Chương 354. Đứa bé thần kỳ (2)
Điền Ba lập tức nói cho Thượng Ất biết suy nghĩ của mình, lúc này Trần Phóng cũng ôm Thượng Nhạc Nhạc đi tới, trong lòng Thượng Ất dần dần bình tĩnh lại, trong lòng thầm đoán: “Đúng vậy, Điền Ba nói có lý, con côn ngư này không có lý do gì để hạ thủ với Nhạc Nhạc, chẳng lẽ nó muốn thông qua Nhạc Nhạc truyền tải điều gì đó, dù sao người đeo mặt dây chuyền ngọc bích hình đàn cổ cũng là Thượng Nhạc Nhạc, não bộ của thằng nhỏ luôn ở trạng thái hoạt động mạnh...”
Nghĩ đến đó, Thượng Ất đón lấy Nhạc Nhạc từ tay Trần Phóng, nhìn thằng bé với ánh mắt âu yếm.
Chỉ còn chưa đầy ba tháng nữa là đến ngày mạt thế, thậm chí tính cả ngày hôm nay, Thượng Nhạc Nhạc mới chỉ bốn năm tháng tuổi. Nhưng trong vòng tay y, Thượng Ất cảm nhận rất rõ đứa bé này rất mũm mĩm, chiều cao hơn 80cm và một đôi mắt rất thông minh, có người nói nếu chỉ nhìn thoáng qua rồi nói tên nhóc này một tuổi thì cũng có thể tin được.
Thuốc kích hoạt có thể ổn định gen của cơ thể, trái cây biến dị giàu dinh dưỡng và năng lượng, cộng thêm hai siêu thảm họa chứa rất nhiều nhân tố năng lượng… kết quả của tất cả những thứ này kết hợp với nhau chính là tốc độ phát triển của Thượng Nhạc Nhạc gấp đôi những đứa trẻ cùng tuổi. Lại cộng thêm sự thần kỳ của mặt dây chuyền ngọc bích hình đàn cổ, Thượng Ất cảm thấy không bao lâu nữa anh chàng nhỏ bé này sẽ gọi y một tiếng ba, và sau đó hôn y bằng cái miệng ẩm ướt của thằng bé.
“Con trai, nói cho ba biết vừa rồi con cá lớn kia đã làm gì với con?” Nhìn chằm chằm vào Thượng Nhạc Nhạc đang không ngừng hoa tay múa chân cười khúc khích, Thượng Ất nhẹ giọng hỏi, Trần Phóng ở một bên bĩu môi bất mãn nói: “Nhạc Nhạc mới có bao nhiêu tuổi, thằng bé còn chưa biết nói, làm sao có thể trả lời anh được!”
“Không cần nói, chỉ cần dùng tay diễn tả động tác là được!” Thượng Ất lãnh đạm cười, ánh mắt nhìn về phía Thượng Nhạc Nhạc, nói tiếp: “Con trai, nếu con cá lớn làm con sợ hãi thì con đưa tay chạm vào cằm của ba, nếu nó không có ác ý mà chỉ muốn nói điều gì đó với ba thông qua con thì có thể sờ mũi của ba có được không?”
“Ha ha, lão đại, anh thật là buồn cười, Nhạc Nhạc còn nhỏ như vậy sao có thể hiểu được những chỉ dẫn phức tạp như vậy, anh không cần phải vất vả như vậy, không bằng chúng ta giết con cá lớn kia, buổi tối làm một bữa tiệc cá, thế nào hả?”
Thấy tâm tình Thượng Ất đã từ từ khôi phục, còn đùa với đứa nhỏ, Hoa Đa Tình đi đến gần, ưỡn ngực nói về chuyện ăn cá.
“Ăn cái gì, đừng có dọa đứa trẻ bằng bộ dáng xấu xí của anh… Ây, mọi người mau nhìn tay của Thượng Nhạc Nhạc!”
Đỗ Giai Tuệ đang chuẩn bị túm lấy tên mập thì lại bị hành động của Thượng Nhạc Nhạc làm cho giật mình, hai bàn tay bé nhỏ non nớt của đứa bé không ngừng sờ mũi Thượng Ất, miệng phát ra tiếng cười giòn tan, trông rất vui vẻ.
“Này, thế mà lại sờ thật rồi, đứa nhỏ này thật sự có thể hiểu được lão đại nói gì sao.” Tên mập Hoa Đa Tình sờ sờ mũi, tò mò nhìn Thượng Nhạc Nhạc.
“Nhạc Nhạc, con cá đó muốn ba giúp nó đúng không? Nếu có, chỉ cần chạm vào... cằm của ba!”, Thượng Ất do dự rồi đổi mục tiêu sang cằm để tránh Thượng Nhạc Nhạc chỉ vì có hứng thú với mũi của anh mà nảy sinh hiểu lầm.
“Hi hi hi!”
Tiếng cười giòn tan của đứa trẻ vang lên bên tai anh, cằm của Thượng Ất cũng truyền đến từng đợt ngứa ngứa. Một lần nữa Thượng Nhạc Nhạc khiến mọi người sửng sốt với tiếng cười dễ thương và cử chỉ sờ cằm của Thượng Ất, điều này cũng khiến anh rơi vào trầm tư.
“Xem ra vừa rồi tôi hơi nóng vội, hình như Côn Ngư không có ác ý, có thể là nó chỉ là vô thức dùng tinh thần lực nhìn chúng ta, bởi vì mặt dây chuyền ngọc bích hình đàn cổ nên Thượng Nhạc Nhạc có thể hiểu được ý của nó, nhưng bởi vì nó không thể nói nên không thể biểu đạt được…”
Nghĩ đến đó, Thượng Ất đặt tầm mắt về phía côn ngư lần nữa. Bởi vì bị mũi tên năng lượng ánh sáng của Thượng Ất làm bị thương, lúc này nhìn côn ngư có vẻ hơi uể oải, một tia cô đơn và buồn bã hiện lên trong đôi mắt to lớn, thân thể dần chìm xuống dưới nước.
Là một sinh vật vừa mới bắt đầu có trí tuệ, nó không thể hiểu được hành vi của Thượng Ất. Rõ ràng là nó biểu hiện rất thân thiện, nhưng những con người này dường như đầy thù hận với nó. Nhất là người đàn ông toát ra khí tức cường hãn, tấn công nó khiến nó rất đau kia. Nếu không có cơ thể đủ lớn và lớp da bảo vệ rất mạnh, e rằng một mũi tên đó có thể xuyên qua não và nó đã chết rồi.
Kết quả này làm cho côn ngư rất thất vọng và khó chịu. Trước khi nó nổi lên, nó đã quan sát sinh vật hai chân là con người này trong một tuần. Nó biết rằng con người có dục vọng tấn công mạnh mẽ, nhưng nó cũng tin rằng những sinh vật này rất thông minh, và một số trong số họ chắc chắn sẽ giúp nó thoát khỏi khó khăn.
Đáng tiếc khi cuộc gặp mặt được côn ngư lên kế hoạch đã kết thúc một cách tồi tệ. Người đàn ông mà nó chọn không những không hiểu được ý của nó mà còn suýt giết chết nó... Côn ngư quyết định tránh xa những con người này, nó không muốn mạo hiểm giao tiếp với bọn họ nữa, mặc dù cả hai bên đều có thể được hưởng lợi.
“Chờ đã!” Nhìn thấy côn ngư chuẩn bị rời đi, Thượng Ất ở đối diện hồ hét lớn, đồng thời phóng ra đôi cánh ác ma, lập tức nhào tới đỉnh đầu côn ngư.
“Em gái nó, Lão đại Thượng Ất mọc một đôi cánh từ khi nào vậy, đỉnh thật!”
Tên mập và những người khác chưa từng thấy Thượng Ất lộ ra đôi cánh ác ma, cảnh tượng này khiến bọn họ lại há hốc mồm, sự tôn sùng đối với Thượng Ất đạt đến đỉnh cao. Một số chiến sĩ của căn cứ Tổ Ưng vô thức giơ tay lên ngực để bày tỏ lòng trung thành vô hạn với Thượng Ất. Trên khuôn mặt những người tị nạn sống sót và những người thoái hóa đang cúi đầu bên hồ đều hóa đá, họ bị sốc trước cảnh tượng vượt quá lẽ thường của Thượng Ất.