Tất cả đều hướng ánh mắt nhìn đến nơi vừa phát ra tiếng. Vũ Thiên Tình trong trang phục dạ hội mà đen huyền bí, thân váy 1 bên sẻ cao lên ngang đùi, làm lộ ra đôi chân thon dài đang từng bước uyển chuyển đi vào. Ngoài người nhà họ Vũ thì ai cũng cảm thấy lạ mặt, trừ 1 số người đã từng tham gia bữa tiệc trên du thuyền của Âu Đình Phong, đã đụng mặt cô lại cảm thấy có phần quen.
Duy chỉ Âu Đình Phong ngồi đấy, không hề quay mặt lại nhìn, nhưng khoé miệng anh cong lên nụ cười mê hoặc, nâng ly rượu lên nhấp 1 ngụm bằng thái độ thưởng thức.
Lúc này, Vũ Thiên My từ bàn của mình sấn sổ đi lại phía cô:
– Vũ Thiên Tình, mày đến đây làm gì? Nơi này không dành cho mày!
Cô nghe vậy lại nhìn ả cười 1 cách tự nhiên:
– Em gái, chị đến chúc mừng anh trai của em mà!
Vũ Thiên My thật ra rất muốn túm cô lôi đi, nhưng vì có quá đông ánh nhìn nên ả ta chỉ có thể nói:
– Vị khách không mời mà đến, mời cô ra ngoài!
Thiên Tình lần này không để tâm lời ả, trực tiếp đi vào giữa khán phòng nhìn đến mọi người mà nói:
– Các vị, mặc dù đến muộn nhưng tôi xin được giới thiệu. Tôi là con gái đầu của Chủ tịch Phi Á – Vũ Thiên Tình.
Tất cả nghe vậy đều nhìn nhau xì xào bàn tán. Họ biết Vũ Thiên Sơn có 1 người vợ đã khuất tên là Trương Nhan Quỳnh, ông ta với vợ đầu có 2 người con gái nhưng Thiên Sơn lại rất ít để 2 người con này xuất hiện. Sau khi Nhan Quỳnh mất, Thiên Sơn liền đưa Tống Diệp Phương về nhà họ Vũ, lúc đấy giữa ông ta và Diệp Phương đã có 2 đứa con riêng lớn tướng. Sau này Thiên Sơn cũng thường nhắc về 2 đứa con này trước mặt mọi người, lâu dần thì tất cả cũng quên mất 2 đứa con của vợ đầu của ông ta.
Thiên Tình nhìn thấy vẻ mặt của đám người nhà họ Vũ, trong lòng vô cùng thích thú. Cô thản nhiên hướng thẳng đến sân khấu, bước lên đấy đoạt lấy mic của vị MC mà nhìn xuống dưới nói:
– Vũ Thiên Tình tôi đã đi lâu như vậy, cũng không trách được bọn họ nghĩ tôi đã chết nên không mời. Chính vì để họ bất ngờ, nên hôm nay tôi trở về đem theo những món quà đến chung vui. Dù sao thì Thiên Tình tôi vẫn còn đang đeo 1 chữ Vũ ở trước, đâu thể nói là vị khách không mời mà đến được đúng không? Chưa kể, hôm nay tôi vốn dĩ cũng không phải là vị khách không được mời.
Vũ Thiên Sơn trong lòng đã căm giận đến tái mặt, nhưng ông ta vẫn cố nén lại vì quan khách mà nói:
– Đã đến rồi, thì cùng mọi người ngồi đi!
Tống Diệp Phương nghe vậy lúc này cũng tỏ ra đon đả, thân thiện mà đi lại phía cô:
– Thiên Tình à, con về rồi dì mừng lắm. Có biết dì rất nhớ con không?
Vũ Thién Tình nghe vậy nhìn bà ta mà cười:
– Dì Phương à, lần này con có đem theo quà cho dì nữa đấy.
Nói rồi, cô đưa bàn tay lên vỗ 2 tiếng, sau đó nhân viên bưng chiếc khay mà trên đấy có đặt 1 hộp nhung màu đen đi lên sân khấu đứng bên cạnh cô.
Thiên Tình quay sang mở hộp nhung ra, bên trong đấy là 1 sợi dây chuyền kiểu dáng cũ nhưng vô cùng tinh xảo.
Tống Diệp Phương nhìn thấy sợi dây chuyền đó mà mặt mũi tái mét, Thiên Tình lại cầm nó lên rồi đi vòng ra sau bà ta:
– Dì Phương, dì luôn nói rất thương nhớ mẹ con, vậy nên hôm nay con đem sợi dây chuyền mà mẹ con từng đeo để tặng dì. Tuy giá trị của nó bây giờ không thể so được với những trang sức thường ngày của dì, nhưng nó có ý nghĩa rất lớn. Để con đeo giúp dì!
Tống Diệp Phương cơ mặt cứng ngắc cố cười mà né tránh:
– Thiên Tình à, món quà quý như vậy dì không dám nhận đâu.
Vũ Thiên Tình túm lấy cầu vai bà ta, thoạt nhìn chỉ là giữ lại nhưng thực tế thì cô đang dùng sức rất mạnh ghì lấy, trong ánh mắt lộ ra cái sắc khí lạnh lẽo, cô ở phía sau hơi nghiêng mặt ghé vào tai bà ta, bàn tay cũng vòng lên đeo sợi dây lên cổ Tống Diệp Phương mà nói:
– Dì nhớ mẹ con như vậy, vậy thì để bà ấy luôn ở bên cạnh dì!
Trong mắt quan khách đều nghĩ chỉ là 1 sợi dây chuyền kỷ niệm, nhưng Thiên Sơn và Diệp Phương đều nhận ra đó là sợi dây mà mẹ cô đeo trên người khi chết.
Tống Diệp Phương cảm nhận hơi lạnh như đang bao phủ lấy mình, cầu vai bà ta run lên, gương mặt đã tái mét nhưng vẫn cố giữ cái nụ cười cứng ngắc.
Sau khi đeo xong sợi dây chuyền, Thiên Tình đi lên phía trước ngắm nhìn mà cười thản nhiên:
– Dì đeo lên rất hợp, làm con có cảm giác như thấy mẹ mình như đang ở đây vậy.
Diệp Phương nghe vậy vẫn cố gắng giữ bình tĩnh mà nói:
– Thiên Tình, cảm ơn con! Nếu đã đến rồi thì mau lại bàn ngồi với mọi người đi.
– Chưa được, con còn có quà tặng cho các em nữa mà! Dì Phương, dì về trước đi!
Nói rồi, cô lại quay mặt nhìn xuống dưới:
– Thiên Trường, Thiên My, 2 người lên đây được không, tôi có quà muốn tặng.
2 người họ nhìn nhau, không biết rốt cuộc muốn làm gì, nhưng vì để giữ mặt mũi với quan khách, sau đó cả 2 cũng đi lên sân khấu.
Đợi khi bọn họ đứng yên vị trên đấy, Thiên Tình lại đi xuống bên dưới rồi quay mặt nhìn lên:
– Thiên Trường, Thiên My, mặc dù chúng ta không cùng mẹ sinh ra, nhưng cũng có với nhau 1 khoảng tuổi thơ vô cùng tốt đẹp. Hôm nay nhân tiện sinh nhật của Thiên Trường, chị muốn tặng 2 người 1 món quà mang đầy những kỷ niệm cũ.
Vũ Thiên Tình đứng đấy, nhìn 2 người họ mà bờ môi khẽ cong lên ý cười. Cô đưa tay lên vỗ 2 tiếng, chỉ 3 giây ngắn ngủi, lập tức ở trên trần dội xuống 1 xô nước màu đen xối lên người cả 2.
Tất cả đều hét lên kinh ngạc, 2 người hứng trọn nó thì sửng sốt đến độ không thốt lên được lời nào.
Vũ Thiên Tình lại nói tiếp:
– Nhớ hồi nhỏ 2 người cũng hay chơi trò này rất vui vẻ, hôm nay chúng ta ôn lại có phải là cảm thấy được quay về tuổi thơ không?
Lần này thì Vũ Thiên Sơn không nhìn được nữa mà nhìn cô quát lên:
– VŨ THIÊN TÌNH, MÀY MUỐN CÁI GÌ??
Cô lúc này mới nhìn sang ông ta:
– Ôi, suýt nữa thì con quên mất! Con cũng đã chuẩn bị quà cho ba rồi.
Cô đi lại phía ông ta, mở trong chiếc ví cầm tay đính kim sa của mình, lấy ra 1 đồ vật giống như là bảng tên cài áo của ai đó mà cầm tay ông ta lên đặt nó vào:
– Ba à, trên đời này không có chuyện gì trở thành bí mật vĩnh viễn. Ngay cả người chết cũng không tin tưởng được đâu, ba nhìn cái này chắc không quên chứ?
Vũ Thiên Sơn nhìn xuống vật trong tay mình, trên đấy là 1 bảng tên cài áo, được in rõ cái tên phụ nữ “Lưu Hạ Nhi”. Vũ Thiên Sơn nhìn thấy cái tên đó khoé mắt giật giật vài cái, ông ta vội nắm chặt bảng tên lại như 1 sự chột dạ nhất thời sau đó trừng mắt nhìn lên cô:
– ĐỒ NGHIỆT CHỦNG NHÀ MÀY!!! NGƯỜI ĐÂU, LÔI NÓ RA NGOÀI!
Lời của ông ta vừa dứt, lúc này giọng nói của Đình Phong vang lên:
– Chủ tịch Sơn!
Ông ta nghe vậy quay sang nhìn anh, Đình Phong vẫn thản nhiên ngồi đấy cầm ly rượu lắc nhẹ rồi đưa lên miệng nhấp 1 ngụm mới nói:
– Quên giới thiệu với ông, đây là người bạn mà tôi đã nhắc đến khi nãy.
Vũ Thiên Sơn trong thoáng chốc mà kinh ngạc không nói được gì chỉ nhìn sang cô.
Âu Đình Phong lại đứng dậy tiến lại phía cô, cư nhiên đưa tay ra ôm lấy eo Thiên Tình:
– Đây cũng là món quà mà tôi đem đến mừng. Gia đình 5 người 1 nhà đoàn tụ, sao? Có phải tôi rất dụng tâm không?
Vũ Thiên My khi ấy ở trên sân khấu đã tức điên lên mà muốn lao về phía cô:
– THIÊN TÌNH, TAO PHẢI GI…ẾT CHẾT MÀY!
Ngay khi ấy, Đình Phong bước lên chắn trước cô, cả người anh phóng ra 1 luồng tà khí, trong đáy mắt lộ rõ sự uy hiếp nhìn đến ả ta mà gằn giọng:
– Vũ Thiên Tình là người của Âu Đình Phong tôi, bất cứ ai dám đụng đến cô ấy dù chỉ là 1 phân tóc, tốt nhất định sẽ diệt sạch kẻ đó. ÂU ĐÌNH PHONG TÔI KHÔNG NÓI CHƠI BAO GIỜ!
Lời của anh có sức ảnh hưởng khủng khiếp khiến tất cả đều nín lặng, tuyệt nhiên không ai dám hé nửa chữ.
Tống Diệp Phương thì lo lắng chuyện chồng mình sẽ giao lại Phi Á cho con trai sẽ bị hoãn lại, nên phải vội ra hiệu ánh mắt cho con mình trên sân khấu mau vào trong thay đồ. Còn bà ta lại đi đến chỗ Thiên Tình mà cười nói:
– Thiên Tình à, con trở về là tốt rồi, dì không trách con đâu. Dù sao hôm nay cũng là tiệc mừng, chúng ta bỏ qua tất cả cùng ngồi xuống ăn 1 bữa cơm đi.
Thiên Tình nghe vậy nhìn ra dì ta cười, cô tất nhiên phải ngồi lại ăn cơm rồi. Còn phải xem xem bọn họ nuốt thế nào sau khi nhận quà của cô chứ. Hơn nữa Vũ Thiên Tình cũng đoán được ông ta sẽ lấy Phi Á ra làm quà tặng cho con trai mình, cô tất nhiên phải phá huỷ chuyện này để Tống Diệp Phương không thể được như ý.
– Con biết dì Phương hiểu con mà, tất nhiên con phải ở lại ăn bữa cơm chúc mừng này.
Nói rồi, cô cũng quay người mà đi lại vị trí Âu Đình Phong đã giành cho mình, anh sau đó cũng tiến đến kéo ghế cho cô.
Thiên Tình đối với hành động này cứ vậy mà hưởng thụ ngồi vào, Đình Phong cũng yên vị ở bên cạnh cô.
2 người họ thản nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra, mà Vũ Thiên Sơn cũng chưa dám đắc tội với anh, ông ta chỉ đành nuốt nhục ngồi xuống, kêu nhân viên đến dọn sạch sân khấu và vẫn để bữa tiệc tiếp tục diễn ra.
Thiên Trường và Thiên My sau khi tắm rửa thay đồ rồi cũng quay trở lại, 2 người họ bị sự kìm kẹp của bề trên mà chỉ hận không thể lao vào cấu xé cô.
Ở đây, duy nhất chỉ có Đình Phong và Thiên Tình vẫn nhàn nhã nâng ly rượu lên uống 1 cách vui vẻ.
Bên phía Vũ Thiên Sơn khi ấy tình thần cod chút hoảng thì phải, trông ông ta không tập trung, bàn tay vẫn còn nắm chặt chiếc bảng tên mà cô nhét vào khi nãy.
Nó có ý nghĩa gì thì chỉ có ông ta và cô mới là người hiểu rõ. Thiên Sơn vì chuyện này mà bị phân tâm, quên luôn cả những việc cần làm, cần nói.
Mà Diệp Phương thấy chồng mình không đả động gì có chút nôn nóng, và ta đi ra nói với nhân viên cái gì đấy, sau đó lại trở về bàn.
Không khí bữa tiệc hôm nay trôi qua 1 cách ảm đạm, không nghe thấy lời chúc, chỉ có âm thanh của bát đũa va vào nhau rất nhỏ.
Lúc này, 1 người nhân viên đi lại rót rượu, đoạn rót vào ly của Đình Phong, không cẩn thẩn làm nó đỏ ra người anh, người nhân viên liền vội cúi đầu:
– Xin lỗi! Tôi thật sự xin lỗi!
Đình Phong sắc mặt không mấy dễ chịu, Thiên Tình lại thấy được sự co rúm của người nhân viên, cô lại liền túm lấy tay anh khi thấy Đình Phong định nói gì đó mà vội lên tiếng:
– Không sao? Đưa anh ấy đến phòng thay đồ là được!
– Vâng! Mời quý khách đi theo tôi!
Đình Phong bị cô chặn miệng mà nhíu mày nhìn sang, Thiên Tình lại chỉ mỉm cười 1 cái rồi hất mặt với anh. Âu Đình Phong không còn cách nào khác đành đứng dậy rời đi.
Cô thấy vậy lại bật cười, không nghĩ Âu Đình Phong lại chịu nghe lời cô như vậy. Thiên Tình cầm ly rượu vừa được rót lên nhấp 1 ngụm, lại bắt gặp cái nhìn như dò xét của Vũ Thiên Sơn, cô cũng không ngại đấu lại, bờ môi khẽ mấp máy bằng khẩu hình 3 chữ: “Lưu Hạ Nhi” như muốn nói với ông ta rằng, cô biết rõ tất cả chuyện này.
Thiên Tình nhàn nhã nhấp nháp hết ly rượu trong tay mình, bất chợt trong đầu cô loé lên hình ảnh rời đi của Thiên My khi nãy. Thiên Tình chợt nhận ra điều gì đó không đúng, trước đó Tống Diệp Phương to nhỏ với người nhân viên, sau đó nhân viên đến rót rượu cho cô và anh, lúc này Thiên Tình mới nhận ra người rót rượu ấy chính là người mà Diệp Phương đã nói gì đấy.
Không xong rồi, bà ta nhất định muốn để con gái mình xảy ra quan hệ với anh, sau đó mượn truyền thông để công khai ra.
Thiên Tình nghĩ vậy liền vội đứng lên rời khỏi vị trí, không hiểu sao trong lòng cô có sự lo lắng, không phải vì lo sợ Đình Phong sẽ trở mặt…..mà thứ cô sợ lại là 1 điều khác.
Thiên Tình trở ra ngoài hỏi 1 người nhân viên:
– Phòng thay đồ của khách ở đâu?
Người nhân viên chỉ tay đến 1 hướng hàng lang:
– Quý khách đi đến cuối rồi rẽ trái.
Thiên Tình gật đầu 1 cái rồi vội đi đến, nhưng được vài bước cả người cô bỗng lảo đảo nhẹ, đường đi trước mặt trở nên quay vòng. Thiên Tình phải chống tay vào bức tường để giữ thăng bằng, cô phát hiện trong rượu của mình có vấn đề rồi. Xem ra Tống Diệp Phương sợ cô làm hỏng chuyện, nên ra tay đến cùng.
Thiên Tình nhìn đến hành lang còn dài hun hút, cô cố gắng giữ sự giữ lấy những sự tỉnh táo cuối cùng mà đi về phía đấy. Nhất định không được để chuyện này xảy ra.
Lúc này, người nhân viên đi đến đỡ lấy cô:
– Quý khách không sao chứ? Để tôi đưa cô đến phòng nghỉ 1 chút nhé!
Thiên Tình nhìn lên người đó, nhận ra là nhân viên rót rượu khi nãy, ánh mắt cô chợt đanh lại mà nói:
– Nếu không muốn chết thì tránh ra chỗ khác.
Không chỉ khẩu khí của cô mang tính doạ người, mà ánh mắt thật sự cũng rất đáng sợ làm hắn ta cũng khiếp vía mà lùi lại.
Thiên Tình sau đó đi thẳng về cuối hành lang rồi rẽ bên trái, cô cảm nhận sắp không giữ được tỉnh táo nữa rồi, ánh mắt nhìn lên các biển phòng, những con chữ đã nhoè đi không đọc rõ được.
Thiên Tình vị theo vách tường đi đến vặn cửa từng phòng, không phải thì liên qua phòng khác.
Cho đến khi Vũ Thiên Tình đứng trước 1 căn phòng vội đẩy cửa, vừa vặn vào thời khắc Âu Đình Phong cởi bỏ ra chiếc áo sơmi trắng của mình, nửa thân trên của anh cường tráng với những đường cơ múi săn chắc.
Đình Phong nghe tiếng động nhìn ra, vừa thấy cô lại khẽ nhíu mày:
– Thiên Tình?
Cô khi đó đóng cửa lại, còn khoá trái, sau đấy tiến về phía anh, đầu óc đã quay mòng mòng, không nói không rằng liền vòng tay qua cổ anh ghì xuống mà hôn lên bờ môi phong tình này.
Thật ra chuyện Âu Đình Phong chung chạm với phụ nữ đâu phải là cô không biết, thứ cô sợ không phải là điều đó, thứ cô sợ là điều đó nhất thời khiến anh rung động. Vậy nên cô thà bạo 1 phen, cũng không để điều đấy xảy ra.
Âu Đình Phong mất vài giây bất động để tiếp nhận sự việc, anh không hiểu sao cô có hành động như vậy, nhưng cũng không quan tâm nữa mà rất nhanh sau đó cũng đáp trả lại cô.
Vòng tay anh ôm lấy bờ eo của cô, siết chặt vào người mình. Từ miệng, đem chiếc lưỡi len vào hơi thở của cô khuấy đảo xâm chiếm.
2 người bọn họ môi quyện môi, lưỡi quấn lưỡi, vang lên những âm thanh kẹo ngọt bên tai.
Âu Đình Phong có phần kích động đẩy cô lùi về phía giường, khi chân cô đụng vào thành giường, cơ thể của cả 2 cũng lập tức đổ xuống.
Âu Đình Phong phủ lên trên thân cô, bàn tay anh vòng ra phía sau tìm đến chiếc khoá váy mà kéo tuột xuống.
Lúc này, anh rời khỏi môi cô, hơi thở có phần gấp gáp nhìn đến gương mặt có chút không tỉnh táo mà hỏi:
– Vũ Thiên Tình, cô có biết tôi là ai không?
Tâm trí của cô lúc này đã sớm phát tác dụng của thuốc, nhưng vẫn còn giữ được chút tỉnh táo để biết anh là ai. Chỉ là cô lại lựa chọn tỏ ra say sỉ không biết mà nheo mắt lại:
– Anh là ai? Tôi nhìn thấy quen quen!
Nghe thế, Âu Đình Phong đầu như bốc hoả:
– Mẹ kiếp, không biết là ai mà cô dám làm vậy sao?
– Chẳng phải cứ đàn ông là được sao? Anh nói nhiều quá, để tôi đi tìm người khác.
Đình Phong nghe câu đấy như phát điên lên, anh túm lấy 2 cổ tay cô ghì chặt xuống đệm giường mà nói:
– Vũ Thiên Tình, tôi nói cho cô biết, người đàn ông cô cần tìm, duy nhất có thể tìm chỉ có 1 mình ÂU ĐÌNH PHONG tôi! Hôm nay, tôi khiến cô phải nhớ kỹ!
Nói rồi, anh vùi đầu xuống cổ cô, 1 tay tìm đến kéo chiếc váy tụt xuống quá ngực, 2 trái đào tròn trịa được phô ra toàn vẹn.
Bàn tay anh ôm lấy 1 bên ngực cô, nào nắn đến độ miếng silicon cũng tuột ra khỏi nhũ hoa mềm mại. Bắt kịp điều đấy, Đình Phong liền úp mặt vào nơi đó, cắn nhẹ 1 cái lên nhũ hoa mềm.
Cả người Vũ Thiên Tình vì 1 hành động ấy ưỡn nhẹ lên:
– Ưhmm!
Cổ họng cô khô khan phát ra đơn thanh khe khẽ. Đoạn anh không ngừng điên cuồng căn mút ngực cô, Thiên Tình cảm nhận từng đợt luồng điện chạy qua người mình, tứ chi tê cứng giật nhẹ lên:
– Ahhhh!
Âu Đình Phong lúc đầu còn nghĩ mình làm chủ cuộc chơi, nhưng khi vùi vào da thịt cô, càng về sau anh càng trở nên mất kiểm soát.
Bản thân trở nên điên cuồng xé rách luôn cả y phục trên người cô, đem bờ môi rải khắp làn da trắng mịn.