Mạt vẫn ôm chiếc hộp, kinh ngạc hét lên: “Vì sao lại không có lối ra?”
Cái này diễn quá giả rồi.
Đường Nghiên Tâm nhịn không được nói với anh ta: “Sự tình đã đến nước này rồi, anh vẫn còn muốn tiếp tục giả vờ?”
Mạt: “Cô thật sự hiểu lầm rồi.”
Đường Nghiên Tâm: “Tôi đã biết ác ý của anh đối với tôi ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh. Sự giả trang của anh chỉ là một màn diễn tuồng trước mặt tôi, thật ra tôi rất thích thú khi xem nó, dù sao một người ngốc như anh tôi cũng đã lâu không gặp rồi.
Mạt vẫn là câu nói kia: “Cô thật sự hiểu lầm rồi.”
Đường Nghiên Tâm: “Mặc dù không có hành động gì, nhưng kỹ năng diễn xuất thật sự có thể làm người ta bật cười.”
Cô còn chưa nói dứt lời, búp bê Anh trai đã nhếch khóe miệng lên.
Cũng không ngờ lại kích thích sợi dây của anh ta, sắc mặt của Mạt đột nhiên thay đổi.
“Cũng như thế, cô…Các người trong mắt tôi cũng là một trò cười.”
Đường Nghiên Tâm: “Cho nên anh vì sao lại nửa đường cướp tôi cái trò cười này? Đừng nói nhảm cái gì mà muốn tôi cùng nhau thông quan.”
Tùng Cách: “Thưa ngài, lý do này thật sự rất tệ. Nếu anh biết từ đâu đó rằng Đường Đường rất lợi hại, muốn ôm đùi vàng thông quan, thì có thể cùng chúng tôi lên chung chuyến xe buýt. Vì anh đã có thể giữa đường bắt cóc chúng tôi trên xe buýt nên việc theo chúng tôi lên một chuyến xe buýt sẽ không quá dễ dàng…Chỉ cần là du khách, đều có quyền lên bất kỳ chuyến xe buýt nào. Anh cố tình lại không làm vậy, làm phức tạp mọi việc, mục đích chính là để chúng tôi đi vào ‘Hộp Hủy Diệt’. Đừng phủ nhận, chỉ cần nói rằng có thể hiểu rõ đường đi của khu ăn mòn, thì đã không phải là điều mà du khách bình thường có thể làm được.”
…Thậm chí ngay cả bạn bè ngoài hành tinh có khoa học kỹ thuật tiên tiến cũng không làm được.
Mạt: “Cứ như trước, tiếp tục hồ đồ không phải tốt sao? Vì sao cứ phải xé rách mặt làm gì!”
“Đường nói bậy, chỉ có mình anh là hồ đồ thôi.”
Đường Nghiên Tâm: “Thái độ của tôi với anh không có thay đổi, chính là chờ đợi anh lộ ra diện mạo thật mà thôi. Anh rốt cuộc là thứ gì? Con người vong linh, hay gọi là thần linh gì đó?”
Mạt căng da: “…Đề nghị cô trước tiên tắt trực tiếp đi.”
Tôi biết thân phận của cô.
Rồi Mạt không tiếng động nói ra câu này.
Đường Nghiên Tâm cũng không hoài nghi tính chân thực.
Lúc này Tiêu Hữu Phàm không có ở đây, khoảng cách của hai người đã vượt quá phạm vi che chắn của từ nhạy cảm, Mạt nếu nói ra thân phận vong linh của cô, sẽ rất khó nói cô sẽ nhận được đãi ngộ gì khi thành công đến trạm cứu trợ. Những người bạn hành tinh đang giúp đỡ con người trên Trái Đất chứ không phải là giúp đỡ vong linh.
Đường Nghiên Tâm nghe lời tắt trực tiếp đi.
Đâu biết rằng ngay khi Mạt đưa ra lời đề nghị, phòng phát sóng trực tiếp đã tràn ngập những lời kêu than [Đừng nghe theo anh ta] [Không cần tắt].
Màn hình tối đen, vô số người đang xem buổi phát sóng trực tiếp của Đường Nghiên Tâm hét lên thất vọng, tức giận vì quả dưa đã ở trước mặt họ chuẩn bị ăn thì biến mất. Về phần người thần bí Mạt đưa ra đề nghị, tự nhiên bị hàng ngàn vạn nhân dân liên bang nguyền rủa, mười tám đời tổ tông không một ai may mắn thoát khỏi.
Đường Nghiên Tâm: “Anh có thể nói rồi.”
Mạt: “Tôi là ai không quan trọng, coi như tôi là kẻ ác đến giết cô! Tôi không thể để một vong linh giả dạng con người rời khỏi Trái Đất.”
“Trách không được tôi chưa bao giờ gặp anh, anh lại có ác ý sâu như vậy với tôi.”
Đường Nghiên Tâm nhiều lắm chỉ giật mình khi anh ta biết thân phận thật của mình, năng lực thiên phú ngụy trang nhân loại vậy mà lại không có tác dụng với anh ta, còn đối với lý do anh ta muốn hại cô thì cô khá đồng tình.
Phân biệt chủng tộc, cô rất hiểu.
“Anh biết tôi tồn tại, đặc biệt đến giết tôi…Anh làm sao biết được sự tồn tại của tôi?”
Mạt: “Tôi cảm giác được.”
Đường Nghiên Tâm cảm thấy có chút khó giải quyết, Mạt cho dù được gọi là thần gì, cũng thuộc về loại người cường đại. Cô không thể giết con người, hơn nữa năng lực của đối phương còn rất đặc biệt, cô không thể công kích đối phương, đối phương cũng không thể tấn công cô.
Tùng Cách: [Anh muốn thử một lần.]
Đường Nghiên Tâm: [Vậy thì thử một lần.]
Tùng Cách là đao của cô, nếu đao không ở trong tay cô thì sẽ được quyết định bởi ý chí của cô.
Mạt có lẽ không ngờ rằng Tùng Cách sẽ tấn công mình, hai người nhanh chóng đánh nhau, Tùng Cách dường như đã thua. Còn chưa thật sự thua, cũng không phải bởi vì Mạt thủ hạ lưu tình, mà là vì Tùng Cách không sợ hãi cái chết khốc liệt.
Một cây đao vì chủ chinh chiến, đương nhiên là không chết thì không ngừng.
Đường Nghiên Tâm: “Được rồi! Tùng Cách!”
Tùng Cách lui về đến bên cạnh cô, thu hồi lại sát ý trên người.
Đường Nghiên Tâm trấn an Tùng Cách: “…Tìm lối ra trước đã.”
Đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Có rất nhiều người như Mạt, giết không xong. Nếu có chút năng lực giết vong linh, trong du khách sẽ không ít người không nương tay với vong linh.
Trên khuôn mặt nhạt nhẽo của Mạt không có nhiều biểu cảm, lẳng lặng đứng đó. Giống như chỉ cần không chủ động tấn công anh ta, anh ta cũng sẽ không chủ động đánh.
Đường Nghiên Tâm: “Anh chuẩn bị giết tôi thế nào? Đường nhiên không phải dùng năng lực của anh ngăn chúng tôi tấn công, sau đó so xem ai chết già trước. Vậy anh vì sao không động thủ? Bởi vì anh cho rằng khu vực này chắc chắn có giết chết tôi, cho nên anh không cần thiết phải mạo hiểm. Chỉ cần lợi dụng âm thầm sự thông thạo khu vực, thiết lập bẫy tốt, làm cho tôi vi phạm quy tắc là có thể giết người một cách vô hình.”
Mạt: “ ‘Hộp hủy diệt’ đối với cô mà nói là tử cục.”
Ha, tôi thật muốn xem là tử cục như thế nào!
Khu vực vong linh không có tuyệt đường sinh cơ.
Trong khi Đường Nghiên Tâm rời đi Mạt cũng không đi the, búp bê Anh trai thế mà lại đi theo bên cô, còn ở trên mặt đất viết: Tôi đứng ở phía cô.
Điểm này thật ra Đường Nghiên Tâm tin tưởng, Mạt đối với những sinh vật không phải người cũng không có hảo cảm gì.
Thế giới dường như vẫn như cũ, bên ngoài thôn lúc đầu cây cối rậm rạp, khi tới gần phía tường gỗ dần dần biến thành mặt cỏ.
“Em cảm giác chiếc hộp nhỏ lại rồi.”
Trên đường trở về nhà Hải, Đường Nghiên Tâm bỗng nhiên có cảm giác như vậy.
Bốn bức tường đông tây nam bắc dường như gần thôn hơn.
Tùng Cách không phát hiện thấy bất kỳ sự thay đổi nào, chủ yếu là vì không tài liệu tham khảo rõ ràng. Anh cũng không cho rằng Đường Nghiên Tâm sẽ tùy tiện nói những lời vô căn cứ, nghĩ một chút rồi nói: “Anh đi về phía bắc nhìn xem, lưu lại ký hiệu.”
Tốc độ của anh so với Đường Đường nhanh hơn, đi nhanh về nhanh.
Đường Nghiên Tâm gật đầu.
Hai vợ chồng vốn đã lên tầng ngủ vậy ra đã rời giường, đèn trong phòng sáng rực, Vận Mệnh đang khoác áo giáp lên cho Hải. Nhìn thấy bọn họ trở về, hai vợ chồng cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Còn hai người nữa đâu?”
Đường Nghiên Tâm: “Ở phía sau, xảy ra chuyện gì sao?”
Vận Mệnh: “Chiều hôm nay, một thanh niên phát hiện dấu vết của Phố Tộc ở rìa làng, là Phố Tộc cấp thấp chuyên do thám tình báo. Kẻ thù này không bao giờ làm những việc vô nghĩa, nó đang nhắm vào chúng ta. Tôi đoán đêm nay Phố Tộc nhất định sẽ tấn công. Phát hiện các người không có ở đây, tôi cùng Hải rất lo lắng. Thật sự đánh tới, khẳng định không thể để tâm được đến sự an toàn của các người.”
Chiều hôm nay???
Thôn trang lớn như vậy, Đường Nghiên Tâm cả buổi chiều đi tới đi lui trong thôn, rõ ràng gió yên sóng lặng không có chuyện gì xảy ra. Khi vừa mới rời đi, trạng thái của hai vợ chồng cũng không giống như đang chuẩn bị chiến tranh.
Đi ra ngoài nằm nghỉ rồi quay lại, thời gian hiển nhiên là không quá thích hợp.
Hải: “Nhà của hai chúng tôi ở giữa thôn, bất kể Phố Tốc có tấn công ở hướng nào cũng khó đến được đây. Các người chỉ cần ở trong nhà đừng chạy lung tung, nghe rõ không.
Đường Nghiên Tâm gật đầu.
Phố Tộc…Cô đã nghe qua một từ, gọi là ‘Everest đại loạn’. Everest là một hành tinh, lần đầu tiên Phố Tộc được các hành tinh biết đến, chính là khi chúng tập kích Everest và ăn thịt toàn bộ sinh vật trên hành tinh…
Tất cả đều chống lại.
Trong lúc hai người đang chuẩn bị chiến đấu, Đường Nghiên Tâm rốt cuộc tìm được thời cơ để hỏi: “Thôn trang có tên không?”
Hải quay đầu lại, kỳ quái nhìn cô: “Cô không biết đây là ‘thôn thần linh’ sao? Vậy nhóm của cô làm sao tìm được nơi này?”
Đường Nghiên Tâm: “…Tôi cái gì cũng không biết, là bị người ta cưỡng ép đưa tới đây.”
“Thật là làm liều! Đây không phải…”
Hải có chút tức giận, vội vàng nói: “Nhưng mà, cô cũng nên tới chỗ này. Thần linh sinh ra có nghĩa vụ bảo vệ con người! Cô đã là bán thần, chiến sự khẩn cấp không thể mở ra <Phong Thần bảng> cho cô phong thần, có thể làm quen một chút với năng lực của mình, cũng có thể ra một trận với Phố Tộc.”
Đường Nghiên Tâm nhận ra sơ hở trong lời nói của anh ta: “Trong thôn này có người không?”
Hải: “…”
Anh ta cả người đều choáng váng.
Trong mắt Vận Mệnh có chút đau xót, nhẹ nhàng vỗ vai Hải: “Đi thôi! Chúng ta phải chạy nhanh ra ngoài thôn. Em có ngửi được mùi của Phố Tộc rồi.”
Hai người chân trước rời đi, Tùng Cách chân sau đi vào.
“Có rất nhiều sinh vật kỳ lạ không rõ nguồn gốc lần lượt trà ra từ bức tường gỗ, những kẻ cầm đầu đều là hình người. Có phần giống với vong linh..Lại có chút không giống.”
Tùng Cách cũng từng là vong linh nên đối với chủng tộc này vẫn có chút hiểu biết.
Điều này đã khơi dậy sự tò mò của Đường Nghiên Tâm, quyết định tự mình đi nhìn cái gọi là Phố Tộc, có lẽ đó là điểm đốt phá của lối ra thì sao?
Tùng Cách nhìn ngôi nhà phía đối diện, hơi khựng lại một chút.
Đường Nghiên Tâm: “Sao vậy?”
Tùng Cách: “Tiếng ngáy biến mất rồi.”
Từ khi vào thôn, mỗi một lần đi ngang qua anh đều nghe được tiếng ngáy, bỗng nhiên biến mất khiến anh không quen lắm.
Đường Nghiên Tâm cũng nghe một chút: “Bên trong không có ai, có lẽ đều ra chiến trường rồi.”
Trên đường không đụng tới Mạt khó ưa, lối vào thôn đông nghìn nghịt người. Mỗi thôn dân đều cầm vũ khí trong tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bụi bay ở phía xa, đó là động lực cực lớn được tạo ra bởi kẻ thú đang tiến về phía bọn họ.
Rất nhanh, một đạo quân gồm đủ loại Phố Tộc kỳ quái đi tới lối vào thôn, nhân số gấp mấy chục lần thôn dân.
Đường Nghiên Tâm đứng ở một góc vắng vẻ, quan sát Phố Tộc.
So với vong linh, Phố Tộc lại càng không để ý ngoại hình, bộ dạng thật sự một lời khó nói hết.
Trên người họ phát ra dục vọng mãnh liệt muốn nuốt chửng mọi thứ, là vong linh khiếm khuyết.
Một sinh vật không có cảm xúc sẽ như thế nào, Phố Tộc là bộ dạng như vậy.
Không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh như băng, thời điểm bất động giống như tượng sáp.
Thủ lĩnh Phố Tộc cao gần ba mét, dáng vẻ hung dữ, trên lưng có nhiều gai. Sau khi dừng lại, hắn ta không để ý đến các vị thần đang cầm vũ khí, mà nhìn thẳng về phía trước bên phải, chỗ Đường Nghiên Tâm đang đứng. Đại chiến đang hết sức căng thẳng, đột nhiên hắn ta vứt bỏ vũ khí trong tay, quỳ một gối xuống, trong sự lạnh lùng mang theo sự tôn kính, cúi đầu xuống đất.
“Vương!”
Một tiếng gọi mang khí thế rung chuyển trời đất.
Các vị thần đều nhìn về hướng hắn ta đang quỳ lạy, chỗ đó chỉ có ba người Đường Nghiên Tâm.
Đường Nghiên Tâm: “…”
Người Phố Tộc đồng loạt quỳ xuống.
Một nửa số vũ khí của các vị thần nhằm vào Phố Tọc ở ngoài thôn, nửa còn lại nhắm vào ba người trong làng.
------oOo------