Chương 417. Từ nhỏ đã không có cha
Một lúc sau, Si Thù khẽ thở dài, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, tiếp tục nói: “Xem ra anh cũng là người Trung Quốc, hẳn là anh đã từng nghe nói đến cuộc chiến kéo dài hàng trăm năm khi xưa của Si Vưu và Hoàng Đế. Trong trận chiến, tộc Si Vưu chúng ta bị vô số người hiểu lầm, gọi là quái vật man rợ, tàn ác và khát máu… Đây thực ra chỉ là lời đồn… Ừm, ta nghĩ để chế tạo ra vũ khí có thể đánh bại Hoàng Đế, đại tổ tiên Si Vưu bất đắc dĩ mới phải nghe lời Vu Sĩ, thu thập khí huyết của chín mươi chín đứa trẻ thuần âm, cộng với chính các con trai của ngài, số người này lên đến cả trăm người, rồi ngâm lưỡi đao vào máu của họ, cuối cùng lại phải hi sinh thêm tính mạng của con bạch hổ trung thành với mình, để cho ra đời một loại vũ khí ma thuật vô song có thể lên trời xuống đất – đó chính là Hổ Phách.”
“Sau đó, Si Vưu có đánh bại được Hoàng Đế không?”
Đỗ Kiều Kiều tò mò, ở độ tuổi này trẻ con thích nghe những câu chuyện độc và lạ, những câu chuyện của Si Thù rất hấp dẫn đối với cô. Có điều, Tống Địch ở phía sau vẫn lộ vẻ khiếp sợ, cô thu mình lại sau lưng Đỗ Kiều Kiều, nhìn chằm chằm vào cây đao vàng trên tay Thượng Ất với một đôi mắt kinh hoàng.
“Sau đó? Ha ha ha!” Si Thù cười ha hả, khinh thường nói với Đỗ Kiều Kiều: “Sau đó, tên Hoàng Đế bỉ ổi, vô sỉ, thiển cận kia, biết không thể địch lại được với Si Vưu đại tổ dũng mãnh như thần, vậy mà lại mở tế đàn thượng cổ, dùng tính mạng của ba mươi ba nghìn người để mở ra một lối đi xuống địa ngục, triệu hồi ác quỷ từ thế giới đó, tàn sát vô số chiến binh dũng cảm của tộc chúng ta, sau đó xóa sổ toàn bộ tộc Si Vưu của ta… Huyết hải thâm thù này, Si Thù tôi thề sẽ tự tay tàn sát con cháu của kẻ thù, để báo thù cho âm hồn của những chiến binh anh hùng của chúng tôi ở trên trời.”
…
Cảnh tượng có chút khó xử, Thượng Ất và Đỗ Kiều Kiều nhìn nhau không nói lên lời, không biết nên nói cái gì vào lúc này.
Ai là kẻ thù của Si Vưu? Tất nhiên đó là tộc Hoàng Đế năm đó, con cháu của ông không phải là bọn họ, con cháu của Viêm Hoàng sao? Nha đầu Si Thù này, đây là muốn báo thù toàn nhân loại…
“Chị Si Thù, mọi chuyện đã xảy ra lâu như vậy rồi, lúc đó gần như mọi người đều chết hết, chị đừng có giết người nữa có được không? Chị xem, chú Thượng Ất của em là con cháu của Viêm Hoàng, nhưng chúng em đã giúp chị giết vua giun nước, chúng em đều là người tốt, chị không thể vì một chuyện đã xảy ra lâu như vậy rồi mà còn muốn giết chúng em chứ?”
Đỗ Kiều Kiều nghiêm túc thuyết phục Si Thù, có Thượng Ất ở bên cạnh, cô không sợ Si Thù, ngược lại còn thấy có vị đại tỷ này có chút đáng thương vì chỉ có thể trốn chui trốn lủi.
“Các người… là ngoại lệ!” Si Thù lắc đầu, sau đó nói: “Cô không biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì, nếu Hoàng Đế không phản bội, Si Vưu đã thống trị thiên hạ từ lâu rồi, Trung Quốc và toàn bộ Trái Đất cũng sẽ không rơi vào bàn tay của ác ma…”
“Đợi đã, chị Si Thù, em không hiểu chị đang nói gì vậy, chị nói Trái Đất nằm trong bàn tay của ác quỷ, vậy chúng ta là gì? Chú Thượng Ất và em cũng là ác quỷ sao?”
Đỗ Kiều Kiều sợ hãi trước bộ dạng nghiêm túc của Si Thù, mặc dù cô còn nhỏ nhưng cô có thể thấy rằng Si Thù không cần phải nói dối mình. Nhưng cô rõ ràng là người của Trái Đất, sao có thể là ác quỷ?
Đỗ Kiều Kiều càng ngày càng bối rối, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Thượng Ất lại lờ mờ đoán ra chân tướng.
Nhìn Si Thù, Thượng Ất chậm rãi nói: “Ý của cô là Hoàng Đế đã hy sinh mấy vạn người triệu hoán ác quỷ từ địa phủ để giết chết Si Vưu, sau đó những ác quỷ này không có rời khỏi Trái Đất, mà tiếp tục ở lại và sống cùng với loài người nguyên thủy trên Trái Đất cho đến tận bây giờ?”
“Đúng vậy! Người ta tưởng ngươi sinh ra lớn lên trên Trái Đất, nhưng thật ra trong người ngươi lại mang dòng máu của ác quỷ!”
Giọng nói của Si Thù càng lúc càng trở nên kích động, cô chỉ tay xung quanh nói: “Ngày đó, những con ác quỷ đó còn nghĩ rằng chúng đã giết tất cả tộc Si Vưu của chúng ta và phong ấn hài cốt ở đây, nhưng chúng có nằm mơ cũng không thể ngờ được, tộc Si Vưu của chúng ta vẫn còn giữ lại huyết mạch, và nhất định sẽ nói ra chân tướng của hàng vạn năm trước…”
“Đợi đã, tôi có một vấn đề!”
Thượng Ất đột nhiên phất tay ngắt lời Si Thù, trong giọng điệu mang theo sự hoài nghi, nói: “Vạn năm? Chẳng phải cô vừa nói là chỉ còn lại có cô là hậu duệ của Si Vưu sao? Đừng nói với tôi là tộc Si Vưu của cô chỉ cần có phụ nữ là có thể sinh sản, điều này quá viển vông!”
Thượng Ất nhìn Si Thù, trong mắt đầy nghi hoặc, từ góc độ sinh sản sinh học mà nói, ít nhất phải có trăm hoặc hàng ngàn người mới có thể giúp cho tộc của mình sinh sôi nảy nở.
Nếu không, số lượng quá ít sẽ xảy ra hiện tượng giao phối cận huyết, trong trường hợp đó, khả năng Si Thù mắc bệnh tâm thần chắc chắn sẽ trên 90%!
“Gia hỏa vô tri…” Si Thù nhìn Thượng Ất, khóe miệng có chút khinh thường nói: “Ở thời thượng cổ, các loại thần vật… à, chính là những sinh vật cao cấp mà bây giờ các người nói đến, bọn chúng không cần dựa vào hai giới tính… gọi… gọi là giao phối để sinh sản ra con cái. Tức là vô số cường giả thuộc các chủng tộc khác nhau có thể sinh con đẻ cái bất cứ lúc nào, dựa vào máu thịt của mình, đương nhiên làm như vậy sẽ tổn hại đến sức mạnh và sự tích lũy năng lượng của chính những người đó.”
“Cái gì? Ý cô nói là, trong quá khứ, loài người… họ sinh sản vô tính?”
Lần này Thượng Ất thật sự sửng sốt, anh không ngờ Si Thù lại giải thích như vậy.
Thượng Ất được học rất cao, hiểu được một chút về sinh sản vô tính, cái Si Thù miêu tả chính là quy trình sinh sản vô tính tiêu chuẩn!
Thật không thể tin được, loài người thời nguyên thủy thực sự dựa vào sinh sản vô tính để duy trì số lượng tộc người và tiếp tục sự sống.