Chương 496. Tham vọng của Cao Trác Nhiên
Cảm nhận được thân thể ngày càng nặng nề, Thượng Ất cảm thấy lo lắng đồng thời cũng thầm hối hận. Cao Trác Nhiên đã đúng khi nói rằng vừa rồi anh đang giở trò. Vốn dĩ muốn giật lấy sợi dây chuyền bạc trong khi bên kia không để ý nhưng không ngờ chuyện này đã bị đối phương nhìn thấu. Thay vì thế này, không bằng vừa rồi ra tay sớm môt chút. Chiến đấu với người đột biến não, sợ nhất là mất đi tiên cơ, một khi đối phương thực hiện các dị năng trí lực thì sẽ rơi vào thế bị động, trận chiến sẽ cực kỳ rắc rối. Mình bây giờ chỉ có thể cố gắng dùng tinh lực phá bỏ gông xiềng, có lẽ còn có được một cơ hội!
“Mở ra cho tôi!”
Thượng Ất không chần chừ nữa, sức mạnh toàn thân dâng trào về phía cánh tay, đồng thời Tinh Vực Cốt Đao cũng điên cuồng cắt đứt xung quanh, không trung lập tức vang lên tiếng răng rắc.
“Đây, không thể nào! Đao quang của cậu sao có thể cắt đứt được dây trói tâm lực của tôi?” Đôi mắt Cao Trác Nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng ông ta cũng không biết rằng lúc này Thượng Ất cũng rất kinh ngạc: “Là chú chim mập mạp? Sao tên nhóc này có thể…?”
Thượng Ất cúi đầu kinh ngạc nhìn chú chim trong tay mình, lúc này chú chim mập mạp đang thò đầu ra liều mạng mở miệng liên tục phun mưa bụi phóng xạ lên trời, sau đó luồng khí ăn mòn truyền dọc theo cơ thể chú chim mập đi tới Tinh Vực Cốt Đao của Thượng Ất, đao mang của Tinh Vực Cốt Đao vốn dĩ có màu xanh lam bây giờ đã chuyển thành màu đen, trong đó còn mang theo một luồng khí tức chết chóc nồng nặc.
“Thượng Ất, chú chim mập này của cậu là một bảo bối, cậu phải trân trọng…”
Những lời của tiến sĩ L vang lên bên tai Thượng Ất, trong lòng Thượng Ất càng ngày càng rõ ràng.
Tiến sĩ L nói không sai, chú chim mập này thực sự là một bảo bối, thứ nhỏ bé toàn năng này mạnh tới mức có thể nuốt chửng cả bụi bức xạ hạt nhân và sử dụng nó để tăng sức mạnh cho Tinh Vực Cốt Đao. Nhưng điều khiến Thượng Ất kinh ngạc hơn đó là ban đầu sức mạnh của bụi phóng xạ hoàn toàn đối lập với Tinh Vực Cốt Đao, nhưng sau khi bị chú chim mập nuốt đã trở nên ôn hòa hơn, hòa với đao mang của Tinh Vực Cốt Đao tạo thành một đao mang rất kỳ lạ và bá khí!
Phát rồi, lần này phát tài rồi! Nhìn chú chim mập trong vòng tay, trong lòng Thượng Ất tràn đầy kích động!
Thượng Ất vẫn luôn rất ghen tỵ với người đột biến não, nguyên nhân lớn nhất là anh không thể nào dùng lực tinh thần để tấn công người khác như họ. Điều này giống như sự khác biệt giữa chiến binh và pháp sư trong truyền thuyết, khi gặp pháp sư pháp lực dồi dào, nếu chiến binh không có khả năng phòng thủ cao thì chỉ có bị động bị người ta giết.
Bây giờ có sức mạnh bức xạ của chú chim mập, muốn cắt đứt dây xích tinh thần của Cao Trác Nhiên thật sự quá dễ dàng, cục diện nguy hiểm cũng vì thế mà lập tức thay đổi, thế chủ động trong chiến đấu đang dần trở lại trong tay Thượng Ất!
“Làm tốt lắm! Chim mập, khi trở về Trái Đất, tao nhất định sẽ thưởng cho mày một trăm cái chân heo rừng!”
Thượng Ất hét lên, thanh đao ở tay phải của anh rung lên, bức xạ trong không khí hòa với đao mang của Tinh Vực Cốt Đao liên tục tạo ra những tiếng ù ù trong không khí, khuôn mặt của Cao Trác Nhiên càng ngày càng trắng bệch, cuối cùng ông ta phun ra một ngụm máu, lảo đảo lùi hơn chục bước!
“Cậu… cậu… cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao tiến sĩ L lại coi trọng cậu đến vậy. Cậu thực sự làm tôi rất ngạc nhiên! Nhưng vận may của cậu đến đây kết thúc rồi, Cao Tổ, động thủ cho tôi! Giết cậu ta!”
“Giết anh ta? Nhưng ước định giữa chúng ta không phải như vậy!” Cao Tổ ở một bên trả lời, miệng hét lên: “Chúng ta đã thương lượng rồi, chỉ cần khống chế bọn họ cướp sợi dây chuyền bạc rồi sau đó rời đi, tôi sẽ không giúp ông giết anh ta!”
“Nếu anh không giết anh ta, thì anh ta sẽ giết anh, Cao Tổ, đừng quên trước đây tiến sĩ L đã đối xử với anh như thế nào!” Cao Trác Nhiên hét lên, vết máu từ khóe miệng thấm ướt quần áo, khiến biểu cảm của ông ta trông vô cùng dữ tợn.
“Anh nói cũng có lý, tiến sĩ L không tin tưởng tôi nhưng anh ấy thì khác…” Cao Tổ chỉ tay về phía Thượng Ất, nghiêm túc nói: “Thượng Ất đã hứa với tôi rằng anh ấy nhất định sẽ giúp tôi cầu xin tiến sĩ L, bây giờ anh giết cậu ấy, vấn đề hậu duệ của tôi giải quyết như thế nào?”
“Tôi đã nói là tôi sẽ giúp anh giải quyết… được thôi, nếu đã như thế, tôi sẽ lùi một bước, anh không cần phải giết anh ta, chỉ cần giúp tôi khống chế anh ta là được rồi, tôi hứa sau này anh sẽ có tộc nhân riêng của mình!”
Cao Trác Nhiên gầm lên, đột nhiên đẩy hai thân ảnh một lớn một nhỏ về phía sau, nói với Thường Ất, người đang không ngừng cố gắng thoái khỏi sự khống chế: “Còn có, Thượng Ất, anh nhìn xem đây là ai, nếu như anh không ngừng phản kháng lại, tôi sẽ không khách khí nữa!”
“Văn Phỉ? Lý Đống Thành?”
Thượng Ất sững sờ nhìn hai người quen thuộc trước mặt, nhất thời ngẩn ra.
“Không sai, hai người này rất quen thuộc với cậu đúng không, đặc biệt là tiểu nha đầu này, lúc nói chuyện với tôi mở miệng đóng miệng đều gọi cậu là chú đẹp trai đó. Bây giờ, cậu bỏ đao xuống nếu không tôi sẽ không khách khí với hai người họ nữa!”
“Chú đẹp trai… chú có nhớ cháu không, cháu là Văn Phỉ!”
Đối diện với Thượng Ất, Văn Phỉ vốn đã gầy gò, giờ lại đang khóc, nước mắt vẫn còn đọng lại nơi khóe mắt ở trên mặt, trên người dính đầy bùn đất, trông rất thê thảm.
“Văn Phỉ, sau cháu lại ở đây? Lúc đó cháu cũng đang ở trong phòng thí nghiệm…” Thượng Ất nhìn Văn Phỉ lắc đầu bất lực, anh cũng đoán được nguyên nhân khiến tiểu nha đầu này ở đây, mặc dù ngoại hình của Văn Phỉ đã thay đổi rất nhiều, cao hơn lúc trước nhưng tính cách ương ngạnh của nha đầu này vẫn không đổi.
Không cần phải nói, hẳn là tiểu nha đầu này cho rằng trong phòng thí nghiệm thú vị nên đã lẻn vào phòng thí nghiệm rồi vô tình bị cánh cổng thiên giới hút vào thế giới hoang tàn này.