Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 349: Quái vật dưới đáy sông




     Chương 349. Quái vật dưới đáy sông

Mặc cho Quan Tiểu Dĩnh đối phó với Chu Thiết điên cuồng, ánh mắt Thượng Ất lại để mắt đến Kỷ Hoành Vỹ. Có lẽ vì chột dạ, Kỷ Hoành Vỹ lợi dụng hỗn loạn đã âm thầm chạy ra ngoài cách đó vài trăm mét. Lúc này đang dọc theo đường lớn đến bờ hồ Tổ Ưng, cố gắng tổ chức những người dị năng trong đám người tị nạn vây quanh hồ tạo thành đội phòng thủ.

“Hừ, tên ngu xuẩn. Còn ngoan cố định dựa vào địa thế hiểm trở chống lại sao? Cũng tốt, bắt trọn một lưới đám người bên hồ luôn một thể!”

Thượng Ất nghĩ tới đây thì hai tay lay động không ngừng. Trong khoảnh khắc, rất nhiều tiếng động lớn lại nổ ra lần nữa giữa những người tị nạn đang tụ tập xung quanh. Cả bình nguyên dưới kỹ năng trùng kích nổ giống như bị tên lửa tấn công dày đặc. Rất nhiều người tị nạn điên cuồng bị choáng váng ngất đi, còn số ít bị khống chế bởi những người tị nạn tỉnh táo xung quanh vẫn có thể di chuyển… cuối cùng nguy cơ mà độc tố thần kinh của Khương Quốc mang tới đã được Thượng Ất cứ thế hóa giải dễ dàng.

Kỷ Hoành Vỹ chạy một mạch đến bờ hồ.

Trên đường đi, những dị năng giả không ngừng gia nhập vào đội ngũ.

Khi hắn ta đứng trên tảng đá bên hồ, có tới mười lăm mười sáu dị năng giả bên cạnh hắn ta, khó khăn lắm mới hợp thành một đội chiến đấu.

Nhưng điều mà ngay cả Kỷ Hoành Vỹ cũng không ngờ tới là ở phía bên kia hồ, hơn hai chục người thoái hóa với hình thù kỳ dị đã tự phát tạo thành một vòng tròn nhỏ. Mà ở trong vòng tròn đó, có hơn năm mươi đứa trẻ đang run rẩy túm tụm lại với nhau, thông qua khe hở, lén lút nhìn Thượng Ất đang đi lại ở đằng xa, trong ánh mắt hiện lên một tia hoảng sợ cùng với tò mò.

“Mọi người nghe này, người ở đối diện đằng kia gọi là Thượng Ất, hắn rất mạnh, một mình tôi có lẽ không phải là đối thủ của hắn, một lát nữa mọi người nhất định phải cùng nhau tiến lên, tôi không tin hắn có thể cùng lúc đối phó với nhiều người như vậy.”

Kỷ Hoành Vỹ lớn tiếng nói, đồng thời hắn ta đập mạnh bàn tay vào bề mặt khổng lồ của hồ Tổ Ưng, trong phút chốc hồ nước liên tục nổi lên vô số những con sóng lớn, tiếp sau đó là mấy chục con cá vàng bụng trắng nổi lềnh bềnh trên mặt hồ.

“Giỏi quá! Anh Kỷ, năng lực khống chế tảng đá của anh quả thực mà nói là đạt đến trình độ xuất thần nhập hoá rồi! Những con cá này...” Một người đàn ông nhỏ đứng bên cạnh Kỷ Hoành Vỹ lên tiếng kinh ngạc, như thể hắn ta bị rung động bởi đòn tấn công của Kỷ Hoành Vỹ. Chẳng qua một người tỉ mỉ sẽ phát hiện, lúc nói chuyện ánh mắt hắn ta đều dán chặt vào con cá đang nằm trong tay của Kỷ Hoành Vỹ.

“Hừm, chỉ cần năng lượng sinh vật của ông đây lại tăng lên một đẳng cấp khác, kỹ năng tấn công đấm vào mặt đất của ta sẽ tiến hóa, uy lực và phạm vi bao phủ sẽ tăng thêm ít nhất ba lần.” Kỷ Hoành Vỹ nói một cách có chút tự hào, bàn tay khổng lồ của hắn ta ngẫu nhiên chụp lấy một con cá ở hồ, bất ngờ một con cá lớn dài hơn một mét bị hắn bắt lấy trong tay đưa lên miệng. "Những con cá này chứa rất nhiều năng lượng sinh vật, mỗi con đều có thể so sánh với một tinh hạch năng lượng cao. Nhưng những chiến sĩ Tổ Ưng chết tiệt đó đã lấy những thứ quý giá đó làm của riêng và hoàn toàn không để chúng ta dính líu gì đến. Các người nghĩ chúng ta có nên phản kháng lại không?”

“Tất nhiên là chúng ta phải phản kháng lại, anh Kỷ, anh cứ việc nói thẳng chúng tôi nên làm gì, chúng tôi nhất định sẽ nghe lời anh!”

Tinh thần quần chúng lập tức trở nên rất nhiệt tình, và không thể không thừa nhận rằng tài ăn nói của Kỷ Hoành Vỹ vô cùng tốt. Sau một vài lời kích động, hàng chục kẻ dị năng xung quanh đều nắm chặt nắm tay, nét mặt mang thần sắc dữ tợn, chờ Kỷ Hoành Vỹ ra lệnh.

“Nào, mọi người chia cá trước đi. Ăn no căng bụng rồi chúng ta cùng chơi với tên kiêu ngạo này đi!”

Bọt nước bắn tứ tung, những con cá bị vớt ra ném vào bờ, rồi nhanh chóng biến mất trong đám đông. Nhưng không ai để ý, ngay dưới đáy hồ Tổ Ưng, một bóng đen to lớn đang từ từ bơi đến, lặng lẽ không một tiếng động dừng lại dưới chân của Kỹ Hoành Vỹ và những người khác, ẩn nấp xuống dưới giống như một tảng đá.

Tới rồi!

Ngay lúc đám người Kỹ Hoành Vỹ miệng nhồm nhoàm nhai nuốt cá ở bên hồ, Thượng Ất cuối cùng cũng men dọc theo con đường nhỏ đi đến hồ.

“Nghe này, hôm nay tôi mang theo người nhà trở lại hồ Tổ Ưng. Tôi không muốn máu tươi dính đầy trên tay. Tôi cho bản thân các người cơ hội kết liễu bản thân... hãy nhảy xuống hồ Tổ Ưng, nếu không thì tôi sẽ chặt các người thành nhiều mảnh nhỏ rồi ném xuống hồ Tổ Ưng.”

Thượng Ất lạnh lùng nhìn Kỷ Hoành Vỹ, thanh trọng kiếm Vô Công trong tay bật ra một thanh âm xuy xuy nhẹ nhàng trên mặt đất, thân kiếm to lớn đột nhiên biến mất một nửa trong đất, giống như một trang giấy mềm mại bị cắt đi, vô cùng sắc bén, làm cho trong lòng đám người Kỷ Hoành Vỹ không khỏi run lên!

“Hừ, mày điên cái gì? Chúng tao có mười mấy người còn mày chỉ có một mình. Bàn về năng lực của chúng tao thủy, hỏa, thổ, mộc, trên trời dưới đất đều có đủ. Chúng tao sẽ sợ mày sao? Các anh em, tiến lên!”

Giương cung bạt kiếm, mũi tên đã lên dây!

Mọi người đều biết rằng vấn đề này không thể thỏa hiệp trong ngày hôm nay, và hai bên chỉ có thể dùng sinh tử mới có thể quyết định ai có thể sống sót. Mà thời điểm liều mạng đã tới rồi, nhất thời, quả cầu lửa đỏ thẫm, mũi tên băng xanh nhạt, còn có những quệt vôi trên mặt người giống như những thanh đao nhỏ, một cỗ não vực đều hướng về phía Thượng Ất mà lao tới, nhưng không ngờ đối mặt với phía trước bóng dáng Thượng Ất khẽ rung chuyển, trong khoảnh khắc chỉ còn lại dư ảnh khi tay cầm cự kiếm, mà toàn thân Thượng Ất lại xuất hiện như một bóng ma giữa đám người Kỷ Hoành Vỹ...

Lưỡi kiếm màu xanh lam rực rỡ đột nhiên vô tình lóe lên, chung quanh đám người Kỷ Hoành Vỹ lập tức cảm thấy lạnh yết hầu, theo sau đó khí lực toàn thân giống như bị rỗng mất một nửa, nháy mắt biến mất không thấy.