“Không được rồi, không được rồi, ở đây hôi chết đi được...Chủ yếu là mùi chua kia... Thượng Ất, anh vừa mới nói mùi chua kia là mùi từ thứ đồ kia màì, cơ thể con người thoái hóa đúng không? Thật là hun chết bà cô tôi rồi, ở đây có bao nhiêu thứ đồ như vậy? Còn có mũi của những người sống sót trong bãi đậu xe dưới lòng đất đều rách nát hết rồi sao, mùi chua như vậy bọn họ không ngửi thấy sao?”
Chậm rãi đi trong lối đi dưới lòng đất, Lãnh Vân không ngừng phàn nàn, Thượng Ất khẽ cười: “Cô cho rằng ai cũng giống cô sao, có thể có được khứu giác bén nhạy giống như chó săn sao? Nhưng mà tôi cũng đã ngửi thấy mùi chua nồng nặc này rồi, xem ra dưới lòng đất này có không ít người bị thoái hóa!”
“Quan tâm có bao nhiêu người làm gì dù sao có sát tinh là anh ở đây, bọn chúng sống không nổi. Có điều nghiêm túc mà nói, anh thật sự muốn bắt lấy cơ thể thoái hóa kia sao, hình như tôi vừa mới ngửi được mùi ngựa hoang, nhưng lại giống như một cô gái trẻ...Ngựa mẹ sao?!”
Lãnh Vân liếc nhìn Thượng Ất, trong ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng. Đối với Thượng Ất, tâm tình của Lãnh Vân thực sự rất phức tạp. Lúc đầu kỹ năng trùng nổ của Thượng Ất khiến cô bị hủy dung, Lãnh Vân luôn hận không ghể giết hắn ngay lập tức. Nhưng thời gian trôi qua, đặc biệt sau khi Lãnh Vân sống ở căn cứ Lạc Bảo một thời gian, hận thù của cô dành cho Thượng Ất dần dần biến mất.
Thượng Ất là một lãnh đạo rất có năng lực, mọi việc hắn làm đều xuất phát từ lợi ích của đồng bọn. Trong trận chiến lớn đó, Thượng Ất chỉ đưa ra quyết định khôn ngoan nhất mà thôi, đổi thành Lãnh Vân cũng tuyệt đối sẽ không chút do dự phát động kỹ năng trùng nổ để hạ sát đối thủ.
Nhưng Lãnh Vân vẫn có chút canh cánh trong lòng như cũ, nguyên nhân là từ đầu đến cuối cô cho rằng Thượng Ất quá lý trí. Có đôi khi cô hoài nghi Thượng Ất có phải là người hay không, sao hắn có thể thờ ơ với tất cả người già trẻ em người bệnh tật và người tàn tật như vậy?
Bây giờ, Thượng Ất khăng khăng muốn đến bãi đậu xe dưới lòng đất để bắt yêu quái, nhưng bản thân hắn cũng nói rằng những người đó không phải là yêu quái thực sự, chỉ là một số người có cơ thể phát sinh biến dị sau khi bị ảnh hưởng bức xạ bởi sóng từ trường sao X. Điều đó có nghĩa là, qua một lúc nữa, cô gái toát ra hơi thở như ngựa sẽ bị Thượng Ất bắt, lại thảm thương trở thành thú cưỡi của hắn trong suốt cuộc hành trình… Nhưng làm sao có thể được, cho dù cô ấy có thân hình ngựa, chân ngựa, mặt ngựa...Nhưng dù gì cô ấy cũng là phụ nữ. Tên Thượng Ất này không phải vì áp lực quá lớn, tâm lý từ từ biến thái đấy chứ...
“Cô đang lo lắng về tôi sao? Tôi không có hứng thú với cơ thể con người thoái hóa, tôi cũng không có tâm lý biến thái...” Thượng Ất nhấn mạnh một từ mấu chốt, khuôn mặt bình tĩnh tiếp tục nói: “Thực ra tận thế là một lò luyện lớn, nó có năng lực thần kỳ cải tạo tất cả sự vật. Nghiêm khắc mà nói, cơ thể con người thoái hóa đã không thể xem là con người, bởi vì mặc kệ bọn họ có đủ ý thức như con người hay không, bọn họ sớm muộn gì đều sẽ bị chôn vùi bởi những gen thoái hóa tiềm ẩn trong cơ thể, trở thành quái vật săn bắt con người theo bản năng.”
“Mẹ kiếp, anh đừng nói như vậy, anh dọa tôi sợ! Ta không muốn trở thành con voi có cái mũi dài!”
Lời nói của Thượng Ất khiến Lãnh Vân rùng mình một cái, cô vẫn còn nhớ ví dụ lúc trước Thượng Ất từng trêu chọc cô, nếu như thật sự trở thành quái vật voi toàn thân đầy lông, dùng mũi ăn cơm, uống nước, chùi đít, vậy không bằng trực tiếp giết cô đi.
“Cô không giống như vậy, cô đã uống thuốc hoạt hóa, loại thuốc này sẽ ức chế các gen thoái hóa trong cơ thể cô. Tất nhiên nếu cô muốn mũi của mình trở nên nhạy hơn, cô có thể thông qua cách thức tiếp xúc với sóng từ trường sao X, tăng nhanh tốc độ thoái hóa gen, mọc ra một cái mũi dài hai mét giống như mũi voi.” Thượng Ất khẽ mỉm cười, Lãnh Vân lại trừng mắt hung hăng nhìn hắn, không chút do dự nói: “Cút, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa!”
“Nhưng mà người bên trong khác với cô, bọn họ không có cơ hội nhận được thuốc hoạt hóa, cũng không có cách nào ngăn cản các gen thoái hóa thay thế các gen bình thường của con người. Cô gái mà cô nói, dùng không được bao lâu sẽ biến thành một sinh vật thoái hóa có hình dạng một con ngựa...... Ừ, đương nhiên nếu như cô ấy may mắn, có lẽ cô ấy sẽ duy trì được nửa trên cơ thể không thay đổi.”
“Phần trên không thay đổi, phần dưới là ngựa? Mẹ kiếp, đó không phải là nửa người nửa ngựa sao? Thượng Ất anh nói bắt yêu quái, chính là muốn bắt một con nửa người nửa ngựa làm vật cưỡi! Chậc chậc chậc, cái này có thể có, dùng nửa người nửa ngựa trong truyền thuyết làm thú cưỡi, ngẫm lại rất có phong cách! Này, Thượng Ất anh nói xem khứu giác của tôi có xảy ra sai sót không, cơ thể thoái hóa nửa người nửa ngựa bên trong thật ra là nam, vừa đúng lúc thích hợp tư thế cưỡi ngựa oai hùng mạnh mẽ của tôi phải không?”
Lãnh Vân theo thói quen một lần nữa bị Thượng Ất đưa xuống mương, bên trong đôi mắt của cô lấp lánh ánh sao nhỏ đầy khao khát, lại không để ý đến khóe miệng Thượng Ất gợi lên nụ cười. Hắn quên nói với Lãnh Vân, đặc điểm lớn nhất của sinh vật nửa người nửa ngựa giống đực là háo sắc, không biết khi Lãnh Vân nhìn thấy một con chim lớn lúc ẩn lúc hiện trước mặt cô, có hăng hái như bây giờ hay không.
“Đi thôi, bên trong hình như đã xảy ra chuyện rồi, nếu không mau lên, thú cưỡi nửa người nửa ngựa của cô sẽ chết!”
Lướt qua Lãnh Vân, Thượng Ất nhấc chân đi sâu vào trong lối đi dưới lòng đất. Vừa rồi, Thượng Ất tai thính mắt tinh thoáng nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết truyền tới, đồng thời mùi máu tươi nồng nặc xộc thẳng vào mũi, khiến hắn bất giác nhíu mày.
“Cơ thể con người đã hoàn toàn thoái hóa chết tiệt, những quái vật như thây ma mất hết lý trí, một khi phát động tấn công sẽ không chết không ngừng. Hy vọng bản thân sẽ không đến quá muộn, cô gái đang thoái hóa thành nửa người nửa ngựa tốt nhất vẫn còn sống!”
~~~~~~~~~~~~~~~~
“Mau chạy ! Chạy xuống tầng ba dưới lòng đất!!!”
Nắm lấy tay Quan Tiểu Dĩnh, Hoa Anh Hùng hốt hoảng chạy thục mạng, thậm chí không dám quay đầu lại.
Quá khủng bố!
Vừa rồi chỉ trong nháy mắt, Hoa Anh Hùng đã chứng kiến vô số quái vật hình người đáng sợ đang tràn đến từ mọi hướng. Trong số đó, con quái vật cả người nhầy nhụa hung tàn nhất, mỗi khi cái miệng to như sứa của nó đóng mở, luôn có một xác chết không đầu nặng nề rơi trên mặt đất. Mà những con dao bầu , gậy gộc mà con người đập lên người nó, nhiều nhất chỉ có thể chém đứt làn da nhầy nhụa trên người nó, hoặc bị kẹt vào cơ thể nó, hoàn toàn không cách nào tạo thành vết thương trí mạng trên người nó.
Mà ngoài ra những con quái vật khác bò ra từ bóng tối... Được thôi, Hoa Anh Hùng đã không có từ nào để miêu tả bọn chúng. Hoa Anh Hùng chỉ có thể miễn cưỡng dùng những từ như “quái vật cua”, “lợn da xanh” và “quái vật rắn” để miêu tả chúng, bởi vì ngoài vài từ cằn cỗi này, Hoa Anh Hùng thật không nghĩ ra từ nào khác để mô tả quái vật to lớn với những chiếc kẹp khổng lồ màu đỏ, da lợn màu xanh, cùng với quái vật toàn thân hẹp dài như rắn.
Răng rắn, răng rắc, ừng ực, ừng ực.
Tiếng cơ thể người bị cắn xé nuốt chửng lan ra khắp bãi đậu xe dưới lòng đất, một số người nhát gan thậm chí quên luôn chuyện bỏ chạy, chỉ trơ mắt nhìn lũ quái vật kia gặm nhấm xác chết của đồng loại.
Hoa Anh Hùng lại không từ bỏ, tốc độ chạy điên cuồng một lần nữa được nâng lên đến cực điểm. Ngay tại tầng ba của bãi đậu xe trong lòng đất, có một cái ao sâu khoảng hơn năm mét. Nơi đó là sân nhà của Hoa Anh Hùng, chỉ cần có thể thuận lợi nhanh chóng đến đó, Hoa Anh Hùng cảm thấy bản thân nhất định có thể sống sót, thậm chí có cơ hội giết chết mấy con quái vật này.
Nhưng mà tình huống Hoa Anh Hùng tưởng tượng quá đơn giản, ngay khi anh ta sắp ra tới cửa, con quái vật đáng sợ cuối cùng lặng lẽ xuất hiện trước mặt anh ta, đồng thời chậm rãi mở ra cái miệng lớn như chậu máu ra!