“Như thế nào, tôi có tư cách thay bọn họ uống thuốc máu này chứ.”
Kỷ Hồng Vĩ cố gắng hết sức để kiểm soát tốc độ của những viên đá bay đến từ mọi nơi xung quanh, ở bên ngoài chỗ vắng vẻ anh ta có thể không kiêng nể gì thúc dục dị năng, nhưng ở nơi con người tụ tập đông đúc, bầu trời đầy đá hỗn loạn, đây không phải là tình cảnh thú vị.
“Đưa cho anh ta!”
Nhìn ném ánh mắt dò hỏi của thuộc hạ, Điền Ba khẽ gật đầu.
Thượng Ất đã từng nói, điểm mạnh nhất ở kỹ năng của trùng nổ chính là có thể kích nổ năng lượng sinh vật trong cơ thể đối phương, dị năng giả có năng lượng đạt tới mấy nghìn thế này bằng cả trăm người bình thường. Bản thân chỉ cần trả một ít đồ ăn là có thể đổi lại một “bom người” đáng sợ như vậy, giao dịch này tính thế nào cũng có lãi.
Nhưng mà đường lui vẫn cần phải có, nếu đối phương uống cạn bình thuốc rồi bỏ đi tình hình có lẽ sẽ lúng túng , trường hợp này sẽ đến lượt hạt giống quỷ rêu ra tay. Thượng Ất nói rằng, quá trình cải tạo hạt giống quỷ rêu, có thể tạm thời ẩn trong cơ thể vật chủ, mỗi ngày dùng một lượng chất lỏng nhất định, sau bảy ngày có thể được đào thải ra khỏi cơ thể theo phân của vật chủ, tự động tìm kiếm đất đai đâm chồi mọc rễ.
“Đi đây!”
Giành được thức ăn, Kỷ Hồng Vĩ một ngụm uống hết thuốc trùng nổ trong chai, tiêu sái quơ quơ túi thức ăn trong mu bàn tay rồi xoay người rời đi. Mà lúc này, cấp dưới nhận được tín hiệu của Điền Ba đột nhiên ngăn anh ta lại, chĩa súng vào ngực anh ta ra hiệu cho anh ta không được di chuyển.
“Làm gì vậy? Các người hối hận rồi sao? Các người rõ ràng đã hứa sẽ cho ta ăn sau khi uống thuốc!” Kỷ Hồng Vĩ tức giận nói, đồng thời dị năng hóa thạch phóng ra xung quanh, vô số viên đá nhỏ được tác động, từ từ lắc run rẩy chuyển động trên mặt đất.
“Yên tâm, tôi sẽ không lấy lại đồ ăn của anh. Nhưng trước khi rời đi, cần phải phối hợp với tôi một chút, uống cái này, sau đó các người có thể nhận gấp đôi đồ ăn, đến khu an toàn nghỉ ngơi.”
Điền Ba nói rồi mở lòng bàn tay ra, một viên hạt giống quỷ rê đã được cải tạo lặng lẽ xuất hiện trước mặt đám người Kỷ Hồng Vĩ.
“Đây là cái gì? Có phải là hạt giống của một loại thực vật nào đó không?” Cung Na và những người khác tò mò xúm lại, nhưng đều không phát hiện khi chiến sĩ Lạc Bảo nhìn thấy hạt giống quỷ rêu, chân bọn họ chậm rãi lùi lại mấy bước, ánh mắt tất cả đều bộc lộ nỗi sợ hãi trước hạt giống của loài cây kinh khủng này.
Trước khi đến Eagle's Nest, Thượng Ất đã thử sức mạnh của hạt giống quỷ rêu trước mặt mọi người. Khi đó ước chừng hơn chục người tị nạn mưu tính ăn trộm đồ ăn bị cưỡng ép nuốt hạt giống này, bảy ngày sau, thành viên Lạc Bảo có thể nghe thấy tiếng la hét từ hàng chục mét dưới lòng đất.
Mà khi thời gian thử nghiệm kéo dài bảy ngày, một số thành viên trong nhóm Lạc Bảo tò mò đến phòng thí nghiệm để kiểm tra tình hình, sau khi trở về tất cả mọi người đều nôn mửa cả ngày, ngay cả thịt bò hộp và viên caramel thơm ngon cũng không thể khơi dậy cảm giác thèm ăn của họ.
Từ đó về sau, thành viên Lạc Bảo đối mặt với hạt giống đen nhỏ này đều nhượng bộ lui binh. Ngoại trừ Điền Ba, không ai dám động vào thứ nhỏ bé này, vì sợ nếu chẳng may rơi vào lỗ mũi, lỗ tai hoặc những bộ phận ẩm ướt khác trên cơ thể, ngày hôm sau sẽ bị màu xanh đen của rêu quỷ bao phủ và nuốt chửng thành đống thịt thối và trở thành phân bón của nó.
Vào lúc này, Điền Ba cầm hạt giống quỷ rêu đang đi về phía Kỷ Hồng Vĩ. Nhìn thấy điều này các thành viên của Lạc Bảo đều tỏ ra thương hại và cảm thông với Kỷ Hồng Vĩ, anh ta là con người đầu tiên được gieo hạt giống quỷ rêu cho đến nay.
“Ăn đi, bảy ngày nữa nếu anh không chết, tôi sẽ trả tự do cho anh!” Điền Ba đưa hạt giống quỷ rêu về phía trước, đối diện với đám người Kỷ Hồng Vĩ nhìn mình đầy nghi ngờ, vẻ mặt âm tình bất định.
“Anh Kỷ, không được ăn! Trong thứ này nhất định phải có quỷ!” Cung Na là người đầu tiên phản đối. Không ngờ lần này đồng nghiệp phía sau lại bày tỏ ý kiến khác, có người thì thào nói: “Chỉ là một hạt giống thôi, tôi nghĩ không sao, ăn xong có thể đổi.”
“Cái rắm, nếu không sao vậy anh ăn đi!” Cung Na xoay người trừng mắt nhìn người đang nói chuyện, sau đó hung hăng nhìn Điền Ba: “Anh không giữ chữ tín, rõ ràng anh nói chỉ cần uống thuốc sẽ cho chúng tôi đồ ăn, sao lại có thêm hạt khác thế này. Chúng tôi không ăn, anh thả chúng tôi đi!”
“Tôi từng nói như vậy sao? Tôi nhớ tôi chỉ nói sẽ cho cô đồ ăn, lại chưa từng nói sẽ cho cô đi!” Điền Ba lạnh lùng nhìn Cung Na, xua tay ra hiệu cho cấp dưới chĩa súng về phía mình: “Kỷ Hồng Vĩ, hôm nay anh nhất định phải ăn hạt này, nếu không thì không ai trong số các anh có thể rời đi.”
“Được thôi...... anh thắng, tôi ăn...”
Kỷ Hồng Vĩ chán nản nói, nhưng lại thình lình khoát tay, chớp mắt ba bốn phiến đá dày đặc từ trên trời rơi xuống nối chặt vào cánh tay anh ta, giống như bộ giáp trong phim Iron Man. Mà lúc này, rất nhiều cấp dưới của Điền Ba đều kinh ngạc phát hiện, vô số viên đá to bằng nắm tay ở bốn phương tám hướng giống như đã mọc cánh, đang không ngừng bay về phía Kỷ Hồng Vĩ ở giữa đám đông.
Ngực, bụng dưới, đùi, tay chân, đầu... Chỉ trong vòng nửa phút, Kỷ Hồng Vĩ giống như một con quái thú cự thạch trong truyền thuyết Hy Lạp, toàn bộ cơ thể cao vút lên gần ba mét. Những tảng đá cứng và nhọn tạo thành một bộ giáp bằng đá cứng, càng làm cho Kỷ Hồng Vỹ trông như một chiến thần.
“Nghe đây, anh để chúng tôi rời đi ngay bây giờ, tôi không muốn làm bất kỳ ai bị thương!” Kỷ Hồng Vĩ giận dữ hét lên, chỉ với một cú vung nắm đấm đá khổng lồ của mình, bốn năm chiến sĩ Lạc Bảo đã bị đập vỡ và bay xa hơn mười mét, kêu lên đau đớn.
“Đội trưởng Điền Ba chúng ta làm gì đây? Có nên dùng đạn pháo hay không?!”
Nhìn thân hình to lớn hoành hành trong đám đông, khuôn mặt Từ Tử Hiên tái mét. Trên cổ tay của cậu, con số đại diện cho giá trị năng lượng sống của Kỷ Hồng Vĩ tăng vọt lên hết mức, cậu thấy rằng anh ta đã phá vỡ mốc năm nghìn và tăng thẳng lên sáu nghìn.
Con số này gần gấp rưỡi của Từ Tử Hiên, tức là nếu bị đánh trực diện, Từ Tử Hiên đoán chừng không chết cũng sẽ phải nằm dài trên mặt đất cả nửa ngày, chưa kể những chiến binh Lạc Bảo thua kém hơn Từ Tử Hiên. Nếu không ngăn chặn đối thủ càng sớm càng tốt, e rằng lần đầu tiên cả đội sẽ có thương vong!
“Không thể sử dụng đạn pháo, xung quanh toàn là vật liệu quý giá, một khi bắn trượt hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Nhưng mà thật sự không ngờ người đàn ông gầy gò này lại có thể biến thành người đá khổng lồ, xem ra động lực không hề nhỏ, tôi sẽ gặp anh ta, xem anh ta lợi hại đến thế nào!”
Điền Ba nói rồi cởi áo khoác ngoài, để lộ cơ bắp cuồn cuộn. Khi thấy điều này những chiến sĩ Lạc Bảo đã rút lui, để lại một con đường nhỏ nối thẳng đến chỗ nhóm người Kỷ Hồng Vĩ và Cung Na.
“Đội trưởng Điền định tự mình ra tay sao? Ha ha, tên đó chỉ sợ gặp xui xẻo.” Nhìn Kỷ Hồng Vĩ một chiến sĩ Lạc Bảo lộ ra vẻ thương cảm.
“Còn không phải sao? Đội trưởng Điền đã lâu không tự mình ra tay, vừa đúng lúc có thể mở mang tầm mắt. Nghe nói thể chất tuyến trên thận của anh ấy đã biến dị thứ cấp, khi ra tay sẽ rất tàn bạo, ngay cả xà thép bảo vệ của căn cứ ngầm Lạc Bảo cũng có thể bẻ cong chỉ bằng một cú đấm.” Chiến sĩ kia nhìn Điền Ba với ánh mắt mong đợi, rất hiếm khi thấy Điền Ba tự mình đánh người trên đường đi, đây là cơ hội hiếm.
“Suỵt, đừng nói lung tung, muốn ra tay rồi!”
Từ Tử Hiên ở một bên căng thẳng nhìn, đồng thời âm thầm lo lắng. Không giống như suy đoán của mọi người, Điền Ba bước đi với vẻ mặt bình thản, như thể anh ta không có ý định kích hoạt thể lực. Chẳng lẽ Điền Ba có ý định dùng tay không để đối phó với người đá khổng lồ?