Chương 500. Về rồi!
Đó là một nơi đẹp như một bức tranh huyền diệu trong một bộ phim khoa học viễn tưởng, có một con ngựa có một sừng và đôi cánh, thậm chí còn có một người đàn ông có cánh đang bị bao vây bởi tia sét…
Văn Phỉ chớp chớp mắt, những hình ảnh này rất chân thực nên dù cô có lắc đầu cũng không thể khiến chúng biến mất.
“A, tôi hiểu rồi, là máu của cháu, sợi dây chuyền bạc này biết máu của cháu!”
Nhìn thấy tất cả những điều này, Thượng Ất đột nhiên hét lên, cảnh này giống với cảnh cây gậy thiên giới nhận chủ nhân, cho nên Thượng Ất chắc chắn rằng sợi dây chuyền bạc này bị máu của Văn Phỉ kích hoạt!
“Cái gì… điều này không thể nào, sợi dây chuyền bạc là vật đến từ thế giới khác, sao có thể nhận một tiểu nha đầu là chủ nhân… Đợi đã, Văn Phỉ, Văn gia… Đáng chết, huyết mạch của ngũ đại gia tộc thượng cổ, sao có thể xảy ra chuyện thế này chứ!”
Cao Trác Nhiên nhìn thấy sợi dây chuyền bạc đang rúc vào bên cạnh Văn Phỉ khéo léo như một con cún con, sắc mặt ảm đạm đến mức có thể chảy ra nước, kế hoạch ông ta dày công chuẩn bị không ngờ rằng cuối cùng lại bị tiểu nha đầu này phá hoại, lý do còn đơn giản đến mức khiến ông không thể tưởng tượng nổi!
Lúc này, Thượng Ất cũng nở một nụ cười gượng, anh không thể nhân cơ hội này để chế nhạo Cao Trác Nhiên vì kế hoạch của ông ta đã thất bại, cũng giống như Cao Trác Nhiên, anh không ngờ kết quả lại có thể như thế, sợi dây chuyền bạc anh có được cuối cùng lại trở thành đồ của Văn Phỉ, từ góc độ nào đó mà tính thì anh cũng có thể coi là kẻ thua cuộc trong cả trận chiến này.
“Hừ, nhận chủ rồi thì có làm sao, giết chết cô ta thì sợi dây chuyền chính là của tôi rồi! Nhóc con, đi chết cho tôi!”
Rất rõ ràng là Cao Trác Nhiên đã chịu đả kích, dục vọng đối với sợi dây chuyền bạc đã khiến ông ta mất đi sự tỉnh táo cuối cùng, thậm chí ông ta còn vươn tay túm lấy cổ áo của Văn Phỉ, sẵn sàng bóp chết cô!
“Đừng! Ông dám! Dừng tay lại cho tôi!”
Văn Phỉ, Lý Đống Thành, Thượng Ất cùng hét lên, nhưng chuyện đột nhiên phát sinh, mọi người chỉ có thể nhìn bàn tay to lớn của Cao Trác Nhiên càng ngày càng đến gần cái cổ mảnh khảnh của Văn Phỉ…
“Cao Trác Nhiên, nếu bây giờ ông không dừng tay, tôi bảo đảm ông sẽ không nhìn thấy được mặt trời vào ngày mai!”
Lúc này, giọng nói yếu ớt của tiến sĩ L vang lên, sau đó một cơn gió lạnh thổi qua, mưa phùn đột nhiên lớn hơn, kèm theo cả tiếng sấm sét.
Cuối cùng, đám mây Quỷ Tích Vân cũng ngưng tụ hoàn toàn!
Khi mọi người đang chiến đấu, mây Quỷ Tích Vân đã âm thầm lặng lẽ hình thành và bao quanh họ, nếu bây giờ mọi người muốn chạy thì đã quá muộn rồi.
“Em gái nó! Mau chạy, chạy đến cánh cổng thiên giới! Văn Phỉ, còn ngây ra đó làm gì, mau chạy đi!”
Thượng Ất không kịp suy nghĩ nhiều, Cao Tổ kinh ngạc nhìn lên trời, lập tức giậm chân chạy tới bên cạnh tiến sĩ L, bế tiến sĩ L lên rồi kéo Văn Phỉ chạy về phía bức tường vỡ.
“Không được đi, đưa sợi dây chuyền bạc cho tôi rồi hãy rời đi! Cao Trác Nhiên lắc lư muốn ngăn cản Văn Phỉ, nhưng không ngờ một bàn tay to lớn đột nhiên vươn ra phía sau túm lấy măt cá chân ông ta, buộc ông ta phải dừng lại.
“Lý Đống Thành, anh muốn chết sao! Mau buông tôi ra!” Cao Trác Nhiên trầm mặt nói, nhưng một tia sét có dòng điện cao ngưng tụ trong đám mây Quỷ Tích Vân chợt lóe lên trước mặt, tóc ông ta dựng đứng lên.
Cao Trác Nhiên không còn nhiều thời gian nữa, nếu như không mau đuổi theo Văn Phỉ đoạt lấy sợi dây chuyền bạc, những tia sét lớn nhỏ trong mây Quỷ Tích Vân này sẽ dễ dàng thiêu đốt ông ta thành tro!
“Muốn giết tôi? Nào, đến đây, hôm nay tôi sẽ đưa anh vào chỗ chết để tỏ lòng thành kính với những người anh em đã chết của tôi!”
Nhìn thấy không còn hy vọng trốn thoát, Lý Đống Thành không hề sợ hãi mà trên mặt nở một nụ cười điên cuồng. Năm ngón tay của anh mỗi một ngón tay đều như cái móc sắt cắm sâu vào da thịt của Cao Trác Nhiên, kéo ông ta thật chặt.
“Phù!”
Một dòng máu bắn ra xung quanh rồi nhanh chóng thấm vào cát khô, Lý Đống Thành mở to mắt, trong cổ họng phát ra tiếng ọc ọc quái dị, sau đó ngửa đầu sinh khí biến mất.
Ý niệm làm đao, một đao phong bế cổ họng… Cao Trác Nhiên đã gần như phát điên, có thể giết chết Lý Đống Thành một cách dễ dàng chỉ bằng lực tinh thần của mình.
…
Sau khi bức tường thành bị phá vỡ, ở một vùng đất hoang tàn, ánh sáng yếu ớt của ánh cổng thiên giới chiếu vào khuôn mặt của đám người Thượng Ất, nhưng năng lượng thần kỳ ở trong đó vẫn tràn đầy, cánh cổng thiên giới này vẫn có thể hoạt động bình thường. Chỉ cần Thượng Ất kích hoạt chức năng định vị của sợi dây chuyền bạc là có thể quay trở về Trái Đất, gặp lại gia đình bạn bè mà anh ngày đêm mong mỏi!
Nhưng mà Thượng Ất lại không làm như vậy mà lại quay sang nhìn tiến sĩ L với ánh mắt phức tạp, nhất thời không biết phải làm sao. Từ khi vào trong hầm trú ẩn, tiến sĩ L như được cánh cổng thiên giới linh ứng, cuối cùng cũng tỉnh lại sau cơn hôn mê, lúc này nghiêm túc nhìn Thượng Ất, kiên quyết nói:
“Thượng Ất, tôi không thể cứ trở về như thế này, Văn Phỉ cũng vậy, cô ấy cần phải ở lại đây với tôi, cậu… tự mình về đi!” Giọng nói của tiến sĩ L rất bình tĩnh như thể đang nói về một chuyện vụn vặt nào đó, Văn Phỉ thì liên tục lắc đầu.
“Tại sao? Ở đây rất nguy hiểm, ông ở lại đây không những phải đối mặt với những đối thủ nguy hiểm như Cao Trác Nhiên, Cao Tổ, hơn nữa còn có những quái vật như mây Quỷ Tích Vân, nữ yêu dâm đãng, ông làm như thế này thì có khác gì tìm đường chết? Không được, tôi không đồng ý!”
Thượng Ất lắc đầu, anh thật sự không hiểu được quyết định của tiến sĩ L, vì vậy anh chỉ có thể đơn giản tin là ông ấy điên rồi!
“Thượng Ất, tôi không có thời gian để giải thích nguyên nhân với cậu, cậu chỉ cần hiểu rõ một điểm, tôi phải ở lại để đảm bảo an toàn cho Trái Đất là đủ!” Tiến sĩ L quay đầu nhìn Văn Phỉ:
“Về phần cô bé này… cô ấy đã thiết lập một loại kết nối quy nạp với sợi dây chuyền bạc, tôi cần sự giúp đỡ của cô ấy để hoàn thành một vài ý tưởng và kế hoạch của tôi…”