Đường Nghiên Tâm: “Anh mạnh hơn anh ta, mạnh hơn mọi người trong thôn.”
Hải mỉm cười, đây là lần đầu tiên anh ta mặt hòa nhã với du khách.
“Đang nói vớ vẩn gì thế?”
Đường Nghiên Tâm: “….”
Vận Mệnh ở trong phòng gọi bọn họ vào ăn cơm, Hải bước vào thì uống trước một bát canh, sau đó bắt đầu cho Vận Mệnh những lời khen hoa mỹ mà không lặp lại từ nào, khen hai món canh ngon, ngay cả cơm cũng nấu chín hoàn hảo, tất cả đều là lòng chân thành của vợ với mình.
Hải: “Các người sao không ăn?”
Tùng Cách: “Nghe anh nói một phen, đã no rồi đến không ăn nổi nữa rồi.”
Anh vì sao lại đút cơm chó cho một con mèo?
Trong bốn người chỉ có Mạt thuật sự ăn cơm, hoàn toàn không lo lắng đồ ăn có độc hay không, tự nhiên lộ ra quen thuộc với hai vợ chồng, ngược lại, Vận Mệnh cùng Hải đều xa lạ với anh ta.
Hải bài xích bốn người họ chẳng phân biết cao thấp, Vận Mệnh tuy rằng không bài xích bọn họ, nhưng thái độ đối với bốn người bọn họ cũng không có khác biệt gì.
…Thái độ của Mạt cũng rất kỳ lạ.
Có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên anh ta ăn một bàn đồ ăn như vậy, anh ta nếm thử chúng với thái độ hoài niệm.
Vốn Hải còn tức giận bởi vì mấy người Đường Nghiên Tâm không ăn đồ ăn vợ anh ta nấu, hiện tại lại bởi vì Mạt ăn nhiều lại nhanh mà tức giận, nhịn không được trừng anh ta: “Anh ăn ít chút.”
Vận Mệnh không đồng ý liếc anh ta một cái.
“Em từng để anh chết đói à?”
Hải lập tức run rẩy.
“Anh không phải có ý đó…Anh chỉ là nhìn anh ta ăn quá nhanh, sợ anh ta nghẹn. Không phải là không cho anh ta ăn, chỉ là bảo anh ta ăn miếng nhỏ một chút, tránh bị nghẹn.”
Mọi người đều có thể nhìn ra, Vận Mệnh thật ra cũng không có tức giận, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Mạt buông đũa xuống: “Tôi cũng no rồi.”
Anh ta dùng hành động thực tế chứng minh, lượng thức ăn cho chó cũng có thể làm no mọi người.
Hai vợ chồng tiếp tục ăn.
Tùng Cách dần dần đem đề tài về hướng Thái Dương.
“Anh ta không phải là người tốt.” Hải tức giận nói: “Vận Mệnh từng cứu anh ta một mạng, anh ta không cảm kích thì thôi, còn lấy oán trả ơn, nhặt được giỏ của Vận Mệnh cũng không trả lại, chỉ muốn giữ lại cho riêng mình. Tôi đã đánh cho anh ta một trận, mới khiến anh ta thành thật một trận. Hơn nữa anh ta đối với phụ nữ không quá thân thiện, lúc trước đây còn đùa giỡn quá trớn một cô gái yếu đuối, lại bị tôi tẩn cho một trận. Tóm lại, người này chính là ngứa đòn.”
Vận Mệnh hiếm khi tỏ ra không hài lòng với người khác, cô ấy nói: “Lời nói của Thái Dương không thể tin được, anh ta có nói gì với các người không?”
Tùng Cách: “Anh ta phàn nàn với chúng ta, mọi người trong thôn ai cũng ăn tôm cá, lại chỉ một mình anh ta nguyện ý làm ngư dân.”
“Ai nói ai cũng đều thích ăn tôm cá, tôi không thích ăn.” Hải nắm bả vai của vợ mình: “Tôi chỉ thích Vận Mệnh.”
Vận Mệnh nghiêm trang thần bí thế mà còn đỏ mặt.
Đường Nghiên Tâm: Mình thế mà cũng cảm thấy có chút no???
Ngay cả boss khu vực vong linh còn chưa đủ cho cô ăn no, vậy mà lại bị thức ăn cho chó đút ăn no.
Lại nhìn búp bê Anh trai bên cạnh, anh ta đang ôm bụng với vẻ mặt vô cảm.
Tùng Cách: “…Anh có thể diễn ít một chút được không. Anh là một búp bê, có dạ dày được sao”
Anh trai viết lên bàn: cái dạ dày ảo của tôi đau quá.
Tùng Cách: “…”
Đôi vợ chồng không quan tâm liệu những người đứng xem có bị đau bụng vì ăn thức ăn cho chó hay không, sau khi dọn bát đĩa xong, họ lên lầu nghỉ ngơi, để khách ngủ ở các phòng ở tầng một.
Mạt đi vào trong phòng bếp lấy giỏ, Đường Nghiên Tâm đi qua nhìn, vải hoa anh ta lấy ra có dòng chữ. Nhưng bị tay anh ta che đi gần hết, chỉ có thể nhìn thấy hai hàng: […Thần cuối cùng, việc chọn con đường mình muốn đi, so với chọn con đường chính xác càng khó hơn.]
Mạt có chút đăm chiêu, rồi đưa vải hoa cho Đường Nghiên Tâm.
Vải hoa rơi vào tay Đường Nghiên Tâm, dòng chữ gần như lấp đầy toản bộ tấm vải biến mất, khoảng trống từ từ hiện ra: [……]
Đôi mắt của Mạt trừng to, anh ta ngạc nhiên nói: “Lời tiên đoán của vận mệnh đâu? Làm sao lại không có gì?”
Mạt đoạt lại vải hoa, bên trên hiện lên những dòng chữ dày đặc.
Mắt Tùng Cách hơi động, cố ý nói: “Không chừng có BUG, để tôi thử xem?”
Lúc này, Đường Nghiên Tâm đã biết từ sự thất thố của Mạt rằng, Mạt thật sự biết rất rõ về ‘Hộp hủy diệt’, không chỉ đơn giản là manh mối khu vực như vậy, anh ta thậm chí có thể có một số mối liên hệ bí mật với khu vực này.
Thái Dương nhân phẩm không tốt có một câu nói không sai, đó là trên tấm vải hoa có một bí mật mà ai cũng muốn biết: vận mệnh!
Xem quá khứ, dự báo tương lai. Biết tương lai có thể giúp bạn tìm lợi tránh hại.
Vải hoa đến tay Tùng Cách lập tức hiện ra dòng chữ:
[Sinh mệnh yếu ớt trong thế giới động vật, cũng là một linh hồn tự do bị ràng buộc.
Sinh là rơi vào địa ngục vĩnh viễn.
Cái chết mang đến thiên đường.
Sự lựa chọn đúng đắn nhất của linh hồn, là trở thành lưỡi hái tử thần.
Tự do chân chính là tự do linh hồn.
Hạnh phúc chân chính là hạnh phúc được thủ hộ.
Mèo đen có thể mang đến vận may.
Lưỡi hái tử thần luôn có thể bắt được đuôi kỳ tích.
Bạn là sự tiếp nối nhẹ nhàng của thần linh.
Cũng là hy vọng duy nhất của thần linh.
Sự lựa chọn của bạn, sự quyết định vận mệnh của hàng tỉ sinh linh.]
Đường Nghiên Tâm cảm khái: “…Thật dài.”
Tùng Cách: “Cái hiểu cái không.”
Có thể hiểu được những gì đã xảy ra, còn lại thì hoàn toàn không rõ.
Búp bê Anh trai cầm lấy vải hoa.
[Sinh mệnh mới do người múa rối ban tặng, là tà giáo không được thần linh thừa nhận.
Linh hồn không trọn vẹn cuối cùng sẽ dẫn đến sự tự hủy diệt.
Một người phụ nữ miệng đầy lời dối trá nhưng có trái tim vàng đã dùng tiền để làm ra một con búp bê đắt nhất vũ trụ.
Bởi vì là duy nhất, cho nên có quyền được sống.
Chắc đây là trò đùa.
Con búp bê bị chi phối lại có ý thức cực mạnh.
Làm theo sự lựa chọn của trái tim, để bạn lại ở Trái đất bị tàn phá mãi mãi.
Bắt lấy cơ hội cuối cùng.
Bắt lấy cơ hội duy nhất.
Nhận được lời hứa từ thần linh.
Sự hoàn hảo của sinh mệnh là có sự khởi đầu cùng kết thúc.
Linh hồn đầy đủ mới có tương lai.]
Vải hoa được chuyền đến tay Đường Nghiên Tâm.
Như thể đang thế tiến thoái lưỡng nan, vải hoa nhiều lần thốt ra lời tiên tri lại gặp khó khăn: [……….]
Đường Nghiên Tâm: “Thứ đồ chơi này hỏng rồi.”
Tấm vải hoa đã nhăn lại thành một đoàn.
Đường Nghiên Tâm mỉm cười hỏi Mạt: “Manh mối của hộp ma đâu?”
Mạt: “Tôi làm sao biết được…”
Đường Nghiên Tâm: “À, anh không biết à.”
Khuôn mặt không có đặc điểm gì của Mạt lộ ra vẻ khó hiểu: “Cô vì sao cảm thấy tôi nên biết? Có phải là Thái Dương lừa gạt chúng ta, bên trong giỏ không có manh mối về hộp ma hủy diệt không?”
Anh trai búp bê: anh đang nói dối, diễn còn rất giả.
Đường gân trên thái dương của Mạt nổi lên.
Búp bê Anh trai còn đang viết: giám định nói dối, tôi là chuyên gia.
Mạt rốt cuộc không nhịn được nói ra mấy lời ác ý: “Tôi không biết anh có chuyên nghiệp trong việc phát hiện nói dối hay không, nhưng anh chắc chắn rất chuyên nghiệp trong việc thực hiện lời nói dối.”
Đường Nghiên Tâm thấy Mạt như vậy thì rất mừng rỡ, cô đối với người này chỉ có ác cảm. Mặc cho ai nửa đường bị cướp đi, cũng sẽ không có ấn tượng tốt với kẻ cưỡng ép người khác. Cô còn thật sự quan sát đáy giỏ sau khi bỏ vải hoa ra, phát hiện là một bản đồ thôn.
Trong đó có một chấm đỏ, giống như điểm đến trên bản đồ kho báu.
Đường Nghiên Tâm đặt giỏ xuống, nhét vải hoa trở lại.
Không cần cô lên tiếng, Tùng Cách đã hiểu được ý của cô.
“Sớm như vậy cũng không ngủ được, chúng ta đi dạo một chút đi? Nếu đã tìm được bản đồ, thì trước cứ đào hộp ma ra trước sẽ an toàn hơn một chút. Ở trong khu vực càng lâu, càng dễ xảy ra chuyện.”
Mạt: “Buổi tối đi ra ngoài không có nguy hiểm chứ?”
Tùng Cách trong lòng cười lạnh.
“Lỡ đầu hộp ma chỉ xuất hiện buổi tối thì sao?”
Mạt nghĩ một chút rồi nói: “Cũng đúng, vậy chúng ta nhanh đi thôi.”
Anh Trai nhìn chằm chằm Mạt một lúc, lại ngồi xổm xuống.
Tùng Cách dùng sức kéo anh ta đứng lên, biết rằng anh ta muốn viết Mạt lại đang nói dối, còn giả vờ nữa.
Khi dùng người tốt nhất vẫn là không nên thô lỗ.
Đường Đường hiển nhiên là muốn Mạt đi ra ngoài, mặc dù không biết rốt cuộc người này có thân phận gì, lại có mục đích gì. Nhưng anh ta quả thật là người duy nhất trong bốn người biết rõ tình hình trong khu vực, buổi tối nếu anh ta dám rời khỏi nhà gỗ, thì chứng minh ban đêm rời khỏi nhà gỗ sẽ không kích hoạt quy tắc chết.
Đi ngang qua nhà Thái Dương, Tùng Cách lại nghe thấy tiếng ngáy của trẻ con.
Tiến lên gõ cửa, nhưng Thái Dương rõ ràng đang ở nhà không đến mở cửa.
Tùng Cách: “Là do bị Hải dọa sợ sao?”
Giọng của anh không nhỏ, bên trong khẳng định có thể nghe thấy.
Cố tình là thanh niên có thể chịu được, không phát ra một chút tiếng động nào.
Trước đây trong khu vực đều gặp phải những vong linh dễ bị chọc giận, hiếm khi gặp được một kẻ có lý trí, điều này khá thú vị.
Đi theo lộ trình của bản đồ kho báu, họ đi đến bên rìa thôn, vừa vặn gặp hai nhà đang cãi nhau. Hai người đàn ông cao lớn đứng ở trên bờ ruộng, đang cãi nhau kịch liệt.
Đường Nghiên Tâm dừng lại nghe một chút, hóa ra là một nhà làm ruộng vượt quá ranh giới, gieo hạt của mình vào ruộng của nhà khác. Hiện tại cải trắng đã phát triển, hai gia đình đang tranh giành quyền sở hữu cải trắng. Trong lúc họ dừng lại xem, thì cuộc cãi vã giữa hai gia đình đã biến thành cuộc ẩu đả, hai nhà hơn chục người lao vào đánh nhau.
Hơn chục đầu cải trắng bị nghiền nát, toàn bộ cánh đồng xung quanh bị ảnh hưởng.
Những người này chắc chắn không phải là người bình thường, theo quan điểm của Đường Nghiên Tâm, mỗi người trong số họ đều có năng lực thiên phú mạnh hơn bình thường, hầu hết đều ở cùng cấp độ với hai người đồng đội đã thất lạc của cô.
Ở khu phục vụ 002, Đường Nghiên Tâm không cẩn thận nghe được cuộc trao đổi giữa hai người đồng đội của cô với những người cùng tinh tế của họ, nhưng cô cũng biết hai người bọn họ hiện tại đã ở cấp độ bán thần. Không phải bởi vì không đủ năng lực để trở thành thần, mà vì trình tự không đủ.
Điều duy nhất còn lại là trải qua quá trình chính thức trở thành thần sau khi rời khỏi Trái Đất…
Những người này có lẽ nào là thần?
Cô lại cảm thấy không đúng, vong linh trong khu vực tất cả đều là thần…Chẳng phải là một truyện cười sao.
Gác lại những suy nghĩ này trong đầu, bốn người lặng lẽ lẻn đi vì sợ bị liên lụy đánh nhau, khi đến gần địa điểm được đánh dấu trên bản đồ, họ phát hiện ra một cây dâu tằm lớn.
Giữa rừng cây dâu tằm cs hai cây dâu tằm lớn tựa vào nhau, rễ đan vào nhau.
Giống như cây phù tang trong thần thoại Hoa Hạ, được cho là nơi truyền thuyết thái dương dâng lên.
*扶桑-phù tang; xứ phù tang (theo thần thoại, ngoài biển có cây dâu lớn, tương truyền mặt trời mọc lên ở đây)
Mạt ngồi xổm trên mặt đất, lấy cành cây dưới gốc cây chọc vào. Chẳng mấy chốc cánh cây đã đụng vào một vật cứng, anh ta ném cành cây đi, dùng tay đào đất rồi lấy ra một chiếc hộp gỗ màu nâu cỡ lòng bàn tay.
Thân hộp có hoa văn màu bạc, phong cách cổ xưa mang theo sự huyền bí.
Mạt vẻ mặt vui mừng: “Tìm được rồi! Tìm được rồi!”
Tùng Cách đứng gần anh ta nhất, muốn ngăn anh ta mở chiếc hộp gỗ ra——hộp ma hủy diệt, nghe cũng thấy không phải là thứ gì tốt.
Ai biết bên trong có cái gì?
Mạt dường như sớm đoán ra, nên né tránh Tùng Cách, nhanh chóng mở hộp ra.
Hộp trống không, bên trong cái gì cũng không có.
Những tình huống Đường Nghiên Tâm tưởng tượng đều không xảy ra, không có gì tệ hơn, dường như cũng không khá hơn, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng cô lại mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
[Đấu tranh vì đất đai, tranh giành của cải, tranh giành mọi thứ. Không có gì sai trái! Đây là một gia tộc vô cùng thần linh.]
[Hành vi của Mạt thật sự là có chủ ý, cố gắng ra vẻ như là một du khách không biết gì về khu vực này, nhưng lại lộ ra sơ hở khắp nơi…Tôi xấu hổ đến mức sắp bị trái phép rồi.]
[Mục đích của Mạt chính là mở hộp.]
[Hình ảnh vừa mới lóe lên một chút.]
[Tuy rằng bây giờ còn chưa nhìn ra được nhưng chắc chắn có điều gì đó lặng lẽ xảy ra vào thời điểm khi mở hộp quỷ ra.]
------oOo------