“Rất đơn giản, không cứu được mẹ cô nữa. Bởi vì đói và bệnh tật, cơ thể mẹ cô vốn dĩ đã gần suy sụp, cộng với sức mạnh ăn mòn mạnh mẽ của gen thoái hóa, sự thoái hóa của bà ấy căn bản không thể đảo ngược được.” Thượng Ất bình tĩnh nói, ngón tay chỉ vào Hoa Anh Hùng: “Nhưng hai người không giống, hai người còn trẻ, gen người trong cơ thể có khả năng chống lại sự xâm nhập của gen thoái hóa, vì thế hai người vẫn duy trì ý thức của con người.”
“Anh nói dối, Tiểu Dĩnh đừng nghe anh ta nói, anh ta đang lừa cô! Cô đi theo tôi, chúng ta đi đến nơi không người, với khả năng tìm được nguồn nước của tôi, chúng ta tuyệt đối có thể an toàn sống tiếp.” Hoa Anh Hùng nói rồi tiến lên kéo tay Quan Tiểu Dĩnh, Thượng Ất lạnh lùng nói: “Nếu anh chạm vào cô ấy một lần nữa, tôi dám cam đoan ngày mai anh sẽ không nhìn thấy mặt trời.”
“Được rồi, tôi đồng ý với anh, nhưng anh phải đồng ý để anh Anh Hùng rời đi, hơn nữa tôi muốn ăn hết trái tim của bọn họ...đợi sau khi tôi biến thành dã thú, anh đối xử với tôi thế nào cũng được!”
Với ánh mắt kiên định, Quan Tiểu Dĩnh cuối cùng đã đưa ra lựa chọn. Cô chọn điều thứ hai, đối mặt với việc mẹ mình thực sự đã chết cô thực không thể nào sống tiếp, như vậy cô chỉ có thể sống trong đau đớn từng ngày mà không thể tự thoát khỏi...Biến thành dã thú là nguyện vọng cuối cùng của Quan Tiểu Dĩnh!
“Được rồi, tôi đồng ý với cô, tuy rằng việc này sẽ làm lãng phí một chút thời gian của tôi, trái tim của những người này thuộc về cô, cho cô năm phút!”
Thượng Ất chậm rãi lui xuống, trên mặt Hoắc Chính Đình và những người khác đều lộ ra vẻ tuyệt vọng. Vốn tưởng tính mạng có thể được cứu, không ngờ rằng Thượng Ất căn bản không quan tâm đến sự sống chết của họ, thậm chí dùng mạng sống của bọn họ để giao dịch với Quan Tiểu Dĩnh.
Mà trừ mấy tên thuộc hạ của Hoắc Chính Đình, trong bãi đậu xe dưới tầng hầm còn có 7 hoặc 8 người sống sót. Khi Quan Tiểu Dĩnh cầm một ngọn thương xuyên qua ngực của họ, họ nhận ra rằng Quan Tiểu Dĩnh không phải đang nói đùa, cô ta thực sự muốn giết tất cả con người ở đây.
“Xẹt!”
“Ầm ầm!”
Chạy trốn khắp nơi, đám người như bị bỏ vào chảo rán, ai nấy đều liều mạng chạy về phía lối đi. Nhưng thứ chào đón họ là viên đạn tàn nhẫn của Thượng Ất, mấy người đàn ông chạy phía trước còn chưa kịp cầu xin sự thương xót, đã bị Thượng Ất bắn vào chân, khi ngã xuống đất nhìn Thượng Ất với ánh mắt không thể tin được.
“Tại sao, tại sao anh lại giúp con quái vật đó? Chúng ta đều là con người, anh… anh điên rồi sao!”
Thượng Ất lạnh lùng lắp đạn mới, giọng điệu khinh thường đáp: “Con người thì sao, tôi chỉ biết lúc cô ấy bị đám người Hoắc Chính Đình ức hiếp, các người cũng chỉ thờ ơ nhìn, một đống rác rưởi như các người mà đủ tư cách chất vấn tôi?”
“Nhưng lúc đó đám người Hoắc Chính Đình vừa đông vừa hung ác, làm bị thương rất nhiều người, chúng tôi không dám chống cự...”
“Không liên qua, tôi sẽ không làm các người bị thương, mà sẽ giết các người… Chuẩn bị chết đi, để cho cô ta ăn trái tim của các người, sau đó trở thành thú cưỡi hoàn hảo của tôi.”
Thượng Ất kéo chốt an toàn, tiện tay chỉ vào những người sống sót khác ra hiệu cho họ lui ra phía sau, mà lúc này Quan Tiểu Dĩnh đã điên cuồng giết người, chỉ với ngọn giáo thép, lại có ba bốn người sống sót kêu thảm bị đá lên không trung, trái tim đỏ như máu bị Quan Tiểu Dĩnh nhét vào trong miệng, tiếng kẽo kẹt truyền khắp bãi đậu xe dưới lòng đất.
“Gần xong rồi Thượng Ất, anh nhìn vào mắt cô ấy đi…” Lãnh Vân ở bên cạnh lo lắng nói: “Tinh thần của cô ấy không còn rõ ràng nữa, anh thực sự phải đợi đến khi cô ấy hoàn toàn hóa thú rồi mới hành động sao, như vậy không phải có chút phiền phức sao?”
“Không sao, mặc dù giá trị năng lượng sống của cô ta ngày càng tăng cao, nhưng là sơ biến giả, nhiều nhất không thể vượt quá con số 10.000. Dựa vào tốc độ và khả năng của tôi, có thể sẽ hơi phiền phức, nhưng ngược lại tôi không lo lắng điều này...”
Vẻ mặt Thượng Ất lạnh lùng nghiêm nghị nhìn cảnh tượng hỗn loạn, lúc này toàn bộ bãi đậu xe dưới lòng đất cũng không có nhiều người sống sót, mặc dù cơ thể Quan Tiểu Dĩnh lại một lần nữa xảy ra biến hóa, nhưng lại có vẻ yếu ớt hơn so với quá trình hóa thú lúc trước.
Tim người...Có hơi thiếu!
Thượng Ất nhanh chóng tính toán tình trạng biến hình của Quan Tiểu Dĩnh, nhưng tính tới tính lui số lượng mười mấy người sống sót trong bãi đậu xe dưới đất là không đủ. Mặc dù trái tim chỉ là một miếng thịt, trong đó chứa tinh huyết dày đặc đến đâu cũng chỉ có 1-1.5kg, muốn để Quan Tiểu Dĩnh hoàn toàn biến thành thân thể thoái hóa chỉ sợ vẫn còn thiếu một chút. Mà ngay lúc này, Quan Tiểu Dĩnh ăn trái tim cuối cùng cuối cùng, chậm rãi đi về phía Thượng Ất.
“Anh...lừa tôi...tại sao tôi ăn sạch bọn họ...vẫn đau khổ như vậy...Mẹ, tôi muốn mẹ! Ọc!”
Tiếng kêu kinh hãi lập tức lao thẳng về phía Thượng Ất, Lãnh Vân chỉ cảm thấy một bóng đen xẹt qua, lại mở to hai mắt nhìn, thanh sắt dài trong tay Quan Tiểu Dĩnh cách ngực Thượng Ất chưa tới 10cm!
“Sao có thể nhanh như vậy”
Lãnh Vân không nghĩ tới, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, tốc độ của Quan Tiểu Dĩnh lại tăng lên gấp đôi, ánh mắt của cô cũng không còn theo kịp bước chân của đối phương.
Kinh khủng! Thật sự qúa kinh khủng! Chẳng lẽ cơ thể con người thoái hóa là đáng sợ như vậy sao, vậy con người đừng sống nữa, tất cả tự sát hết đi!
“Quả nhiên đúng như tôi dự đoán, cô không phải cơ thể thoái hóa bình thường, trong người có mùi gen cổ xưa, tôi có thể cảm nhận được...nhưng mà không sao, tôi sẽ không để cô tiếp tục đau khổ như thế này nữa, ở đây vẫn còn một trái tim, nuốt nó rồi cô sẽ quên hết mọi bi thương của đời người! Ăn nó đi!”
Thượng Ất nói xong bước chân đột nhiên tăng tốc, giây tiếp theo Hoa Anh Hùng chỉ cảm thấy ngực đau nhói, sự vô lực ập đến.
Hoa Anh Hùng? ! Trái tim của anh ấy...cũng có thể ăn?
Quan Tiểu Dĩnh sững sờ nhìn khuôn mặt quen thuộc này, trải qua gần một tháng, ngoài mẹ cho cô cảm giác ấm áp, khiến cô có tự tin sống tiếp chỉ có Hoa Anh Hùng.
Tình yêu? Tình thân? Hay là người cùng cảnh ngộ?
Quan Tiểu Dĩnh không rõ ràng tình cảm mình dành cho Hoa Anh Hùng là loại nào, nhưng cô rất rõ ràng, trái tim của Hoa Anh Hùng là tuyệt đối không thể ăn được!
“Buông...buông anh ấy ra, tôi đã nói là buông anh ấy ra!!”
Một luồng khí bùng ngược từ dưới bốn móng guốc, luồng không khí khổng lồ thổi tung đá vụn xung quanh, khi va vào tường lập tức biến thành bụi. Vô tình, giá trị sinh mệnh của Quan Tiểu Dĩnh lại tăng vọt, vượt quá con số dự kiến 10.000 của Thượng Ất, nhanh chóng tăng lên đến 11.000.
“Kỹ năng cuồng hóa sao? Quan Tiểu Dĩnh cô cho tôi rất nhiều bất ngờ...nhưng mà vẫn chưa đủ, để tôi xem trong người cô còn ẩn chứa thứ gì nữa!”
Đột nhiên nâng Hoa Anh Hùng lên trên đầu, năm ngón tay của Thượng Ất giống như năm con dao, trước mặt Quan Tiểu Dĩnh từng chút một xuyên vào ngực Hoa Anh Hùng. Máu tươi bắt đầu tuôn ra, một số lượng lớn huyết mạch dày và mỏng tụ tập quanh trái tim con người, mà bây giờ ít nhất một phần ba trong số đó, đã bị vỡ dưới ngón tay của Thượng Ất!
“Khụ khụ khụ, Tiểu...Tiểu Dĩnh, anh ta nói đúng, nếu em muốn quên đi quá khứ...khụ khụ...em phải ăn trái tim của anh. Còn nữa đừng vì anh mà cảm thấy đau lòng...trái tim anh thật ra đã là của em từ lâu rồi...Khụ khụ, nhanh đến ăn đi!!”
Hoa Anh Hùng khàn giọng hét lên, nhưng đôi mắt nhìn Quan Tiểu Dĩnh lại đầy dịu dàng. Trao trái tim cho người mình yêu, đây có lẽ là một niềm hạnh phúc hiếm có. Chỉ tiếc rằng kiếp này anh không còn được đồng hành cùng em nữa Tiểu Dĩnh, kiếp sau...gặp lại!
“Không! Em không thể ăn tim anh...A!”
Quan Tiểu Dĩnh hét lên ôm chặt lấy đầu, bốn móng của cô liên tục đạp xuống nền đất cứng. Lúc này gò má xinh đẹp của cô bắt đầu mọc lông tơ màu nâu, lỗ mũi bắt đầu xòe ra hai bên, đôi môi đỏ mọng mất đi tia máu, những sợi lông mịn cũng bắt đầu mọc dọc theo khóe miệng. Dưới sự thúc đẩy của cô, những gen thoái hóa đang ăn mòn khuôn mặt xinh đẹp của cô một cách điên cuồng, cô gái thanh tú năm xưa đã biến mất, thay vào đó là khuôn mặt ngựa đáng sợ đang phun ra luồng khí trắng tức giận.
“Không ăn....cô vĩnh viễn phải chịu đựng nỗi đau trong trí nhớ, cô nghĩ cho kỹ, cô muốn sống trong đau đớn vĩnh viễn, hay mất trí nhớ vĩnh viễn quên đi đau đớn?!”
Giọng nói Thượng Ất như ma quỷ, không ngừng thì thầm bên tai Quan Tiểu Dĩnh, đồng thời con số trên máy đo năng lượng ở cổ tay hắn tăng vọt, đã đột phá đến con số 13.000, trực tiếp chạm mốc 15.000.
“Đau khổ! Đau khổ! Tôi không muốn đau khổ! Nhưng tôi thật sự không thể ăn!” Quan Tiểu Dĩnh than thở, mà ngay lúc này Hoa Anh Hùng ở đối diện bình tĩnh nở nụ cười, nắm chặt hai tay ấn lòng bàn tay Thượng Ất vào ngực, đột nhiên một cái lỗ máu thật lớn xuất hiện trước ngực anh: “Tiểu Dĩnh, khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh… khụ khụ, chính là mấy ngày ở bên em, nếu có kiếp sau hãy để anh chăm sóc cho em lần nữa… tạm biệt… Tiểu Dĩnh!”
“Xì!”
Một trái tim đỏ tươi xuất hiện trong tay Thượng Ất, Hoa Anh Hùng đã dùng sức lực cuối cùng của mình để móc trái tim của mình dành cho người phụ nữ anh yêu nhất trong cuộc đời. Mà cho đến cuối cùng, khóe miệng anh vẫn nở nụ cười, giống như giây phút anh nhìn thấy cô lần đầu tiên.