Thoát Sao Khỏi Vòng Tay Anh

Chương 43: Thời gian còn lại em dành cho anh (2)




Dịch Tư Nghiêm khẽ nhoẻn miệng cười, nụ cười vô cùng ấm áp. Anh nói với một nữ nhân viên bên cạnh: “Cô xem có size nào lớn nhất không? Chúng tôi muốn thử.”

Cô nhân viên kia khi nhìn thấy Dịch Tư Nghiêm cười tâm trạng bán hàng càng vui vẻ hơn nữa. Cô ta cứ thế mà sấn sổ lấy anh. Ai bảo anh đẹp trai thế chứ.

Lúc bộ đồ được đem ra lại kéo lấy ống tay Dịch Tư Nghiêm mà nói: “Tiên sinh, đồ của anh đây.”

Dịch Tư Nghiêm nhìn thấy tâm trạng của Châu Liên có chút vui lên nên không nghĩ nhiều, anh cứ thế nhận đồ từ tay nữ nhân viên kia. Ai ngờ tay còn chưa chạm được Châu Liên từ phía sau đã giằng lấy, ánh mắt nhìn nữ nhân viên kia vô cùng khó chịu.

“Đưa tôi là được rồi…”

Nữ nhân viên kia có chút giật mình bởi phản ứng của Châu Liên, cô ta nhanh chóng chữa cháy: “Tiểu thư, cô ghen lên trông vô cùng dễ thương…”

Gương mặt của Châu Liên càng đỏ hơn nữa, cô cúi đầu nói nhỏ: “Ai ghen chứ!”

Tuy nói nhỏ như vậy nhưng Dịch Tư Nghiêm ở bên cạnh cô vẫn nghe thấy được. Anh bất chợt nhấc bổng cô lên rồi đặt lên vai mình.

“Này… Anh làm gì thế?”

“Chúng ta đi thay đồ…”

Sau đó anh bế cô vào phòng thay đồ chung. Dịch Tư Nghiêm kéo lại cánh cửa rồi đặt Châu Liên xuống. Anh cao lớn như một cái cây cổ thụ vậy, lúc nào đi bên cạnh cô cũng khiến cô có cảm giác an toàn tới lạ thường.

Từng ngón tay anh chạm vào những chiếc cúc áo sơ mi thuần thục cởi. Áo được cởi bỏ, cơ thể cường tráng hiện ra trước mắt. Châu Liên không dám nhìn vội quay mặt lại ai ngờ lại bị anh bắt được. Anh kéo cô lại vui vẻ trêu chọc: “Sao vậy? Nãy em còn ghen với người ta mà? Bây giờ anh cho em nhìn hết, vui không?”

Châu Liên lẩm bẩm: “Ai thèm ghen chứ!”

Dịch Tư Nghiêm giả điếc nhắc lại một câu chẳng liên quan tí nào: “Cái gì? Em muốn nhìn cả phần dưới nữa sao?”

Châu Liên nghe xong vội kiễng lên lấy tay bịt miệng anh.

“Anh nói cái gì thế? Phòng bên cạnh cũng có người đấy!”

Dịch Tư Nghiêm cúi xuống giữ lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, đôi mắt anh khẽ nhắm lại rồi thơm lên trán cô một cái.

“Châu Liên à, em quá đáng yêu rồi! Anh chỉ muốn em nhanh chóng sinh con rồi dằn vặt em trên chiếc giường lớn vào mỗi đêm thôi…”



Châu Liên đánh mạnh một cái vào người anh, lần này cô không muốn để anh chọc thêm nữa.

“Anh đứng đắn chút, thay đồ đi…”

Dịch Tư Nghiêm nghe lời nhanh chóng thay bộ đồ kia ra. Tuy áo hơi ngắn một chút nhưng tổng thể vẫn không ảnh hưởng gì nhiều. Lúc thay đồ ra bên ngoài chụp ảnh mấy nữ nhân viên nhìn hai người mà trầm trồ.

So với mấy mẫu ảnh chụp thì hai người còn mặc đẹp hơn nhiều. Mấy đôi vợ chồng gần đó cũng hứng thú nói với nhân viên đem đồ cho họ thay.

“Mời anh chị qua đây…” Một nữ nhân viên đi tới nói với Châu Liên và Dịch Tư Nghiêm.

Hai người đi theo cô ta tới một quầy gần đó. Ở đây có một đôi vợ chồng khác cũng đang chụp ảnh nhưng bọn họ có cả một đứa nhỏ tầm năm tuổi đi cùng. Châu Liên đưa ánh mắt qua đó vô cùng ngưỡng mộ.

“Chúng tôi có hai kiểu chụp ảnh, một loại là tự nhiên, một loại nghệ thuật… Anh chị chọn kiểu nào?”

Nữ nhân viên kia vừa nói vừa dở một cuốn album cho hai người xem mẫu. Châu Liên nhìn ảnh tự nhiên có chút tình cảm hơn so với nghệ thuật.

Hai người xem xét một lúc rồi cùng đồng thanh nói: “Chúng tôi chụp tự nhiên.”

Nữ nhân viên kia cười khẽ: “Đúng là vợ chồng tâm đầu ý hợp…”

Nói xong câu đó cô ta qua phía ngoài gọi một nhiếp ảnh gia lại đây để chụp ảnh. Nhiếp ảnh gia chụp cho hai người là một ông lão trông đã khá đứng tuổi. Ông ta chỉ hai người ra ghế dài ngồi.

“Cậu kia, cậu ôm lấy vợ mình từ phía sau đi…”

Dịch Tư Nghiêm nghe xong thì tay đưa lên ôm lấy cô từ phía sau nhưng còn chưa làm được thì tiếng ông lão quát rất to: “Ôm nhẹ thôi, gương mặt tự nhiên cho tôi…”

Dịch Tư Nghiêm lần đầu bị quát như thế có chút giật mình nhưng cũng dần quen hơn. Hai người chụp được mấy bức rồi di chuyển sang chỗ khác để chụp. Lần này nhiếp ảnh kia chê bụng của Châu Liên hơi nhỏ nên đã yêu cầu cô đeo thêm một cái gối nhỏ trong bụng.

Có cái gối bụng của cô trông như cái trống vậy, nhưng những bức ảnh sau đó đều trở nên vô cùng đẹp và tự nhiên.

“Nào anh chồng, quay mặt về phía bụng của vợ mình nào…”

Dịch Tư Nghiêm quay đầu vào, đôi mắt không tập trung lắm nên bị ông lão kia ném cho một cái mũ bay về phía người anh.



“Cậu làm chồng kiểu gì thế? Vợ cậu tạo dáng rất oke rồi chỉ có mình cậu là làm hỏng cả bức hình…”

Dịch Tư Nghiêm đường đường là tư lệnh đặc chủng lần đầu bị một ông lão chụp ảnh chửi té tát từ lúc chụp ảnh cho tới giờ. Nếu không phải anh chiều theo ý của Châu Liên, ông ta đừng hòng mà được đà như thế.

“Nào nào, tay cậu chạm vào tay vợ mình cơ mà, mắt không được nhắm lại, mở ra, âu yếm vào…”

Sau bảy bảy bốn mươi chín lần nghe mắng cuối cùng hai người mới kết thúc buổi chụp ảnh kia. Lúc nhận bì thư đựng ảnh cả cô và anh đều lăn ra cười. Ông lão này không những chụp tệ mà còn vô cùng khó tính. Nhặt mãi trong tổng cộng năm mươi bức mới được tầm năm sáu bức ảnh là ưng í.

Chụp ảnh xong hai người cũng thay đồ ra tiếp tục công việc mua sắm của mình. Nhưng lần này mới đi được một đoạn bụng Châu Liên hơi đau khiến trán cô đổ rất nhiều mồ hôi. Dịch Tư Nghiêm bên cạnh cô hơi hoảng, anh nhanh chóng để lại đồ rồi đưa cô tới bệnh viện gần đó.

Lúc Châu Liên được đẩy vào bên trong một mình Dịch Tư Nghiêm ngồi bên ngoài chờ đợi. Anh vô cùng lo lắng và sốt ruột. Cứ mỗi lần hai người ở bên nhau là lại có chuyện.

Ngồi chờ được một lúc thì bác sĩ bên trong mở cửa đi ra ngoài. Ông ta tháo khẩu trang xuống rồi đi về phía Dịch Tư Nghiêm.

“Anh là người nhà của bệnh nhân sao?”

Dịch Tư Nghiêm nhanh chóng đáp lời: “Vâng, là tôi.”

Vị bác sĩ kia khẽ liếc qua anh thêm một lần nữa, có lẽ là đánh giá sơ bộ về con người anh. Ông ta nhìn hồ sơ bệnh lí trên tay rồi nói tiếp.

“Bệnh nhân do suy nghĩ quá nhiều, cơ thể mệt mỏi và đặc biệt là bị stress. Anh là chồng cô ấy đúng không?”

Câu này của bác sĩ làm Dịch Tư Nghiêm ngơi ngẩn người. Hai người có con chung nhưng không phải là mối quan hệ kia.

Thấy anh hơi im lặng vị bác sĩ đó khẽ nhíu mày: “Nếu đã không có trách nhiệm thì tốt hơn hết đừng làm những chuyện tổn thương lên người khác. Tôi khuyên anh sau này trước khi làm chuyện đó hãy suy nghĩ thật kĩ…”

“Tôi là chồng cô ấy…”

Chỉ với vài từ kia Dịch Tư Nghiêm ngay lập tức đã khiến vị bác sĩ luôn miệng trách móc im bặt. Ông ta thở ra một hơi, rút lấy cây bút trong túi áo mình chỉ lên bệnh án của Châu Liên.

“Cậu xem chỗ này, đây là lần thứ hai rồi vợ cậu bị như vậy rồi. Nếu không chăm sóc cẩn thận, tôi e đứa trẻ trong bụng cô ấy khó giữ. Cậu nên quan tâm cô ấy nhiều hơn, rảnh thì nói chuyện hoặc đi dạo cùng cô ấy…”

“Tôi biết rồi.”

Vị bác sĩ kia khẽ gật đầu rồi rời đi để lại Dịch Tư Nghiêm trong nhiều tâm thế.