Chương 422. Động đất và nỗi đau khổ của Thú Vương
“Tinh Động ở phía trước, nơi đó có rất nhiều hạt tinh thể mà sau khi Địa Thú chết đã để lại, có điều tôi muốn nhắc nhở mọi người rằng có một chút bất thường. Linh thú bình thường trước khi chết thường ở trong ổ của mình, nhưng mà ở đây có rất nhiều địa thú liều mạng bò tới đây trước khi chết, cũng không biết chúng làm như thế để làm gì. Hơn nữa, sau khi những con địa thú này chết, thi thể của chúng sẽ dần dần biến mất, chỉ còn lại xương chứ đừng nói đến những hạt tinh thể đó. Có điều, quá trình này diễn ra tương đối chậm, vì vậy khi chúng tôi vào nhất định sẽ tìm thấy những Địa Thú Tinh còn chưa biến mất… Đáng chết, ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy, tay của tôi đau quá!”
Với tiềng gầm gừ trầm thấp, vẻ mặt Si Thù trở nên đau đớn. Cô phát hiện ra rằng càng đến gần nơi này, phản ứng của vật tổ càng mạnh, lúc này, vật tổ chiến thần truyền đến một cảm giác nóng như lửa đốt, Si Thù cảm thấy khó chịu như thể cô đang cầm một quả cầu lửa. Nhưng vào lúc này, một bóng đen đột nhiên chạy ra từ địa đạo, hai bên gặp nhau ở góc đường, tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Là anh!”
“Sao lại là anh?”
Thượng Ất và Thú Vương cùng kêu lên, bọn họ không ngờ lại gặp nhau ở đây, cũng không ngờ là bên kia còn sống!
“Ồ, Thượng Ất đại nhân, không ngờ lại gặp được ngài ở đây, đúng là duyên phận.”
Thú Vương âm dương quái khí nói, một tia sáng đỏ hung tợn tỏa ra từ đôi mắt đỏ như máu của anh ta. Không biết anh ta đã tháo kính râm ra từ khi nào, mạch máu tím đen nổi đầy trong hốc mắt, hai con ngươi lớn trông rất đáng sợ.
“Hừm, tên quỷ xảo quyệt muốn dùng thuốc nổ giết tôi. Không ngờ tôi còn sống sao?” Thượng Ất lạnh lùng nhìn về phía Thú Vương, tay phải chậm rãi chỉ lên không trung, trường kiếm màu xanh xuất hiện trước mặt mọi người ngay lập tức.
“Thượng Ất đại nhân, ngài thật là thông minh. Nhưng mà muốn giết tôi cũng không có dễ dàng như vậy đâu, trong khoảng thời gian anh không ở đây, tôi đã gặp được kỳ ngộ thần kỳ.” Thú Vương lộ hai hàng răng trắng ra, dưới làn da đen càng làm nổi bật lên vẻ cười nhạo đối với tất cả mọi người.
“Kỳ ngộ thần kỳ? Ý của anh là trở thành một con chó?” Thượng Ất cười khinh thường, rồi nói: “Ồ, anh cho tôi xem xem, sau khi biến hình anh là… một con chó như thế nào!”
“Hừ, anh dám cười nhạo biến hình chó địa ngục của tôi, tôi thề sẽ khiến anh phải hối hận! Xem đây, chó địa ngục ba đầu!”
Rầm một tiếng, hình dáng của Thú Vương đột nhiên vặn vẹo dữ dội, sau đó một thân hình to lớn từ từ hiện ra từ bóng tối, ba cái đầu chó đáng sợ nhìn chằm chằm vào Thượng Ất và những người khác… Con chó địa ngục ba đầu, Thú Vương đã tìm kiếm rất lâu, cuối cùng đã tìm được miếng kim loại biến hình cuối cùng trong địa mạch, đồng thời thành công thăng cấp biến hình đến giai đoạn cuối cùng của giai đoạn thứ ba.
“Ồ, thú ba đầu… rất lâu rồi không nhìn thấy có người có thể biến hình như thế này.” Si Thù đứng ở bên cạnh Thượng Ất hứng thú nhìn Thú Vương sau khi biến hóa.
Trong ghi chép của tộc Si Vưu, con chó ba đầu này được gọi là thú ba đầu, là loài thú rất hung dữ của núi rừng thời thượng cổ, nó đã giết chết không biết bao nhiêu người và được coi là tai họa của con người. Sau đó, Si Vưu đã cưỡi con hổ trắng đi khắp núi rừng, giết rất nhiều thứ này, rồi phong ấn linh hồn quái thú trong vật tổ biến hình, đó chính là mảnh kim loại biến hình.
Hiện tại, Thú Vương chăm chỉ tìm kiếm chỉ để thu thập đủ ba trong số chúng và trở thành con chó ba đầu này, điều này khiến Si Thù khá ngạc nhiên. Nhưng sự chấn động dữ dội từ lòng đất khiến cô không yên, vì vậy cô nóng nảy nói với Thú Vương đã biến thành con chó ba đầu: “Ta không cần biết mi có lai lịch gì, bây giờ cút khỏi đây cho ta, nếu không ta sẽ hút hồn thú của ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn không khôi phục lại được hình người!”
“Hừ, tiểu nha đầu hù dọa ai vậy? Có tin là bây giờ tôi sẽ giết cô ngay không… a, đợi đã, cô làm gì tôi vậy, đau đầu quá!” Thú Vương nhe nanh múa vuốt tấn công Si Thù, nhưng không ngờ họa tiết bí ẩn trên vật tổ chiến thần trong tay Si Thù đột nhiên liên tục lớn lên, một sức mạnh kỳ lạ lập tức bao trùm lấy Thú Vương, giọng nói lạnh lùng của Si Thù vang lên: “Chiến thần Si Vưu tại thượng, lấy sức mạnh của vật tổ chiến thần để thống trị tất cả hung thú trong thiên hạ, nhiếp hồn, đoạt phách, rút tinh, định hình… linh hồn của vạn thú, mau vào tộc ta!”
Cảm giác thật lợi hại… Thú Vương nằm trên mặt đất không dám nhúc nhích, Đỗ Kiều Kiều và Tống Địch lập tức phóng ánh mắt sùng bái nhìn về phía Si Thù.
Thú Vương thực sự trở thành một con chó trước mặt Si Thù, một con chó rất nghe lời, tất cả đều nghe rõ tiếng chó sủa, dường như Thú Vương không còn nói được nữa.
“Chị Si Thù, chị… chị đã làm gì ông ta vậy?” Tống Địch cẩn thận hỏi.
“Không có gì, chỉ là lấy lại vật tổ biến hình của anh ta thôi… à, cũng chính là lấy đi mảnh kim loại biến hình mà mọi người nói đến. Từ nay về sau, anh ta chỉ có thể duy trì hình dạng thú mà không thể biến lại thành người được nữa.”
Si Thù nhẹ nhàng nói, vẫy vật tổ chiến thần của Si Vưu về phía Thú Vương, Thú Vương miễn cưỡng bò đến như một con chó cưng bị chủ siết cổ.
“Hừ, mi khá khỏe, nên từ bây giờ có thể làm thú cưỡi của ta. Những mi phải nhớ nếu không nghe lời, ta sẽ hút hồn, lột da, ăn thịt mi bất cứ lúc nào!”
Si Thù nói rồi không khách khí mà nâng chân lên ngồi ở trên người của Thú Vương, hai chân kẹp chặt khiến ba đầu của Thú Vương lập tức gầm lên một tiếng đau đớn, hiển nhiên là rất không vui.
Một kết quả vô cùng bất ngờ, Thượng Ất không ngờ rằng Thú Vương lại dễ bị tổn thương như vậy trước mặt Si Thù, đồng thời trong lòng anh cũng sợ hãi một chút.
Vật tổ chiến thần này thật là độc ác, Thú Vương sau khi biến hình thậm chí mình còn có thể cảm nhận được nguồn năng lượng dồi dào trong anh ta. Nếu như dùng nó, có lẽ mình sẽ không thể chiến thắng anh ta trong thời gian ngắn, vậy mà Si Thù này lại khuất phục được Thú Vương mà không cần tốn chút sức nào.