số chuyện và để ý đến chuyện hơn thiệt chỉ sợ bị tổn thương. Lòng quyết tâmthiếu sự thấu hiểu và thiếu sự hy sinh này không thể không khiến người ta cảmthấy hối hận. Nghe rất thuyết giáo đứng không anh? Nhưng thực sự là em nghĩ nhưvậy”.

Điền Quân Bồi ngẫm nghĩ một hồi lâu, đột nhiên hỏi:“Thế em cho rằng mối tình đầu sẽ ảnh hưởng lớn như thế nào đến một người?”

“Vấn đề này đáng lẽ anh phải hỏi Tu Văn mới đúng”. CamLộ nói nửa đùa nửa thật.

“Xin lỗi vì anh đã hỏi rất nhiều câu hỏi ngờ nghệchkhông đáng hỏi. Chắc em cũng thông cảm trước sự lãng nhách của một kẻ thấttình. Nhưng nếu không hởi em thì chắc anh sẽ phát điên vì bị dồn nén quá nhiều,anh thực sự rất khổ sở”.

Cam Lộ nói bằng giọng an ủi: “Không sao đâu anh QuânBồi, em hiểu chứ. Theo em, có thể cảm nhận của mỗi người không giống nhau, nếumột người chỉ thích sống với quá khứ thì sự ảnh hưởng đó sẽ bị phóng đại lênmột cách vô hạn. Nhưng không ai có thể sống mãi với quá khứ, em tin rằng hầuhết mọi người đều coi quá khứ là ký ức, sống với hiện tại, nắm bắt hạnh phúctrong tay vẫn là điều quan trọng hơn cả”.

Những câu hỏi, những nỗi đau khổ trong lòng Điền QuânBồi không vì thế mà được giải tỏa, nhưng anh cùng không định hỏi gì thêm.

Sau khi vào thành phố Hán Giang, đi là lúc trời chạngvạng tối, Điền Quân Bồi đưa Cam Lộ về nhà trước, rồi không hiếu sao lại cho xechạy vào đường Hoa Thanh. Lúc đi qua Lục Môn, anh định dừng xe uống cốc cà phê,nhưng thấy quán đóng cửa, trên cửa dán một tờ thông báo viết: “Kính báo: cửahàng chúng tôi tạm dừng kinh doanh để sửa chữa, sau một thắng sẽ kỉnh doanh trởlại”.

Anh chán nản nhìn tờ thông báo, đột nhiên có cám giấcrằng thành phố này trở nên vô cùng xa lạ. Lựa chọn đến đây làm việc, đươngnhién cũng là do bị công việc cuốn hút, nhưng cũng có một nguyên nhân là vìNhảm Nhiễm. Mấy ngày đi công tác, hành trình vài nghìn kilomet, lúc này đâykhông hề có cảm giác là được “trở về”.

Anh không biết mình đã đứng bao nhiêu lâu, anh đưa tayra đẩy thử tấm cửa kính ô xanh đó, không ngờ lại mở ra được, bên trong có mấyngười thợ đang đo đạc, không ai để ý gì đến anh.

Anh đứng trước cửa, cảnh tượng tối hôm trước lại mộtlần nữa hiện ra trước mắt.

Đột nhiên anh ý thức ra được rằng, rõ ràng là NhâmNhiễm biết anh sẽ đến, sẽ nhìn thấy hình ảnh đó.

Từ trước đến nay cô luôn dịu dàng, quan tâm đến sự cámnhận vả lập trường của người khác, không bao giờ gây khổ dễ cho bất kỳ ai,nhưng cô lại lựa chọn phương thức không thể bàn cãi này để tạm biệt anh, khôngcần phải chuyện trò, dò hòi, giải thích với anh…, không dính dáng gi đến nhữngchuyện sau này. Điều này có nghĩa là gí?

Trong mối quan hệ này, Nhâm Nhiễm luôn giữ khoảng cáchvớí anh, côn anh thì sao? Có đủ quyết tâm để hy sinh hay không?

Nhâm Nhiễm đã phát hiện ra những nỗi thắc mắc, nghingờ của anh, và thế là cô đã đưa ra quyết định thay cho anh rồi ư? Nghĩ đếnđây, trái tim anh lại đập thình thịch, anh đành phải hít thở thật sâu, để mìnhbình tĩnh trở lại.

Có lẽ tình cảm này chỉ xuất phát từ phía ngươi màthôi, ngươi đang trốn tránh tìm lý do biện minh cho sự yếu đuối của ngươi. Anhcảnh cáo mình nhưng vẫn rút điện thoại ra gọi vào số điện thoại của Nhâm Nhiễm.

Nhâm Nhiễm đã tắt máy.

Đây dường như lại có phần giống với hồi đầu anh mớiquen cô, cô mang theo điện thoại di động bên mình, nhưng luôn tắt máy, khôngquan tâm đến việc người khác không tìm thấy cô sẽ nghĩ thế nào.

Sau khi họ bắt đầu đến với nhau, anh đã từng hỏi cô,tại sao luôn tắt máy?

Lúc đó cô đã nghĩ một lát rồi trả lời: “Em quen rồi,dường như không cần phải đợi điện thoại của ai, vì thế đã quên là phải mở máy”.

Câu trả lời đơn giản này khiến anh cảm thấy thươngthương, anh ôm cô vào lòng, “Nhưng anh sẽ tìm em, không tìm được em, anh sẽ sốtruột”.

Cô cười dịu dàng, quả nhiên kể từ hôm đó anh gọi diđộng cho cô, số lần tắt máy đã giảm đi rõ rệt

Hiện tại cô lại một lần nữa tắt máy, còn anh, đã khôngbiết cô cố tình tránh mặt anh hay là một lần nữa quyết định không cần phải đợiđiện thoại của ai nữa.