Chương 416. Thần binh Hổ Phách
Ngay khi Si Thù rút cây mâu của Si Vưu kinh hỉ lao về phía bảo rương thì Thượng Ất đột ngột phi Trọng Kiếm Vô Công ra. Sau đó chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của vua giun nước, cái đầu khổng lồ của vua giun nước bị cắt đứt hoàn toàn.
“Vào trong núi sâu, sao có thể tay không mà quay về… Phóng xạ trong hồ khiến gen của vua giun nước bắt đầu thoái hóa, trong cơ thể nó nhất định sẽ có hạt tinh hạch năng lượng, chuyện tốt như vậy nhất định không được bỏ qua!”
Cẩn thận tránh những dịch thể có tính ăn mòn cao bắn ra từ cơ thể vua giun nước, Thượng Ất tỉ mỉ tìm kiếm dấu vết của các hạt tinh hạch năng lượng. Chẳng bao lâu sau, một viên tinh thể khổng lồ giống như ngọc chui ra, tỏa ra từng đợt ánh sáng lấp lánh trong bóng tối.
“Đây là… hạt tinh thể nguyên tố nước?” Thượng Ất nhướng mày, trong lòng bùng lên một tia kinh ngạc.
Hạt tinh thể năng lượng trước mặt này tập hợp một số lượng lớn nguyên tố nước, Thượng Ất không cần quan sát kỹ, chỉ bằng cảm giác cũng có thể kết luận, đây là hạt tinh thể nguyên tố nước rất hiếm. Hơn nữa, hạt tinh thể này rất lớn, so với một vài hạt tinh thể nguyên tố mà Thượng Ất lấy được từ căn cứ Tào Văn Sơn ở Đế Đô thì cái này nhất định là hạt tinh thể ông nội.
“Nguyên tố nước mạnh như vậy… chắc có thể tạo ra được ít nhất mười mũi tên nguyên tố trở lên.” Thượng Ất mỉm cười cất tinh hạch vào trong ba lô, không có ý định gấp gáp làm mũi tên nguyên tố ngay.
Thượng Ất hiểu rõ bây giờ không phải thời điểm tốt nhất để tạo ra mũi tên nguyên tố, sau khi trở về căn cứ Tổ Ưng, anh có tự tin lượng nguyên tố lớn như vậy tuyệt đối có thể tạo thành hơn mười mũi tên sắc bén. Đến lúc đó, có sự trợ giúp của mười mũi tên nguyên tố nước này, việc đánh bại đệ nhất nguyên tố giả Vân Lãng ở Đế Đô là có thể nắm chắc trong tay.
Có được hạt tinh thể năng lượng nước quý giá này, chuyến đi xuống dưới lòng đất lần này quá đáng giá rồi.
“Ồ, đây là cái gì?”
Trong sự kinh hỉ, ánh mắt của Thượng Ất rơi vào một túi thịt dài và hẹp bên trong cơ thể vua giun nước. Lúc nãy khi tìm kiếm tinh thể năng lượng, Thượng Ất phát hiện cái bọc thịt này có chút kỳ quái, không giống với những bộ phận bên trong khác của vua giun nước, trong đó dường như ẩn chứa thứ gì đó cực kỳ cứng rắn.
“Ồ, đây là… một… con đao nhỏ?”
Sau khi cắt mở túi thịt, Thượng Ất nhặt những vật cứng không có tác dụng ra, chỉ thấy trong túi thịt dài giấu kín một cây đao dài nửa mét. Toàn thân cây đao bị hư hỏng nặng, cán đao và bộ phận bảo vệ tay đã mục nát, chỉ còn lại phần lưỡi hẹp hình vòng cung là còn nguyên hình dạng của cây đao.
Thượng Ất lấy tay lau bụi đất trên cây đao, cây đao dần dần lộ ra một màu vàng trong suốt, nhưng thứ tiếp theo xuất hiện là cảm giác nghi ngờ trong lòng Thượng Ất: “nhìn túi thật và thân đao vừa vặn như vậy, có lẽ là vua giun nước đã nuốt con đao này vào từ lâu, nhưng sau khi ngâm vào cơ thể chứa axit của vua giun nước mà cây đao này lại không bị axit ăn mòn? Lẽ nào thứ này cũng là bảo vật mà Si Vưu để lại?”
“Chú Thượng Ất, chú đang nhìn cái gì vậy? Vừa rồi cháu sợ chết khiếp, may mà có cháu và Tống Địch đủ dũng cảm giúp chú giết chết vua giun nước, chú muốn thưởng cho chúng cháu thế nào?”
Khi Thượng Ất đang ngẩn ngơ với cây đao vàng, Đỗ Kiều Kiều đã nắm lấy tay Tống Địch, thận trọng đi tới chỗ Thượng Ất, trên mặt cô nở một nụ cười thích thú. Dù sao họ đã cố gắng hết sức trong trận chiến vừa rồi, đợi lúc trở về căn cứ Tổ Ưng điều này có thể khiến họ có thể tự hào trong thời gian dài.
“Chú tìm thấy thứ này trong bụng vua giun nước…”
Nhìn thấy Đỗ Kiều Kiều và Tống Địch tới gần, Thượng Ất đưa cây đao vàng qua, nhưng không ngờ Tống Địch vội vàng núp sau lưng Đỗ Kiều Kiều như vừa nhìn thấy điều gì kinh khủng, con ngươi trắng xám nhanh chóng biến mất rồi dần khôi phục lại vẻ đen trắng như ban đầu, một giọng nói run run truyền ra: “Chú Thượng Ất, chú mau đem thứ đó đi đi… cháu sợ!”
“Này, Tống Địch, sau bạn lại sợ hãi như vậy? Đây chỉ là một cây đao nhỏ thôi. Đừng lo lắng, nó sẽ không làm bạn bị thương đâu!”
Đỗ Kiều Kiều không hiểu Tống Địch đang sợ cái gì, đưa tay chạm vào cây đao vàng, lúc này, giọng nói của Si Thù đột nhiên vang lên, trong giọng nói lạnh lùng có chút kinh ngạc: “Nếu không muốn chết, thì đừng có đụng vào thứ này… cây đao vàng này là di vật của tộc Si Vưu chúng ta, là di vật quan trọng nhất!”
“Di vật của tộc Si Vưu? Đó là cái gì?” Thượng Ất thu lòng bàn tay lại, kiếm quang trên cây đao vàng rực trên không trung, giống như tia chớp trong màn đêm đen.
“Nếu tôi không nhầm, đây hẳn là vũ khí mà đại tổ tiên Si Vưu sử dụng, Hổ Phách thần binh!” Hai tay Si Thù cầm hộp kim loại, nhìn cây đao vàng trên tay Thượng Ất với vẻ mặt phức tạp.
“Hả? Thần binh mà đại tổ tiên Si Vưu các người sử dụng? Không phải tổ tiên Si Vưu các ngươi dùng một cây gậy dài màu vàng sẫm sao? Sao có thể là một cây đao nhỏ như vậy?”
Nhớ lại cảnh chiến đấu ác liệt giữa người mặc áo giáp màu đen và chiến hạm không gian trong vũ trụ, Thượng Ất không khỏi cảm thấy kỳ quái. Si Vưu là một chiến thần mạnh mẽ ở Trung Quốc, có điều không rõ là trong truyền thuyết anh ta dùng vũ khí gì để chiến đấu.
Lẽ nào Si Vưu không dùng gậy mà dùng cây đao nhỏ này? Nhưng cây đao này quá tồi tàn, vốn đã hơi tệ một chút, làm sao có thể chống lại được Hoàng Đế cường đại?
Có lẽ nhìn thấy sự nghi ngờ của Thượng Ất, Si Thù cẩn thận liếc nhìn cây đao vàng một lần nữa, rồi nghiêm túc nói: “Đại tổ tiên Si Vưu là một người có sức mạnh siêu nhiên và bất khả chiến bại, ngài sử dụng vũ khí rất đa dạng, đây là Hổ Phách thần binh…”
Nói đến ngày trước, giọng điệu của Si Thù có vẻ hơi nặng nề, Thượng Ất cũng không để ý, cứ như vậy nhìn Si Thù.