Chương 527. Một nụ hôn
Sa Bì đang nghĩ thì có một bóng đen lóe lên trước mắt, sau đó một tia sáng xẹt qua không trung, cây huyết dụ đang liều mạng bành trướng thì giây tiếp theo đột nhiên bị tách ra làm hai, trực tiếp bị một cây đao bổ thành hai mảnh!
“Cái gì? Sao có thể? Cây huyết dụ cứng hơn thép, ngay cả xà ảnh của A Mạc cũng không phá vỡ được nó, là ai làm vậy?”
Nhìn thấy cây huyết dụ nằm trên mặt đất co giật, cuộn dây leo lại, trên mặt Sa Bì từ từ lộ ra vẻ sợ hãi. Bởi vì ngay trước mặt anh ta, một người đàn ông cầm đao có ánh sáng xanh đang nhìn mình với vẻ mặt hung dữ. Từ đôi mắt của anh ta, Sa Bì nhìn thấy sự tự tin, điềm tĩnh, điềm đạm, và sự khinh bỉ sâu sắc.
Vào thời khắc quan trọng thì Thượng Ất đã kịp đuổi đến, anh ngay lập tức bổ đôi cây huyết dụ bằng Tinh Vực Cốt Đao cực kỳ sắc bén…
Chém một đao vào cây huyết dụ, vẻ mặt Thượng Ất không dao động, như thể là anh đã làm một chuyện gì đấy rất bình thường. Nhưng khi nhìn thấy hai mảnh cây huyết dụ liều mạng nuốt chửng một xác chết bên cạnh rồi mọc ra một đám dây leo bé thì rốt cuộc Thượng Ất cũng dao động.
“Sao thứ này lại có cảm giác thuộc… cây hương xuân, không sai, ngoại trừ màu sắc, thứ này gần như giống hệt bộ rễ của cây hương xuân, thậm chí việc nuốt chửng sinh vật khác của thứ này cũng không khác mấy so với cây hương xuân. Có điều, thứ này có vẻ hơi khác một chút so với cây hương xuân, trên người nó còn có hơi thở của sinh vật, khiến nó giống như một sinh vật sống có thể chủ động tấn công những sinh vật khác, mà không phụ thuộc vào sự điều khiển của bộ rễ giống như cây hương xuân, điều quan trọng nhất là anh đã bổ đôi nó thành hai mảnh, nhưng nó lại có thể dựa vào một cái xác chết mà sống lại…
Nhìn cây huyết dụ đang phát triển trở lại, Thượng Ất lộ ra vẻ lo lắng, Sa Bì không khỏi nhếch miệng chế nhạo khi nhìn thấy cảnh này: “Ngươi là ai? Lẽ nào ngươi không biết cây huyết dụ là thực vật bất tử sao, đến cả lửa cũng không thể thiêu chết được nó, huống chi là đao, ha ha ha.”
“Đến lửa cũng không thiếu chết được nó sao?” Thượng Ất khẽ gật đầu, xác nhận lại suy đoán của mình, chuyện này hẳn là có liên quan đến cây hương xuân, bởi vì chỉ có cây hương xuân quái dị mới có thể có loại thân thể bất phàm này.
“Thượng Ất, đừng lo lắng cho tôi, mau đưa mọi người ra ngoài, sau đó cho nổ tung nơi này để phong tỏa đường ra, nếu không một khi cây huyết dụ này chạy được ra ngoài, thì toàn bộ căn cứ Tổ Ưng của chúng ta sẽ gặp nguy hiểm!”
Vương Tú Nhi hét lên với đôi mắt đỏ hoe, khi nhìn thấy Thượng Ất, cô đột nhiên cảm thấy rất tủi thân, nhưng lại không biết tại sao lại có cảm giác này, vì vậy chỉ có thể liều mạng hét lên để Thượng Ất cách xa chỗ này.
“Nha đầu, cô bảo tôi chạy trốn sao? Hừ, đùa à, tôi là người đã từng đi qua địa ngục, chỉ một cái rễ cây nát mà có thể dọa tôi chạy?” Thượng Ất nhìn Vương Tú Nhi chằm chằm, rồi nhàn nhạt nói với Sa Bì: “Tôi vừa dọn dẹp một con yêu thú thoái hóa trà trộn vào trong căn cứ Tổ Ưng rồi lột da của nó ra treo nó lên cồng lớn bên ngoài căn cứ để cho mọi người thấy. Bây giờ, tôi lại gặp được một quái vật thoái hóa như anh, điều này khiến tôi không thể không nghĩ tới một âm mưu nhỏ… Tôi hỏi anh, có phải là lúc trước người thoái hóa các anh và thú thoái hóa đã có hiệp ước với nhau, các người định đối phó căn cứ Tổ Ưng như thế nào?”
“Yêu thú thoái hóa? Anh nói là những con vua thú có thể ngụy trang thành người kia?” Sa Bì sửng sốt, một lần nữa anh không thể không cảm thấy kinh hoàng.
Sống trong rừng đã lâu nên Sa Bì biết rất rõ sức mạnh của những con yêu thú đó, những con thú thoái hóa có thể tự do biến hình thành hình dạng con người có thực lực rất mạnh, hầu như con nào cũng có sức mạnh ngang ngửa với anh và A Mạc. Trong số đó, những con thú thoái hóa có thể nói chuyện như con người còn đáng sợ hơn, chúng có lãnh thổ riêng và phân chia cai trị các khu vực chính trong rừng, bao gồm cả người thoái hóa một khi đi nhầm vào đó thì gần như ngay lập tức sẽ bị những con vua thú này xé nát.
Nhưng người đàn ông này vừa nói gì? Anh ra nói rằng anh ta vừa lột ra một con thú vương rồi treo nó lên cổng thành để thị chúng? Anh ta điên rồi sao? Anh ta không sợ thu hút sự trả thù điên cuồng từ những con vua thú khác ở trong rừng sao?
Sa Bì mang theo vẻ mặt nghi hoặc, đáp: “Tôi không biết anh đang nói cái gì, người thoái hóa chúng tôi không có quan hệ gì với những con quái vật thoái hóa đó, còn có tôi rất nghi ngờ câu nói của anh, một vua thú sao có thể dễ dàng bị bắt như vậy?”
“Ừm, vậy thì chuyện này chỉ có thể là khả năng thứ hai rồi, nhất định là thế lực bí ẩn kia đang điều khiển các người đến gây rối căn cứ Tổ Ưng… Nếu đã như vậy thì tôi không còn gì phải khách sáo nữa, mấy tên các ngươi đều đi chết hết cho ta!”
Chưa kịp dứt lời thì bóng dáng của Thượng Ất đột nhiên biến mất, khi Sa Bì kịp phản ứng lại thì phát hiện cây huyết dụ đang mọc ở trước mặt mình giống như là nó đang lao về mình. Ngay lập tức, Sa Bì phát hiện có điều gì đó không ổn, cây huyết dụ không hề động đậy, hóa ra chính mình đã Thượng Ất ném thẳng vào cây huyết dụ.
“Không, ta còn chưa muốn chết!”
Giữa không trung, cây huyết dụ đã phát triển cao đến hai ba mét, vô số dây leo vươn ra rồi cuộn về phía Sa Bì. Dù Sa Bì có thay đổi hình dạng cơ thể mình như thế nào thì anh ta cũng không thể thoát khỏi cành cây đầy gai của cây huyết dụ. Điều duy nhất anh ta có thể làm bây giờ là biến thân hình thành dạng cát lún, quấn chặt một bên chân của Vương Tú Nhi hy vọng có thể kéo theo cô cùng chết trước khi bản thân mình chết.
“Thượng Ất, không cần quan tâm đến tôi, không ai có thể ngăn cản cây huyết dụ này đâu! Tôi đã từng nhìn thấy cây huyết dụ này tàn sát cả một doanh trại người, nghe lời tôi, mau phá hủy lô cốt ngầm này, chôn cây huyết dụ dưới đất, như vậy có lẽ sẽ có cơ hội giam nó chết dưới lòng đất!”