Chương 351. Biến hóa của côn ngư (2)
“Đồ ngốc, Côn ngư không phải là một con cá, mà là một sự kết hợp của cá và chim. Trong một cuốn sách cổ có ghi lại rằng có một con cá ở phía Bắc Minh, tên là Côn. Sự to lớn của Côn là không biết là bao nhiêu ngàn dặm, khi biến thành chim thì nó được gọi là Bằng. Đôi cánh của nó cũng giống như những đám mây treo xuống từ bầu trời to lớn đến không biết có bao nhiêu dặm... Nói tóm lại, đây là một con quái vật cổ xưa có thể tung hoành hàng ngàn dặm và là thần thú thượng cổ có thể tiêu dao tứ hải!”
“Vì vậy, đó có nghĩa là không thể ăn thứ này? Một con cá lớn như vậy nếu cắn thử một miếng thì... Thật là đáng tiếc, tôi rất muốn ăn một miếng thử xem.” Tên béo gục đầu xuống, vẻ mặt đầy thất vọng vì không thể ăn con cá này, anh ta thật sự không cam tâm, nhưng khi ánh mắt rơi vào mấy cái thân thể đang quỳ rạp trên mặt đất kính cẩn cầu nguyện, khuôn mặt mập mạp lại lộ ra nụ cười gian xảo nói: “Này, lão Triệu, ông xem có phải những người đó coi con cá này là thần thú mà ông nói không? Lát nữa bọn họ thật sự ngu ngốc mà dâng lễ vật lên thì ông nói xem nếu chúng ta nhân cơ hội này tiếp cận con cá rồi cắt một miếng thịt của nó để nếm thử có được không?”
“Cái tên mập này tham ăn đến điên rồi sao? Thứ đó là cỡ một tòa nhà, anh muốn khiêu khích nó xông lên bờ cho chúng ta đều xong đời sao?” Nghe được lời nói của tên mập, Đỗ Giai Tuệ ở bên cạnh hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, như có thể dùng mắt khoét một miếng mỡ trên người anh ta vậy.
“Bà béo chết tiệt, tôi chỉ là đang nói thế thôi, tôi cũng không thể… Này thế mà ông béo đây nói đúng rồi, bọn họ làm gì vậy, định ném mấy đứa nhỏ kia xuống hồ cho cá ăn sao?”
Tên mập đang nói thì bỗng thấy đám người sùng đạo lôi hai bé gái ra khỏi đám đông, quàng lên vai ném về phía mặt nước mà không một lời giải thích. Đúng lúc này, cá lớn bất động thanh sắc hút một ngụm nước hồ, hai cô gái nhỏ bị lực hút cực lớn quấn lấy, trong nháy mắt biến mất trong miệng khổng lồ của con cá lạ!
“Em gái nó, thứ này thật sự là ăn thịt người sao… còn có mấy người đó là đồ ngu à? Sao có thể ném những bé gái đó cho cá ăn?”
Mọi chuyện diễn ra ngoài dự đoán của mọi người, lúc đó sự tò mò của mọi người cũng biến mất và thay vào đó là nỗi sợ hãi trước con cá quái dị và sự giận dữ khi những người thoái hóa ném bé gái cho cá ăn.
“Không đúng, Côn Bằng là một thần thú trên thế giới. Đáng lẽ phải là một linh vật không giết người vô tội...” Triệu Khiêm cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng, tên mập tức giận nói:
“Côn Bằng chết tiệt gì chứ, thứ này ăn thịt người thì đáng bị giết, các anh em nên đánh quái thú rồi!”
“Chờ đã, đừng động thủ, nhìn kỹ phần miệng của nó...” Thượng Ất đột nhiên ngăn mọi người lại và chỉ tay vào bên miệng con quái vật, chỉ thấy giữa sóng nước có hai hình người nhỏ bé đang bị quấn bởi hai xúc tu vàng mỏng phần cuối xúc tu là một chiếc lưỡi kỳ lạ!
“A, nó không ăn thịt hai cô bé. Nó đã đỡ hai cô bé bằng cái lưỡi của mình. Nó đang cứu người!”
Mọi người thốt lên, trong mắt họ lộ rõ vẻ nghi ngờ.
Mọi thứ đảo ngược quá nhanh, bọn họ hoàn toàn không kịp chuẩn bị, dã thú ăn thịt người đột nhiên biến thành con quái vật cứu người, điều này gần như đánh đổ suy đoán của tất cả mọi người. Có vẻ như những gì Triệu Khiêm nói rất có lý, thứ này thậm chí còn không ăn bất kỳ thức ăn gì vào miệng, điều này cho thấy nó có linh tính và trí tuệ.
Nhưng nó đang làm gì? Tại sao nó đột nhiên xuất hiện ở đây, và dường như nó muốn thể hiện điều gì đó?!
“Phốc! Phốc!”
Ngay khi mọi người còn đang do dự, hai chiếc lưỡi vàng của con cá lạ đã cuộn lại và búng ra, hai cô gái nhỏ ngay lập tức bị ném vào bờ. Có điều, khác với hướng đi trước đó, con cá lạ đã đẩy thẳng hai cô bé về hướng của của đám người Thượng Ất. Sau đó, nó lại ở trước mặt mọi người mở cái miệng khổng lồ ra, tiếp đó một bóng người phủ đầy đá cũng bị ném vào dưới chân Thượng Ất.
Kỷ Hồng Vỹ? Sao hắn ta lại chạy vào trong miệng con cá quái dị này vậy?
Tất cả mọi người đều sửng sốt, nhưng nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi con cá lạ xuất hiện, lập tức không khỏi bật cười. Tình huống rất rõ ràng, Kỷ Hoành Vỹ xui xẻo bị con cái quái dị này nuốt chửng, giờ bị nôn ra ngoài, sống dở chết dở trở thành tù nhân của Thượng Ất!
Đôi mắt to và sâu đen láy, thân hình cá màu xanh đen, làn da đầy những vằn vện như những cánh sao, hai chiếc lưỡi vàng óng mượt dài hơn mười mét, và thân hình dài 100 mét... Trong nháy mắt con cá quái dị nhả Kỷ Hồng Vỹ ra Thượng Ất như hiểu ra điều gì đó, “Muốn thể hiện lòng tốt với tao sao? Mày muốn gì ở tao?”
Thượng Ất tự lẩm bẩm một mình, giọng nói rất nhỏ, nhưng trong ánh mắt im lặng của quái ngư lại chợt lóe ra sáng rực rỡ, dường như bởi vì Thượng Ất hiểu được ý tứ của nó mà trở nên phấn khích. Đột nhiên, hai chiếc lưỡi dài màu vàng kim của con cá quái dị đâm vào sâu vào trong hồ, một lúc sau, mặt nước sáng lấp lánh, hai con cá chép vàng dài hơn ba mét, nặng hơn trăm kg đã trực tiếp bị cuốn thẳng vào bờ và văng xa hàng chục mét.
“Ôi đệch, con cá chép này thật là to béo! Chà chà, lần này có lộc ăn rồi.”
Nhìn thấy những cá chép to lăn lộn trên bờ, khuôn mặt béo của Hoa Đa Tình nở nụ cười như hoa hướng dương nở rộ, hai bàn tay đang cố bắt sống một con cá chép to lớn, thân hình mạnh mẽ to lớn nhất thời bổ nhào trên đất mà không trực tiếp đè lên làm con cá chép lớn hôn mê bất tỉnh.
Bên kia, bốn năm chiến sĩ Tổ Ưng cũng xông lên, vội vàng ôm một con cá chép lớn khác xuống, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Ai cũng biết hai con cá này là thứ tốt, nhìn nó có vảy vàng khắp người, cái nào cũng đẹp như đồng tiền đúc bằng vàng.