Thoát Sao Khỏi Vòng Tay Anh

Chương 42: Thời gian còn lại em dành cho anh




***

Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa mới lên đã dội một chút ánh nắng qua khe cửa rồi lọt vào đáy mắt Châu Liên làm cô tỉnh giấc.

Cô nhíu mày rồi lại đưa tay lên che đi vài vệt sáng kia. Khi cô mở mắt mới biết mình đang nằm trên giường, bên cạnh còn có Dịch Tư Nghiêm.

Châu Liên vội vàng ngồi dậy, bả vai có hơi mỏi, có lẽ là do tối qua cô ngủ sai tư thế. Nhưng chuyện vai đau nhức không phải vấn đề, quan trọng là giờ này sao Dịch Tư Nghiêm vẫn còn nằm ở giường…

Kí ức của Châu Liên chợt nhớ lại một vài chuyện. Cô nhớ lại tối hôm qua mình đã kích động thế nào. Ánh mắt cô chợt di chuyển nhìn tới bàn tay được băng bó bằng bông trắng của anh. Cô hơi nhói lòng khẽ chạm vào nó.

Tay vừa chạm vào thì Dịch Tư Nghiêm cũng mở mắt, anh đưa tay còn lại chạm vào mái tóc cô, gương mặt sạch sẽ thêm vài phần tùy hứng mà rất ít khi cô bắt gặp được ở anh trong bộ quân phục.

“Sao anh vẫn nằm đây? Anh không đi làm sao?”

Dịch Tư Nghiêm lắc đầu: “Anh được nghỉ phép hai ngày, hai ngày này anh sẽ ở bên cạnh em.”

Lời này như đem chút ngọt ngào sau tất cả những chuyện kinh hoàng tối qua mà dành lại cho cô chút ấm áp.

“Tay anh sao rồi? Còn đau không?” Châu Liên ân cần hỏi.

Dịch Tư Nghiêm ngồi dậy, anh tựa đầu Châu Liên vào vai mình.

“Không sao, chút vết thương này có gì nghiêm trọng…”

Gương mặt Châu Liên có vẻ lấn cấn, cô không biết phải nói với anh từ đâu, chuyện gì nhưng cảm giác hôm qua anh nhìn cô hỏi thật lòng cô lại không thể hoàn toàn không chế được hết cảm xúc của mình.

Dịch Tư Nghiêm dường như hiểu hết cô muốn nói gì vậy, anh chỉ khẽ nở một nụ cười dịu dàng an ủi cô.

“Mọi chuyện em làm anh đều biết chỉ là anh không muốn em kích động như hôm qua. Anh sẽ không ngăn cản em báo thù, cũng không ép buộc em điều gì cả. Anh chỉ hy vọng em đừng suy nghĩ nhiều tổn hại đến cơ thể và đến cả con của chúng ta.”

Châu Liên không hiểu những gì Dịch Tư Nghiêm đang nói. Nếu anh nói không bận tâm sao có thể ngăn cản cô đỡ nhát dao kia? Anh có phải lo sợ vì cô sẽ mất đi đứa bé? Rốt cuộc thì cô quan trọng hơn hay đứa trẻ nằm trong bụng? Cô chưa từng có tự tin rằng anh sẽ yêu mình nhưng ít nhất cô chỉ muốn giành được một chút tình cảm gì đó thật lòng từ anh.

“Em sẽ chú ý, cũng hy vọng lời anh nói hôm nay anh đều có thể làm được.”



Châu Liên bước xuống giường vệ sinh cá nhân, lúc cô đứng trong phòng vệ sinh, đối diện với chiếc gương lớn phản chiếu chính hình ảnh của mình lúc này cô mới nhận ra mình chật vật như vậy. Giữa tình yêu và báo thù cô chỉ có thể lựa chọn một thứ. Nếu chọn tình yêu cô sẽ sống cả một cuộc đời dằn vặt và đau khổ.

Sẽ thế nào nếu sau này con cô hỏi ông ngoại đâu? Cô sẽ không trả lời được rằng chính ông chú họ của con giết ông ấy được.

Còn nếu lựa chọn từ bỏ tình yêu trở thành một công cụ báo thù thì cuộc sống này phải chăng đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa? Dành cả một cuộc đời để báo thù vậy thì khi cô báo thù được rồi liệu cô sẽ vui chứ? Còn con của cô, Dịch Tư Nghiêm thì sao?

Rất nhiều câu hỏi dằn vặt đặt ra trong đầu Châu Liên như thôi thúc cô chọn một lựa chọn duy nhất để có thể tiếp tục có mục đích cô tồn tại. Nhưng câu hỏi lại quá khó để trả lời… cô chỉ có thể trì hoãn…

Nếu có thể cô chỉ ước mình chưa từng được biết những bí mật kia, cũng đừng gặp được Dịch Tư Nghiêm để bản thân đừng dằn vặt đau khổ như vậy.

Châu Liên rời nhà vệ sinh rồi đẩy cửa căn phòng của hai người ra đón nhận lấy ánh sáng của mặt trời ngoài kia. Lúc này cô cũng đã tự có quyết định của riêng mình rồi. Có thể cô sẽ bỏ qua thù hận, rời khỏi đây đem theo đứa con của mình.

Dịch gia không phải là nơi cô có thể ở lại. Con của cô cô cũng không mong nó sẽ trưởng thành với toàn những người không tim không phổi này…

Như vậy thời gian còn lại cô dành cho anh không còn nhiều nữa, chỉ mong sao đoạn thời gian cô sắp rời đi sẽ để lại một chút kỉ niệm đẹp giữa cô và anh. Dù sau này biết khi gặp lại có thể hai người sẽ trở thành người dưng nhưng cô mong rằng chút tình cảm cuối cùng này sẽ khiến anh nhớ lấy cô.

Gương mặt Châu Liên đột nhiên nở một nụ cười, cô quay mặt lại nhìn về phía Dịch Tư Nghiêm nói với anh: “Dịch Tư Nghiêm, chúng ta ra ngoài được không?”

Dịch Tư Nghiêm nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên môi cô đột nhiên tâm trạng cũng tốt hơn hẳn. Anh vươn vai rồi rời khỏi cái giường lớn.

“Được!”

***

Cứ thế bữa sáng của hai người nhanh chóng ăn xong. Lúc lên xe rời khỏi căn biệt thự có vài vệ sĩ đã ngăn cản anh lại nhưng Dịch Tư Nghiêm đã dùng quyền uy của mình để đưa Châu Liên đi.

Hôm nay anh mặc thường phục, là một chiếc áo sơ mi trắng đi kèm quần âu được là thẳng tắp phẳng phiu tôn lên dáng người cao một mét chín của anh. Trời cũng bắt đầu vào giữa thu nên tiết trời lạnh hơn bình thường. Chiếc áo kaki màu nâu dài qua đầu gối của anh khoác lên người cô như một chiếc áo mưa rộng thùng thình trông vô cùng buồn cười.

Châu Liên nói cô không lạnh nhưng anh vẫn cố chấp khoác lên cho cô. Hai người đi dạo trên phố trông vô cùng nổi bật.

Bọn họ đi vào trung tâm thương mại đầu tiên, Châu Liên muốn mua sắm một chút đồ để chuẩn bị cho đứa con trong bụng. Thực ra là cô muốn lưu giữ lại khoảnh khắc hạnh phúc này của cô và anh mà thôi. Dịch Tư Nghiêm thuận theo ý cô.

Anh lấy xe đẩy rồi bắt chước những cặp đôi khác bế cô đặt vào bên trong xe đẩy. Anh đẩy xe qua hàng quần áo trẻ con. Giới tính của con cô vẫn chưa rõ nên hai người quyết định chọn cả đồ nam lẫn nữ.



“Châu Liên, em xem chiếc váy này…”

Dịch Tư Nghiêm nhấc một chiếc váy công chúa màu xanh lam tới trước mặt Châu Liên để cô xem. Chiếc váy này được may bằng vải ren nên vô cùng bồng bềnh, mộng mơ. Châu Liên cứ tưởng tượng nhóc con của mình mặc đồ rồi cười rất tươi.

Đôi mắt cô cong lên, hai má cũng phính hơn thường ngày khiến Dịch Tư Nghiêm bên cạnh ngẩn người mất mấy giây.

“Anh chọn có mắt đấy, chúng ta lấy cái này…”

Cả Châu Liên và Dịch Tư Nghiêm chọn đồ rất nhanh lại còn nhiều nên nhân viên khu vực bán đồ ở cửa hàng vội chạy tới để giới thiệu thêm các mặt hàng khác. Dịch Tư Nghiêm cũng nghe theo lời bọn họ đi tới phòng trưng bày đồ chơi của trẻ em. Ánh mắt anh ngay lập tức va vào một chiếc mô hình ngựa bằng gỗ.

“Châu Liên, em thấy mô hình này thế nào?”

Châu Liên lại gần phía của anh để xem, cô thấy món này có vẻ rất mắc nên suy nghĩ vài giây. Cô nhân viên bán hàng bên cạnh nhanh chóng hồ hởi giới thiệu.

“Mô hình ngựa gỗ này là mặt hàng best seller của cửa hàng chúng tôi. Hơn một trăm cái được nhập khẩu từ Pháp về đã bán được gần hết. Hiện tại còn 2 cái, nếu anh chị không mua sớm lát nữa chắc cũng hết…”

Dịch Tư Nghiêm nghe xong không chớp mắt cái nào ngay lập tức lấy bộ mô hình lớn kia bỏ vào xe đẩy. Châu Liên định bụng nói gì đó nhưng mắt cô lúc này lại tập trung hơn vào bộ đồ gia đình mà con ma nơ canh đang mặc.

“Bộ đồ đôi gia đình này hiện nay cũng được các vợ chồng mới cưới ưa chuộng, anh chị thích có thể thử. Ở cửa hàng chúng tôi cũng có cả dịch vụ chụp ảnh nữa…”

Châu Liên rất muốn chụp ảnh cùng anh nhưng cô lại có chút phân vân. Dịch Tư Nghiêm đang xem mấy mô hình khác nữa nên không để ý tới chỗ này. Cô đắn đo một lúc rồi cũng đi tới chỗ của anh.

Đôi tay nhỏ bé lạnh lẽo của Châu Liên ngay lập tức luồn vào bàn tay to lớn của Dịch Tư Nghiêm khiến anh có chút bất ngờ. Anh quay sang hỏi cô: “Sao thế? Có chuyện gì muốn nhờ anh hả?”

Gương mặt của Châu Liên có chút hồng, môi hơi mím lại khẽ gật đầu.

Dịch Tư Nghiêm không phải lần đầu thấy dáng vẻ này của Châu Liên nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy anh lại mất vài phút để định thần lại. Châu Liên của anh quá đáng yêu, đáng yêu tới nỗi anh chỉ muốn đem về giấu ở một nơi thật kín để không còn ai thấy được cô ngoài anh nữa.

Tay anh chạm lên má cô, anh khẽ cúi người xuống để tiện nói chuyện với cô hơn.

“Em muốn nhờ gì nào?”

Châu Liên khẽ kéo anh đi tới chỗ mấy con ma na canh gần đó rồi chỉ vào, miệng hơi lắp bắp: “Tôi… tôi muốn thử…”