Chương 501. Về rồi! (2)
“Nhưng tôi không muốn ở lại, tôi nhớ ông nội, tôi muốn về nhà, hu hu, chú Thượng Ất, chú dẫn cháu cùng đi có được không?”
Dù sao thì Văn Phỉ cũng chỉ là một đứa trẻ chưa thành niên, theo bản năng cô rất sợ tiến sĩ L, sợ ở lại chỗ này, vì vậy cô chỉ có thể gửi gắm hy vọng ở chỗ Thượng Ất.
“Không được, bây giờ sợi dây chuyền bạc chỉ phản ứng với cô, ở trở về tôi sẽ không có cách nào khống chế nó… Đừng nói nữa, đám người Cao Trác Nhiên sắp đến rồi, Thượng Ất anh mau đi đi, tôi phải phong bế cánh cổng thiên giới này!”
“Phong bế cánh cổng thiên giới? Tại sao? Chúng ta liên thủ lại cũng chưa chắc là đối thủ của Cao Trác Nhiên và Cao Tổ, tiến sĩ L ông không nói rõ ràng tôi sẽ không đi đâu!” Thái độ của Thượng Ất rất kiên quyết, tiến sĩ L không khỏi thở dài, nói: “Thực ra có một số chuyện tôi không thể nào nói hết cho cậu biết… Không phải là cậu vẫn luôn hiếu kỳ ba ngày qua tôi đã làm gì sao? Bây giờ tôi sẽ nói với cậu…
Kể từ khi bước vào cánh cổng thiên giới tôi đã phát hiện ra ba vết nứt thời không ở cả mặt trước và mặt sau, một trong số đó là vết nứt tôi chỉ cho cậu ở trên quả táo ở trong hầm trú ẩn, vết nứt còn lại là nằm ở bên dòng sông chảy ngược hướng ở trong động của yêu nữ dâm đãng, cuối cùng… là nằm trong ba lô của tôi!”
“Cái gì? Trong ba lô của ông? Chuyện này sao có thể, làm sao vết nứt thời không có thể nằm trong ba lô… a, tôi hiểu rồi, sở dĩ ông có thể lấy nhiều thứ ở trong ba lô ra như vậy là vì có vết nứt thời không ở trong đó?”
Thượng Ất chợt nhớ lại cảnh tiến sĩ L ăn ngấu nghiến các loại đồ ăn trước đó, lúc đó Thượng Ất cảm thấy rất kỳ lạ trong chiếc ba lô nhỏ đó sao lại có nhiều đồ ăn như vậy, bây giờ nghĩ lại nếu trong ba lô thật sự có vết nứt thời không thì đừng nói là một chút đồ ăn, e rằng cả người cũng nhét vào được, đúng là không khác gì bảo vật không gian trong truyền thuyết!
Có điều, tiến sĩ L đã làm như thế nào, sao ông ấy lại có thể nhét một vết nứt thời không vào trong ba lô của mình?
Thượng Ất tò mò nhìn ba lô của tiến sĩ L, nhưng tiến sĩ L không có ý giải thích cặn kẽ, mà ông ấy nhanh chóng nói: “Thượng Ất, e là cậu còn chưa chú ý đến một chuyện, cậu có chú ý tới chủng loại các loại thức ăn mà tôi đã ăn không? Còn có chữ và ngày tháng trên bao bì nữa?”
Chữ và ngày tháng trên bao bì? Thượng Ất lắc đầu, không biết là trong hồ lô của tiến sĩ L đang bán thuốc gì.
Lúc tiến sĩ L đưa đồ ăn cho anh, Thượng Ất chỉ để ý đồ ăn rất tươi ngon, đặc biệt là đống xúc xích có chữ tiếng Anh… chờ đã, xúc xích có chữ tiếng anh, rất tươi?
“Không đúng, làm sao có thể? Thời kỳ mạt thế đã xảy ra lâu như vậy rồi, sao có thể có xúc xích tươi đóng gói ở nước ngoài ở Đế Đô được? Chẳng lẽ vết nứt thời không trong ba lô của tiến sĩ L có liên quan đến đất nước khác?
Như nắm được mấu chốt của vấn đề, Thượng Ất trợn tròn mắt nhìn chằm chằm tiến sĩ L, không biết nên biểu lộ kinh ngạc hay kinh hãi.
“Thượng Ất, thế giới phức tạp hơn chúng ta tưởng rất nhiều, có rất nhiều vết nứt thời không nhỏ xuất hiện ở đây và đang có dấu hiệu tăng lên. Vì vậy, tôi phải ở lại đây nghiên cứu rõ ràng những vết nứt thời không nhỏ này đến từ đâu… Lo lắng nhất của tôi bây giờ là những vết nứt thời không này là sản phẩm của những thí nghiệm do các quốc gia khác ở trên Trái Đất tiến hành… Bỏ đi, không nói chuyện này nữa, cậu mau trở về đi, nhớ đối tốt với chú chim mập ở trong tay cậu một chút, trong thời gian tôi không có ở đó, nhớ là phải bảo vệ loài người của Trung Quốc thật tốt! Nhờ anh đấy!”
“Nhưng mà tiến sĩ L…” Thượng Ất ngập ngừng lên tiếng, nhìn thấy ánh mắt kiên định và gương mặt từ từ run lên của tiến sĩ L, cuối cùng anh cũng quay đầu đi thẳng về phía cánh cổng thiên giới!
Bóng tối bao trùm vũ trụ bao la, những thiên thạch xinh đẹp thỉnh thoảng bay qua bay lại làm khơi dậy ánh sáng trắng rực rỡ trước mắt Thượng Ất. Thượng Ất muốn mở to mắt để cảm nhận cảnh đẹp, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không mở được mi mắt cho đến khi… một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai!
“Thượng Ất, Thượng Ất, mau tỉnh lại đi, anh thế nào rồi, mau tỉnh lại đi!”
“Ai đang gọi tôi, tôi đang ở đâu…”
Thượng Ất mở to đôi mắt, một tia nắng chói chang đập vào mắt, Thượng Ất liếc mắt theo bản năng, từ từ tìm phương hướng phát ra âm thanh.
“Là em, chồng, em là Trần Phóng! Anh tỉnh lại thật tốt, Đỗ Giai Tuệ, mau gọi mọi người tới đây, nói là cuối cùng Thượng Ất cũng tỉnh rồi!”
Bên cửa sổ nhà gỗ, Trần Phóng kích động hét lên, cô bế một đứa trẻ sơ sinh trên tay, không kìm chế được kích động: “Chồng, mau xem, đây là con gái Tú Tú của chúng ta, Tú Tú, đây là bố của con, mau gọi bố đi!”
“Ya ya!”
Giọng nói dịu dàng vang lên trong phòng, Thượng Ất không nói nên lời lại nhắm mắt lại.
“Đây có phải là mơ không? Lúc mình rời đi Trần Phóng vừa mới mang thai, bây giờ đứa trẻ đã bắt đầu biết nói rồi… Ha ha, giấc mơ này thật quá, mọi thứ đều giống như là thật vậy, có phải là bởi vì mình xuyên qua cánh cổng thiên giới nên xuất hiện ảo ảnh không? Ừm, nhất định là ảo giác, đợi giấc mơ qua đi là mình tỉnh lại rồi!”
“Chồng, anh không khỏe chỗ nào? Mau mở mắt ra đi, đừng làm em sợ, Thượng Nhạc Nhạc mau giúp mẹ gọi người tới đây!”
Mẹ? Bố? Thượng Nhạc Nhạc?!
Lần này Thượng Ất không nằm im được nữa, anh đột nhiên từ trên giường đứng dậy, sau đó cao giọng hỏi: “Trần Phóng… thật sự là em sao? Không… không phải là anh đang nằm mơ chứ?”
“Chồng, là em!” Hai mắt Trần Phóng đẫm lệ, đưa tay run rẩy vuốt má Thượng Ất nói: “Chồng, anh bị sao vậy? Anh rời đi hơn nửa năm rồi đột nhiên trở lại, nhưng người lại như mất hồn… Bên kia cánh cổng thiên giới có chuyện gì mà lại hành hạ anh thành thế này!”
“Hơn nửa năm? Không thể nào… Mình mới ở đó có ba ngày!”