Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 528: Một nụ hôn (2)




     Chương 528. Một nụ hôn (2)

Nhìn cây huyết dụ lan tràn khắp người cô dọc theo thân thể Sa Bì, Vương Tú Nhi lộ ra vẻ tuyệt vọng, nhưng khi nhìn thấy Thượng Ất không tránh né nhiều mà đi thẳng về phía cô, trong lòng Vương Tú Nhi cảm thấy ấm áp lạ thường, vậy mà Thượng Ất có thể vì cứu mình mà đến cây huyết dụ khủng bố này cũng không sợ, thế này cho dù có chết cũng đáng.

“Tôi đã nói để cho cô chết chưa? Cô là nữ nhân Thượng Ất tôi từng cứu, tôi không cho cô chết thì cô không được chết!”

Thượng Ất vừa nói vừa mạnh mẽ phóng ra đôi cánh quỷ của mình, đôi cánh run rẩy trên không trung, sau đó hai vết nứt thời không dài hẹp đột nhiên xuất hiện trước mặt cây huyết dụ, vô số năng lượng đen kịt lập tức quấn lấy thân cây huyết dụ.

“Năng lượng bức xạ, sức mạnh hắc ám! Huyết dụ, ta muốn xem lần này mi còn có thể sống lại không!”

Thượng Ất không ngừng vẫy đôi cánh, đôi cánh quỷ giống như hai chiếc bút vẽ kinh dị dưới ngòi bút của quỷ thần, năng lượng ăn mòn màu đen chính là đầu bút, bất cứ nơi nào nó đi qua thì sức mạnh ăn mòn lập tức chạm vào đó, bao gồm cả cây huyết dụ bất tử.

“U u u!”

Dây leo cây huyết dụ phát ra âm thanh đau đớn, năng lượng ăn mòn từ thế giới khác gần như cướp đi sinh lực của nó ngay lập tức, dây leo cây huyết dụ rơi như cành cây chết rơi trên mặt đất rồi biến thành bột, còn đa phần năng lượng màu đen giống như một con thú háu ăn không chịu buông tha bất cứ bộ phận nào trên cơ thể cây huyết dụ…

Cuối cùng, chỉ sau nửa phút, cây huyết dụ vốn có kích thước bằng một căn phòng lặng lẽ rơi xuống, lớp da cát trên người nó biến thành da khô, ngón tay Thượng Ất chỉ cần gõ nhẹ một cái, nó lập tức trở thành tro bụi, lúc rơi trên mặt đất thì không còn thấy gì nữa.

Bên kia, năng lượng màu đen trước mặt Vương Tú Nhi vẫn tiếp tục quét về phía trước, nhưng ngay khi đôi cánh của Thượng Ất thu lại, làn khói đen lập tức biến mất giống như là chưa từng xuất hiện trên thế giới này vậy.

Khen ngợi hoàn hảo, kết thúc hoàn hảo! Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Thượng Ất đều tràn đầy vẻ sợ hãi cùng sùng bái, mấy người bị Thượng Ất quét mắt đều không tự chủ được mà quỳ xuống đất.

Đôi cánh quỷ… sức mạnh hắc ám… Thượng Ất gật đầu hài lòng, bước tới nhẹ nhàng nhấc bổng Vương Tú Nhi lên, Vương Tú Nhi đơ ra một lúc rồi đột nhiên lao tới, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đôi môi hồng nhuận của cô lập tức rơi xuống miệng Thượng Ất.

Hai môi dính vào nhau, Thượng Ất xấu hổ nhưng không có cách nào đẩy Vương Tú Nhi ra.

Cô gái này ôm anh rất chặt, giống ôm như muốn tan chảy hòa mình vào trong cơ thể của Thượng Ất, Thượng Ất cảm thấy nếu phải dùng thêm sức, có thể sẽ đánh gãy cánh tay gầy guộc của Vương Tú Nhi.

Nhưng đúng lúc Thượng Ất đang cảm thấy lúng túng thì Vương Tú Nhi đột nhiên buông tay ra, trên mặt vừa cười vừa rơi đầy nước mắt: “Ha ha, đợi lâu như vậy cuối cùng tôi cũng thành công rồi, Thượng Ất đại ca, phản ứng vừa rồi của anh thật là buồn cười, cơ thể anh cứng đờ như gỗ rồi.”

Thượng Ất nhìn Vương Tú Nhi xinh đẹp không khỏi cảm thấy bất lực, sau một thời gian, cô gái này đã thay đổi quá nhiều, từ tâm lý hay là cơ thể, nha đầu này đã trưởng thành hơn rất nhiều.

“Lần này, cảm ơn Thượng Ất đại ca, nếu anh không đến thì có lẽ em đã bị con quái vật này ăn thịt rồi… Đúng rồi, Thượng Ất đại ca, đôi cánh vừa rồi của anh thật tuyệt, khói đen kia là gì vậy, sao lại lợi hại như thế?”

Lấy lại vẻ mặt tươi cười, Vương Tú Nhi yểu điệu đi vòng quanh Thượng Ất, hết lần này đến lần khác đưa tay vuốt ve lưng Thượng Ất, ngang chiến “chiếm tiện nghi” của anh.

“Thế lực hắc ám từ địa ngục, chạm vào một chút thôi cũng sẽ hủy dung… cẩn thận một chút!” Thượng Ất lặng lẽ tránh móng vuốt của Vương Tú Nhi, ôn tồn nói.

“Hủy dung? Trời ạ, sao không nói sớm?” Vương Tú Nhi giật mình lùi ra xa, nhăn nhó nhìn Thượng Ất, những người thoái hóa ở xung quang cũng sững sờ nhìn Thượng Ất, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và sùng bái.

“Thượng Ất đại ca, chúng tôi không biết người này, đừng hiểu lầm chúng tôi!” Răng Sắc vừa che miệng vừa đi tới, khi nhìn thấy Thượng Ất thì nở một nụ cười đáng sợ rồi tiếp tục nói: “Còn có ngày nào chị Tú Nhi cũng nhắc tới anh, chắc là chị ấy đã chuẩn bị rất lâu rồi vừa rồi mới dám hôn anh một cái, hí hí!”

Răng Sắc bị cây huyết dụ làm cho bị thương rất nặng, vết thương gần hết toàn bộ miệng, cho nên lời nói có chút thều thào. Nhưng bởi vì không phải vết thương chí mạng nên nhất thời không có nguy hiểm đến tính mạng, bước chân vẫn rất vững vàng.

“Răng Sắc, im đi, cẩn thận sau này cái miệng của em không bao giờ ngậm lại được nữa!” Vương Tú Nhi hung dữ liếc nhìn Răng Sắc, nhưng sau đó lại quay sang nhìn Thượng Ất với vẻ mặt lo lắng: “Thượng Ất đại ca, Răng Sắc nói đúng, mặc dù chúng em đều là người thoái hóa, nhưng chúng em thực sự không liên quan gì đến tên này, anh ta xúi giục chúng em phản bội căn cứ Tổ Ưng đã bị em từ chối rồi, anh nhất định đừng có hiểu lầm chúng em.”

“Ừ, tôi sẽ không hiểu lầm mọi người, đừng lo lắng. Nhưng cô phải cẩn thận một vài người thoái hóa xâm nhập vào căn cứ Tổ Ưng”. Thượng Ất gật đầu nhìn về phía xa xa: “Hiện tại tôi trở lại rồi, trong vài ngày tới, tôi sẽ thành lập khu phòng thủ cho người tị nạn, lúc đó lô cốt ngầm của mọi người cũng phải dốc hết sức, tôi nghĩ lần này sẽ gặp rất nhiều sự chống đối!”

“Không thành vấn đề, trong lô cốt ngầm có khoảng ba trăm người có thể giết địch, chỉ cần anh không chê bọn họ, chỉ cần em hạ lệnh thì họ sẽ lập tức đến chi viện cho mọi người!” Vương Tú Nhi gật đầu, quay người nói với Răng Sắc: “Đi tập hợp những chiến sĩ kia lại, nói là bây giờ đã đến lúc họ phải thực hiện lời hứa của mình rồi.”