“Được, tôi thề với thần chiến tranh Ares...” Khuôn mặt xinh đẹp của Lệ Á rất thành kính nhưng Thượng Ất đã cắt ngang lời thề của cô trước khi cô kịp nói hết lời: “Thần chiến tranh Ares chết tiệt! Nghe này, từ hôm nay trở đi Thượng Ất tôi sẽ trở thành người mạnh nhất vùng đất này, ngoài tôi ra, danh hiệu chiến thần sẽ không bao giờ được trao cho người thứ hai, hiểu không?”
“Đã hiểu.....Anh vẫn thực sự kiêu hãnh như ngày nào.” Lệ Á cong môi, đôi chân dài quyến rũ nhẹ nhàng rời đi, Trần Phóng và con trai cô xuất hiện trước mặt Thượng Ất.
“Thượng Ất, bây giờ không giống như lúc trước, tuy rằng em ngốc nhưng em sẽ cố gắng hết sức để hiểu những điều anh làm. Nhạc Nhạc rất tốt, anh không cần lo lắng cho bọn em, anh.....ừm!” Trần Phóng thì thầm giống như một cô gái trẻ, nhưng cái miệng nhỏ nhắn của cô đột nhiên bị chặn lại, Thương Ất ôm lấy cô cúi người hôn cô thật trìu mến như chốn không người.
“Thượng Ất, anh...anh làm sao vậy, nhiều người nhìn như vậy, thật là...thật là xấu hổ chết đi được!” Trần Phóng đẩy Thượng Ất ra, khuôn mặt đỏ bừng đấm vào ngực Thượng Ất. Một vài sợi tóchơi rối lại khiến người ta cảm thấy đẹp một cách kỳ lạ.
“Vợ à, khi nào anh quay về, chúng ta sinh thêm một đứa con gái......” Thượng Ất thì thầm bên tai Trần Phóng, giọng nói thì thào khiến Trần Phóng cảm thấy mình bị ảo giác.
“Sinh một bé gái? Trời ạ.....Đây.....Sao anh có thể nói lời này ở chốn đông người thế chứ? Đợi đã, Thượng Ất muốn có con gái sao? Sao anh biết em luôn muốn có con gái?!”
Với một chút kích động xen lẫn ngạc nhiên, chứng tỏ Trần Phóng không ngốc như cô nói. Trong những ngày người không bằng chó như tận thế này thì trẻ con là thứ vô dụng nhất, nhưng Thượng Ất lại trìu mến hứa hẹn như vậy, điều đó cho thấy vị trí quan trọng không thể thay thế của cô trong lòng anh.
Lúc này mọi nghi ngờ của Trần Phóng đều biến mất. Con cái là chứng minh rõ nhất một người đàn ông có yêu một người phụ nữ hay không. Trên đời này có nhiều phụ nữ sinh con cho người mà mình không thích, nhưng lại rất ít người đàn ông muốn người phụ nữ mà mình không thích sinh con cho mình.
Thượng Ất vẫn yêu cô, cho dù có trở nên xa lạ anh vẫn yêu gia đình này!
Thượng Ất bước nhanh qua đống đổ nát rời khỏi Lạc Bảo.
Sức mạnh của siêu bão khủng khiếp hơn nhiều so với tưởng tượng của Thượng Ất, ngoài số lượng lớn gạch vỡ, gỗ vụn và xác người ở khắp trên đường đi, Thượng Ất còn ngạc nhiên hơn khi biết rằng dường như toàn bộ Kinh Đô đã trở thành một thế giới khác sau khi trải qua cơn bão dữ dội này.
Tòa nhà truyền hình nước Hoanơi đã từng được người dân kinh đô cười ví tòa cao ốc t giống như “quần đùi lớn lớn” đã gần như biến mất, dưới chân chỉ còn sót lại những thanh thép vặn vẹo cắm nghiêng hướng lên phía bầu trời đen kịt, có vẻ ngoài ảm đạm và hoang tàn.
Nhưng thật bất ngờ “quần đùi lớn” cao hơn một trăm tám mươi mét trên không trung năm đó bị người ta chỉ trích nhiều nhất lúc này lại vẫn có một phần vẫn bám trụ được một cách một cách thần kỳ saucơn bão, gió hiu hiu thổi, trong hàng chục căn phòng đổ nát thỉnh thoảng có một hoặc hai mảnh giấy bay ra và bị một cơn gió khác thổi bay đi, không biết đã bị thổi bay tới nơi nào.
Xám xịt, chết chóc, lạnh lẽo.....Cũng giống như gam màu hiếm khi được pha trộn trong bảng màu, cả trời đất bao la chỉ có một màu u ám.
Nhưng Thượng Ất bước đi một cách thận trọng, mỗi lần đặt chân đều cố gắng hết mức có thể ở trên mặt đất trống, hiếm khi bước vào khu phế tích hay bóng râm. Không ai hiểu rõ sự nguy hiểm của thế giới xung quanh hơn Thượng Ất, trongi sự im lặng chết chóc có những cạm bẫy chết chóc ẩn giấu khắp nơi.
Ví dụ, phía dưới tảng đá to lớn trước mặt cách Thượng Ất mười lăm mét, một đôi mắt kép màu nâu sẫm của côn trùng lặng lẽ nhìn Thượng Ất đangchậm rãi bước tới.
Không ai biết cơ thể ẩn sau đôi mắt này khủng khiếp như thế nào, dưới bức xạ của sóng từ trường thứ cấp và tác động của các hạt năng lượng trong siêu bão, con gián đột biến này vào một tuần trước to chỉ bằng nắm tay người lớn, lúc này đã trở thành một con gián khổng lồ có thể săn bắt gia súc và cừu.
Gián thoái hóa thứ cấp là sinh vật phổ biến nhất trên đất hoang. Trong một khoảng thời gian dài trong tương lai, loại bọ lớn có kích thước tương tự như chó ngao Tây Tạng này sẽ trở thành cơn ác mộng đối với tất cả các sinh vật trên bề mặt.
Chúng sẽ ẩn náu ở những nơi con người không ngờ tới, dùng hai chiếc liềm dài hơn ba mươi cm ở hàm dưới để cắn con mồi một cách chính xác, sau đó dùng lực cắn lên tới bảy trăm tám mươi kg dễ dàng cắt đứt mọi lớp bảo vệ của con mồi, kể cả tấm thép hợp kim dày năm cm.
Đây là loài côn trùng hung dữ giết người đáng sợ đã bị thoái hóa gen của tổ tiên xa xưa. Thật không may, hôm nay nó đã gặp Thượng Ất, một siêu sát thủ với kinh nghiệm săn bắn phong phú.
“Mày xuất hiện sớm như vậy?” Thượng Ất dừng lại cách con gián đột biến mười ba mét, yên lặng nhìn tảng đá lớn.
Đứng cách xa mười ba mét là khoảng cách giới hạn mà Thượng Ất nhớ được để tránh tấn công của những con gián đột biến. Nói cách khác, chỉ cần Thượng Ất tiến thêm một bước, con gián đột biến to lớn sẽ lao ra nhanh như chớp và kéo Thượng Ất vào hang. Đáng tiếc con gián đột biến không đợi được bước này, Thượng Ất bình tĩnh lấy từ trong ba lô ra một cái xi lanh. Đây là súng phóng lựu PF99 loại 80mm cá nhân với chiều dài 1,2 mét và hoa văn ngụy trang màu xanh lá cây.
Trong giao dịch cuối cùng với Lý Đống Thành, Thượng Ất đã yêu cầu tổng cộng mười vũ khí như vậy và hai trăm viên đạn lựu. Trong chuyến đi này, Thượng Ất mang theo mười đạn lựu bên mình, mục đích là để đối phó với đối thủ gian xảo và khó chơi này.
Mở hộp sau súng, Thượng Ất tiện tay kéo thanh giới hạn, sau khi đạn lựu xong, hắn mở báng bắn và kéo chốt an toàn. Sau đó, Thượng Ất lấy ống ngắm ra khỏi túi và cố định vào giá đỡ ống ngắm, sau khi cẩn thận điều chỉnh độ phóng đại của ống ngắm, Thượng Ất nhắm khẩu bazooka vào con gián đột biến dưới tảng đá.
"A, vậy mà còn biết chạy cơ đấy? Có vẻ như sinh vật thoái hóat thứ cấp thực sự có trí tuệ nhất định ... nhưng lần này mày thật xui xẻo. Một trong những món ăn yêu thích nhất của tao trong kiếp trước là thịt gián đột biến!"
"Bùm!"
Sau một tiếng nổ lớn, đá vụn như những hạt mưa rơi từ trên trời xuống, đập vào đầu và vai của Thượng Ất, nhưng nó không thể ngăn cản hắn nhanh chóng tiến về phía trước.
"Ầm ầm!"
Một tiếng gầm rú kỳ quái, Thượng Ất bóp vào khớp nối ở gáy của con gián đột biến. Đây là nơi duy nhất mà con người có thể kiểm soát những con gián đột biến mà không lo bị trầy xước bởi những chiếc chân gián sắc nhọn. Đương nhiên là với điều kiện con gián đột biến bị thương nặng không còn sức chống cự, ví dụ như con gián bị nổ mất hơn nửa đầu này đang yếu ớt ngọ nguậy trong tay Thượng Ất lúc này.
"Đúng là một sinh vật xứng đáng với danh hiệu gián bất tử. Đầu đã nát hơn một nửa vậy mà vẫn còn sức sống giãy dụa. Bỏ đi, nể tình bắp thịt ngon lành trên lưng mày, tao sẽ cho mày chết một cách thoải mái!"
Vừa nói, Thượng Ất vừa lật lòng bàn tay, một tiếng răng rắc giòn tan vang lên, con gián đột biến đang giãy dụa bỗng không còn nhúc nhích, tám cái chân dài sắc bén yếu ớt rũ xuống, chết queo!
"OK, khẩu phần ăn hôm nay đã giải quyết xong. Cơ lưng này nặng bảy tám kg, mùi vị rắc muối rồi nướng lên đúng là đáng hoài niệm mà."
Thượng Ất cắt xác con gián đột biến một cách thành thục. Loại bọ to lớn này ở giữa sống lưng có một phần bắp thịt lớn hơn bàn tay, sau khi nướng có vị hơi giống thịt gà, giòn, thơm và ngon ngọt. Ở kiếp trước, một trong những món ăn yêu thích của Thượng Ất chính là loại thịt nướng này. Thật tiếc vì lúc đó hắn quá yếu, chỉ có thể thỉnh thoảng nếm thử món ngon này.