Buổi chiều hôm đấy, Thế Vỹ gõ cửa phòng Giám đốc rồi bước vào:
– Giám đốc, cô Thiên My đang đợi ở bên dưới, nói là muốn gặp anh.
Âu Đình Phong khi ấy vẫn chăm chú xem tài liệu trên bàn mà hời hợt trả lời:
– Không gặp!
Thế Vỹ nghe vậy cũng không nhiều lời nữa mà quay đi, nhưng mới chỉ được 1 bước bông Đình Phong lên tiếng:
– Khoan đã! Thiên My là ai?
Anh hướng mặt nhìn lên cậu ta, trong trí nhớ hoàn toàn cho rằng bản thân không quen ai có cái tên như vậy.
Trần Thế Vỹ quay mặt nhìn anh mà trả lời:
– Là cô Vũ Thiên My, con gái của Chủ tịch tập đoàn Phi Á.
Đình Phong khẽ nhíu mày 1 cái:
– Vũ Thiên My? Cô ta đến tìm tôi làm gì?
– Nghe nói là đến đưa thiệp, muốn mời anh tham dự buổi tiệc của gia đình nhà họ.
Anh nghe thế lại bật cười:
– Da mặt cô ta cũng dày đấy! Sau chuyện hôm đó mà vẫn có thể mời tôi đến tham gia tiệc.
– Lần trước Giám đốc gửi thiệp mời, lần này họ mời lại cũng là điều dễ hiểu thôi.
– Bọn họ mở tiệc gì? Trừ tà sao?
– Giám đốc!
Âu Đình Phong cười nửa miệng, sau đó lại nhìn xuống tài liệu tiếp tục xem xét mà nói:
– Tuần trước thì mẹ cô ta trúng độc suýt chết, tiếp đó thì đến lượt cô ta rơi xuống hồ. Thiết nghĩ nhà đó nên mở tiệc trừ tà, bằng không sắp tới là đến lượt lão già kia.
– Phu nhân của nhà đó trúng độc còn không phải là do Giám đốc gửi hoa đến sao? Cô Thiên My cũng không phải là do anh sai người ném xuống sông à? Tà ở đây mà Giám đốc nói, đâu khác gì là tự nói mình.
Âu Đình Phong nghe vậy lại quét 1 đường mắt lên nhìn cậu ta:
– Trần Thế Vỹ, hình như dạo này tôi dễ dãi với cậu quá phải không?
– Không có, thưa giám đốc!
Anh trừng mắt với cậu ta 1 cái, sau đấy lại nhìn đến khoảng không phía trước, đem khuỷu tay chống lên mặt bàn, bàn tay đan vào nhau mà nói:
– Thực ra cũng không sai. Những gì mà Âu Đình Phong tôi đã nhìn trúng, thì bất cứ kẻ nào muốn đụng đến, tôi sẽ biến thế giới của hắn thành địa ngục.
Trong ánh mắt của anh lộ ra tà khí, mà Thế Vỹ trông thấy cũng ớn lạnh. Cậu ta nuốt nước bọt 1 cái, có lẽ từ lúc này nên uỗn lưỡi 7 lần trước khi nói để bảo toàn được tính mạng.
– Giám đốc, tôi nghe nói họ tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho người con trai duy nhất – Vũ Thiên Trường!
Anh nghe vậy lại không để tâm, tiếp tục cúi xuống xem tài liệu:
– Ngoài Vũ Thiên Tình ra, tôi không ủng hộ bọn họ xuất hiện ở thế giới này, càng không có hứng thú chúc mừng sinh nhật. Nhắn lại với cô ta, nào gia đình có tang sự thì gửi thiệp đến, tôi sẽ đi!
Trần Thế Vỹ biết lúc này tốt nhất không nên nhiều lời, nghe vậy chỉ gật đầu rồi quay đi.
Nhưng được vài bước, Âu Đình Phong trong suy nghĩ chợt rấy lên 1 ý nghĩ mà lên tiếng:
– Khoan đã!
Thế Vỹ quay lại nhìn anh:
– Giám đốc còn gì dặn dò?
– Bảo cô ta để lại thiệp rồi đi đi! Sau đó cậu đem lên cho tôi!
Trần Thế Vỹ dạo gần đây cảm thấy mình mắc hội chứng chóng mặt, hay là do Giám đốc trở mặt còn nhanh hơn lật bàn tay đây?
– Tôi biết rồi!
Không dám ý kiến nhiều, Trần Thế Vỹ theo lời dặn mà rời đi.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, Âu Đình Phong khẽ cười tà mị mà dựa lưng vào thành ghế, ánh mắt mang theo sự quỷ quyệt:
– Vũ Thiên Tình, cơ hội tốt như vậy, chắc cô không muốn bỏ lỡ phải không?
******
Buổi tối tại khu tập thể Lâu Ninh, tiếng nước chảy róc rách vang lên trong nhà tắm nhỏ, 1 thân hình mảnh mai đứng dưới vòi sen hứng trọn những giọt nước đang xối thẳng xuống người mình.
Vóc dáng của Thiên Tình quả thực rất đẹp, đến ngay cả bạn thân là Hứa Tịnh Nghi cũng không phủ nhận điều đấy, còn thay cô tự ý nộp hồ sơ đăng ký cho cô vào trung tâm đào tạo Model. Chỉ là Thiên Tình không thích bước chân vào giới thị phi này, nếu không cô cũng khả năng trở thành người mẫu chuyên nghiệp.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, Thiên Tình mặc đồ rồi cũng mở cửa bước ra ngoài.
1 giây sau đó cô giật thót lên khi nhìn thấy người đàn ông ngồi ngay ở phòng khách.
– ÂU ĐÌNH PHONG!!!!
Anh ngồi đó, thái độ rất thản nhiên vắt chéo chân mà nhìn đến cô:
– Gọi tên tôi lớn như vậy xem ra là nhớ tôi lắm phải không?
Thiên Tình không để tâm lời của anh, cô vội đi ra cửa giật giật vài cái kiểm tra khoá chốt, hoàn toàn không có giấu vết bị cạy, phá. Cô lại trở vào tiến về phía anh:
– Làm sao anh vào được đây? Đừng có nói với tôi là anh mua lại chỗ này, tôi sẽ bóp chết anh đấy!
Âu Đình Phong nghe vậy lại không hề khó chịu, hơn nữa còn tỏ ra rất hứng thú mà đáp lại cô:
– Bóp chết tôi rồi thì ai chơi với cô?
Thiên Tình muốn tức điên lên, hận không thể lao vào bóp chết anh luôn:
– Đường đường là 1 Giám đốc của Âu Gia, mà suốt ngày rình rập 1 cô gái, Âu Đình Phong, anh là tên biến thái sao?
Anh nghe vậy lại đứng dậy, đưa ánh mắt quét 1 lượt quanh căn phòng, vừa chậm rãi bước đến gần cô:
– Không gian hơi nhỏ 1 chút, nhưng tiện nghi cũng khá đầy đủ, nhìn quanh thì chỗ nào cũng có thể sử dụng được, rất thích hợp để tôi biến thái cho cô xem.
Dứt lời, Đình Phong đưa cánh tay ra ôm lấy bờ eo của cô mà kéo áp sát vào người mình, anh lại hít hà cái mùi hương thơm thoảng nhẹ từ cơ thể cô, không biết từ lúc nào đã cảm thấy như 1 thói quen, không ngửi thì bứt dứt không yên.
Thiên Tình thấy vậy lại không hề dữ dội phản kháng, còn cười giễu với anh:
– Giám đốc Phong, không phải chứ, anh cấn đến vậy cơ à? Nghe nói bên cạnh anh không thiếu nữ nhân sắc nước hương trời, sao không đi tìm họ? Hay là anh yêu tôi rồi sao?
“Yêu” – trong từ điển sống của Âu Đình Phong trước giờ chưa tồn tại chữ này. Phụ nữ đối với anh mà nói chỉ là nơi để phát tiết, làm gì có chuyện anh đem lòng đem dạ trao hết cho 1 cô gái.
Âu Đình Phong thời điểm hiện tại vẫn không thừa nhận chữ này đối với cô, anh cho rằng bản thân chỉ là đang cao hứng muốn đem cô trở thành 1 con búp bê trong bộ sưu tập tình ái của mình thôi:
– Cô nói đúng, bên cạnh tôi không thiếu phụ nữ đẹp, đẹp hơn cô lại càng không thiếu. Nhưng Âu Đình Phong tôi là người rất nhỏ mọn. Tôi xả thân đem cái mạng của cô về, cô lại chỉ để lại vài tờ tiền rồi cho đó là sòng phẳng. Vũ Thiên Tình, cô là xảo quyệt quá đấy.
Không hiểu sao sau khi nghe câu nói của anh, trong lòng Vũ Thiên Tình có 1 chút khó chịu:
– Chốt lại là vẫn muốn ngủ với tôi phải không? Được thôi, tôi cũng không muốn nợ nần gì anh, 1 lần trả cho hết cũng được. Nhưng tiếc là hôm nay bà dì vẫn chưa đi, đành hẹn Giám đốc Phong ngày khác vậy. Nếu như không còn chuyện gì khác, mời anh về để tôi còn nghỉ ngơi.
Đình Phong nghe vậy lại cười nửa miệng, sau đó buông cô ra mà đi lại phía ghế ngồi xuống:
– Hôm nay tôi cũng không có hứng đến hỏi han bà dì của cô.
Thiên Tình tiến lại phía anh:
– Vậy anh đến có chuyện gì?
Đình Phong lúc này lấy trong túi áo ra 1 tấm thiệp mà quăng lên bàn, Thiên Tình thấy vậy không hiểu gì mà khẽ nhíu mày 1 cái, sau đó cũng cầm tấm thiệp lên xem rồi nói:
– Giám đốc Phong cất công đến đây quấy rầy giờ nghỉ ngơi của tôi, là chỉ để khoe mình được mời đi dự tiệc sao?
Đình Phong nghe vậy nhàn nhã dựa lưng vào thành ghế rồi hướng mặt nhìn lên cô:
– Không muốn đến tham gia sao?
– Tại sao tôi phải tham gia?
– Cô không muốn trả đũa kẻ đã hại mình sao? Nếu như cô xuất hiện cùng tôi ở buổi tiệc đó, tôi có thể đảm bảo cho cô muốn làm gì thì làm.
Thiên Tình khẽ cười 1 cái:
– Âu Đình Phong, anh 1 mực nghĩ cho tôi như vậy, thật sự nói không có ý gì với tôi thì là dối lòng đấy.
Ai ngờ lời vừa dứt, Đình Phong lại túm lấy tay cô kéo 1 cái, hành động bất chợt trong vài giây khiến Thiên Tình không kịp có phản kháng đã ngồi lên đùi anh.
1 tay Đình Phong ôm lấy bờ eo nhỏ của cô, tay còn lại túm lấy chiếc cầm xinh xắn mà kéo lại:
– Sao lại không có ý, tôi chắc chắn là có ý với cô. Bởi chúng ta còn chưa chơi cuộc chơi đúng nghĩa mà.
– Giám đốc Phong đã nghĩ ngợi cho tôi như vậy, Vũ Thiên Tình tôi đành cáo mượn oai hùm vậy.
Ánh mắt của anh cứ dán chặt vào chiếc miệng nhỏ của cô, bờ môi đỏ mọng, nhìn bằng mắt thấy có vẻ rất mềm nhưng bản thân lại rất muốn thử xem nó mềm đến mức nào.
Âu Đình Phong không kìm được mà áp mặt lại gần rồi khoá chặt miệng cô bằng 1 nụ hôn. Vũ Thiên Tình bị sửng sốt vài giây đầu, sau đó vùng vẫy chống chế lại, nhưng bàn tay anh đã giữ chặt lấy gáy cô, lực ghì mạnh hơn mà nuốt gọn cả bờ môi mềm mại vào trong miệng mình.
Càng hôn sâu, Âu Đình Phong lại càng không dứt ra được, chiếc lưỡi của anh càn quấy trong khoang miệng cô, cảm nhận ở nơi đấy có cái dư vị ngọt ngào mới lại đang gọi mời anh.
Bàn tay to lớn đã không an phận được mà mon men xuống bên dưới, luồn vào trong áo của cô tìm đến thềm ngực đầy đặn nắn bóp.
Lúc này Thiên Tình phải dùng chiêu cắn xuống lưỡi anh 1 cái, Đình Phong mới khẽ nhíu mày mà buông ra.
Cô lập tức rời khỏi người anh mà đứng dậy, đưa tay lên lau miệng mình:
– Giám đốc Phong đúng là người không nhẫn nại được. Tôi đã nói tôi sẽ trả vào 1 ngày khác, anh thiếu kiên nhẫn vậy sao?
Âu Đình Phong khi ấy vẫn còn 1 chút nuối tiếc hương vị từ miệng cô, chiếc lưỡi của anh còn liếm nhẹ 1 đường môi dưới của mình, sau đấy ngón cái đưa lên quét 1 đường môi từ bên này qua bên kia, đem theo nụ cười tà mị mà đứng dậy:
– Hôm nay tôi đem tin tốt đến cho cô, tất nhiên phải ứng trước 1 chút rồi!
Sau đấy, anh bước đến gần, cúi mặt áp vào bên tai cô thì thầm:
– Ngực mềm, lại rất vừa tay tôi! Thiên Tình, thật sự trông đợi cô thể hiện đấy!
Nói rồi, anh cũng thẳng người mà lướt qua cô rồi trở ra ngoài, Vũ Thiên Tình đứng đấy với 2 má ửng đỏ lên vừa ngượng vừa giận:
– Âu Đình Phong! Đừng để có ngày anh yêu tôi, bằng không anh chết chắc với tôi.
Thật ra Vũ Thiên Tình đã sớm đoán được Tống Diệp Phương sẽ gửi thiệp cho Âu Đình Phong, bởi bà ta đang lo lắng mối quan hệ giữa cô và anh, tất nhiên sẽ nhân cơ hội để tìm hiểu và tìm cách chia rẽ. Vậy thì việc mời Đình Phong tham gia tiệc, là cách tiếp cận hợp lý nhất.
Về Âu Đình Phong tất nhiên cô không nắm chắc số phần trăm anh nhận lời tham gia, nhưng cô đánh cược anh sẽ vì cô mà đến. Âu Đình Phong đang như con sói thèm khát 1 miếng thịt tươi, tất nhiên cô đâu có mù mà không thấy ánh mắt anh nhìn cô như muốn sẵn sàng lao vào bất cứ lúc nào.
Vậy nên anh nhất định sẽ mượn cơ hội này để tiện hành sự, còn cô chỉ việc ung dung ngồi 1 chỗ đợi anh tìm đến.
Bước tiếp theo đây tất nhiên là phải đi chuẩn bị quà cho nhà họ.
*****
Vài ngày sau, bữa tiệc sinh nhật của thiếu gia nhà họ Vũ được tổ chức long trọng ở 1 khách sạn 5 sao. Thảm đỏ trải dài xuyên suốt từ ngoài cửa dẫn đến khán phòng lớn, quan khách ai nấy cũng ăn bận lộng lẫy đến tham gia.
Khi ấy, tại khu tập thể Lâu Ninh, con xế hộp
Maybach S680 4 Matic đắt tiền đỗ ngay khoảng sân lớn. Âu Đình Phong ngồi ở trong xe lấy điện thoại ra gọi:
– Tôi đến rồi, cô muốn tự xuống hay để tôi lên đón?
– Không cần! Tôi tự xuống!
Không quá lâu sau đó, Vũ Thiên Tình cũng xuất hiện mà tiến lại phía xe của anh. Trần Thế Vỹ vừa nhìn thấy cô đã vội bước ra mà đi lại phía sau mở cửa.
Cô cúi người ngồi vào bên trong, khi ấy Đình Phong mới quay qua nhìn, trong ánh mắt thoáng vài giây si mê.
Tối nay Vũ Thiên Tình chọn cho mình 1 chiếc váy dạ hội màu đen, làm tôn lên làn da trắng như trăng non, dáng váy thiết kế cúp ngực ôm sát thân mình, nửa che nửa đậy cái vòng 1 quyến rũ. Mái tóc cô đem búi cao lên, khoe trọn gương mặt nhỏ nhắn được trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn sắc sảo.
Đình Phong khẽ nghiêng ngường sang, lại ghé mặt gần mà thưởng thức cái hương thơm từ cơ thể cô, sau đấy lên tiếng:
– Cô thật sự nghĩ mình đang đi dự đám tang sao? Từ đầu đến chân chỉ 1 màu đen như vậy.
Thiên Tình quay mặt nhìn sang anh, Âu Đình Phong hôm nay khá lịch lãm trong vest Âu tối màu, mà nói đúng hơn thì anh mặc đồ Tây rất hợp, cảm giác cả người đều toát ra cái khí chất của tổng tài cao ngạo.
– Chẳng phải mặc như vậy đi cùng anh rất hợp đôi sao?
“Hợp đôi” – 2 từ đấy khiến Đình Phong thích thú, ánh mắt anh mơn trớn từng đường nét trên gương mặt cô, càng nhìn càng thấy nghiện:
– Bỗng nhiên tôi lại muốn đổi ý, không đến bữa tiệc nữa, chúng ta có thể lên giường không?
– Giám đốc Phong, tôi thấy anh có hơi đáng thương rồi đấy, là nhịn quá lâu rồi sao?
– Cũng có thể xem là lâu, từ lúc gặp được cô đến giờ.
Thiên Tình cười khẩy 1 cái, đưa tay lên đẩy anh ra nhưng bất chợt Đình Phong túm lấy cổ tay cô ghì chặt lên cửa kính xe, anh áp sát người lại không nói không rằng đã ngấu nghiến nuốt trọn bờ môi của cô.
Thiên Tình trở nên sửng sốt, sửng sốt là vì trong xe ngoài 2 người họ thì còn có Trần Thế Vỹ, vậy mà khi ấy anh lại cư nhiên như chốn không người.
Sức của Đình Phong khá mạng, cô hoàn toàn chống cự không được, chỉ đành phó mặc để anh càn quấy xong rồi buông ra.
Thiên Tình bắt được không khí liền thở gấp.
Trần Thế Vỹ nãy giờ ngồi như kẻ tàng hình lúc này mới dám lên tiếng:
– Giám đốc! Đã đi được chưa?
Đình Phong sau khi thoả mãn được cơn khát của mình thì cũng chấn chỉnh lại chỗ ngồi rồi nói:
– Lái xe!
Nghe vậy, Thế Vỹ mới dám rời đi, Thiên Tình khi ấy rơi vào 1 bầu không khí gượng gạo chỉ quay mặt nhìn ra ngoài để tránh né.
Chiếc xe chạy 1 đoạn đường rồi dừng lại trước thềm thảm đỏ của khách sạn 5 sao. Nhân viên khách sạn vội vàng đi đến mở cửa sau, Đình Phong bước xuống trước rồi đưa bàn tay ra đón lấy tay Thiên Tình, đỡ cô ra khỏi xe.
2 người bọn họ cùng dẫm lên thảm đỏ mà tiến thằng vào bên trong hội trường lớn.
Chỉ vừa mới đi qua cửa, những quan khách được mời đến hôm nay vừa nhìn thấy Âu Đình Phong đã liền sấn sổ đi đến muốn làm thân.
– Giám đốc Phong, rất vui được gặp anh!
– Giám đốc Phong, không ngờ lại được gặp cậu ở đây.
– Công ty chúng tôi chuyên cung cấp vật liệu công trình. Hy vọng sẽ có ngày có thể hợp tác với Âu Gia!
Thiên Tình không quen bọn bọ, cảm thấy nán lại bên cạnh anh có hơi gượng gạo mà quay sang nói:
– Anh ở đây tiếp chuyện họ đi, tôi ra chỗ khác.
Nói rồi cô toan rời đi nhưng Đình Phong lại kéo lại, anh ghé vào tai cô nói nhỏ:
– Hôm nay, ở đây, cô muốn làm gì cứ làm, muốn chửi ai thì chửi, cho dù cô có gi..ết người thì tôi sẽ giúp cô chôn xác. Có Âu Đình Phong tôi ở đây, cô không cần phải nể nang ai.
Nói rồi anh mới buông cô ra, Thiên Tình có 1 chút sững lại nhìn anh nhưng sau đó chỉ cười 1 cái mà rời đi.
Cô lựa chọn rời đi, 1 phần vì không tiện, phần quan trọng vẫn là khi chưa ai để ý đến thì tất nhiên cô phải đi chuẩn bị cho lần xuất hiện bất ngờ của mình.
Âu Đình Phong qua loa nói chuyện với 1 vài người có chức quyền, sau đấy nhìn quanh đã không thấy cô đâu.
Khi đó, Vũ Thiên Sơn cũng đã sớm trông thấy sự có mặt của anh, liền dẫn theo cả đại gia đình tiến lại:
– Giám đốc Phong, rất vui hôm nay cậu có thể bớt chút thời gian đến tham dự bữa tiệc chung vui với gia đình chúng tôi.
Vũ Thiên My thấy anh đến cũng mừng ra mặt mà chèn vào:
– Phải đấy, cảm ơn anh hôm nay đã đến tham gia tiệc sinh nhật của anh trai em.
Đình Phong nghe vậy lại nhìn ả ta rồi nhìn sang Vũ Thiên Sơn tỏ ra ngạc nhiên:
– Tiệc sinh nhật?
Thiên Sơn sau đó cũng gật đầu rồi nhân tiện kéo con trai mình lên:
– Phải! Hôm nay là sinh nhật thằng con trai của tôi.
Vũ Thiên Trường đứng bên cạnh ba mình, cũng sớm nghe danh Âu Gia nên lần này ra sức làm quen tạo quan hệ mà đưa bàn tay ra:
– Giám đốc Phong, rất vui vì anh đã đến!
Âu Đình Phong nhìn hắn ta, mặt mũi vẫn còn non troẹt, anh xem hắn chẳng khác gì đứa trẻ mới cai sữa, tuyệt nhiên không hề có ý định bắt tay lại mà nói:
– Hoá ra là tiệc sinh nhật vủa thiếu gia nhà họ Vũ sao? Nghe nói phu nhân ngày trước trúng độc suýt chết, cô My đây lại ngã sông cũng chút thì mất mạng. Tôi bận quá không có thời gian nhìn thiệp, còn tưởng nhà các người hôm nay mở lễ trừ tà ma, quỷ ám gì đấy, cao hứng đến xem 1 chút.
Bọn họ nghe câu nói của anh cũng điếng mặt mà không dám phản bác lại chữ nào.
Đình Phong Thấy vậy cười nhệc 1 cái:
– Nhưng mà cũng may hôm nay tôi cao hứng có đem cả quà đến, xem ra đến dự tiệc cũng không phải là đi tay không rồi, bằng không Chủ tịch Sơn trong lòng sẽ oán trách tôi mất.
Vũ Thiên Sơn nghe vậy liền cười giả lả:
– Cậu Phong nói quá rồi. Cậu có mặt ở bữa tiệc đã là sự vinh hạnh của gia đình tôi, chuyện quà cáp không quan trọng.
– Chủ tịch Sơn đừng nói thế, món quà lần này tôi hao tâm để đem đến, hi vọng ông và gia đình cũng sẽ thích.
– Vậy thì tôi thay mặt mọi người, cảm ơn cậu trước. Nào, Giám đốc Phong, mời lại bàn.
Nói rồi, Vũ Thiên Sơn quay người dần đường cho Đình Phong, anh nghe vậy cũng theo hướng của ông ta mà bước đến, lướt qua Vũ Thiên Trường vẫn còn đang để bàn tay ở lưng trừng.
Hắn đối với điều này cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng cuối cùng chỉ đành nuốt giận thu tay về mà rời đi.
Tống Diệp Phương đứng bên cạnh Thiên My, khẽ kéo con gái lại thì thầm:
– Thiên My, con tìm cơ hội nói chuyện với cậu Phong nhiều hơn, nghe chưa?
– Con biết rồi!
– Không dễ gì mới mời được cậu ta đến, phải nắm bắt thời cơ.
– Vâng!
Âu Đình Phong khi ấy được sắp xếp ngồi vào vị trí bàn cao nhất ở chính giữa, nơi vốn dĩ là dành cho người đứng đầu của Phi Á, nhân vật chính của bữa tiệc và 1 số vị khách quan trọng.
Chiếc ghế chỉ còn trống 1 vị trí bên cạnh Đình Phong, Vũ Thiên Trường cũng đã đi tới kéo ghế ra định ngồi xuống thì anh bất chợt lên tiếng:
– Tôi còn 1 người bạn đang đi ra ngoài, vị trí này, tôi giữ lại cho người đấy!
Câu nói của anh khiến tất cả sững lại, Vũ Thiên Trường lần này đã giận đến mức bàn tay hắn siết chặt lấy thành ghế, Thiên Sơn thấy cục diện này chỉ vội nuốt nhục mà nói:
– Bạn của Giám đốc Phong, tất nhiên cũng là bạn của gia đình tôi. Nào, Thiên Trường, gọi nhân viên đến xếp thêm ghế, càng đông càng vui.
Ông ta cười xoà lên để chữa đi bầu không khí gượng gạo, còn Âu Đình Phong lúc này không hề quan tâm đến bọn họ, anh chỉ đang nhìn xem Vũ Thiên Tình ở đâu, mong đợi xem cô chuẩn bị những gì.
Khi bữa tiệc chuẩn bị bắt đầu, Thiên Sơn đảo nhẹ mắt đến chiếc ghế trống cạnh anh, sau đó ái ngại nói:
– Giám đốc Phong, bạn của cậu….?
Đình Phong nghe vậy cũng trả lời:
– Không sao, cứ tiếp tục đi, cô ấy sẽ quay vào sau.
Vũ Thiên Sơn nghe vậy gật đầu 1 cái, sau đó ra hiệu cho chương trình bắt đầu.
Vị MC ở trên sân khấu chính cũng lên tiếng giới thiệu rồi thay mặt nói lời mời rượu tất cả:
– Cảm ơn mọi người đã đến tham gia bữa tiệc sinh nhật của cậu Trường, chúng ta hãy cùng nâng ly chúc mừng điều này và cũng chúc mừng cho Chủ tịch Sơn đã có được 1 người con đức tài toàn vẹn.
Vũ Thiên Sơn sau đó cũng cùng con trai mình đứng dậy nâng ly rượu lên hướng đến mọi người.
Chỉ là mới đưa lên miệng chứ kịp uống thì 1 giọng nói vang lên:
– Tiệc mừng nhà họ Vũ, sao có thể thiếu tôi được!