Trở lại mặt đất, Thượng Ất đứng giữa đống gạch ngói đổ nát, ngẩng đầu nhìn chăm chú nhìn tứ phía.
Hàng rào cao ba mét được xây dựng trước siêu bão gần như biến mất chỉ còn lại một ít cốt thép cắm nghiêng trên mặt đất với hình dạng vặn vẹo như đang gào khóc tố cáo sự khủng khiếp mà chúng đã trải qua.
Nhưng Thượng Ất lại không để ý, lúc trước hắn tiêu tốn rất nhiều nhân lực và vật lực xây dựng bức tường này chính là để chống lại sự tấn công của siêu bão, để Lạc Bảo chịu ít thiệt hại nhất có thể.
Bây giờ đã đạt được mục tiêu, mọi người đều bình an vô sự. Những bức tường và những biệt thự đã biến mất hoàn toàn có thể xây dựng lại, tất cả chỉ cần thời gian. Bây giờ điều mà Thượng Ất quan tâm nhất chính là hồ nhân tạo bên ngoài biệt thự... Nhíu lông mày, trong mắt Thượng Ất lộ ra vẻ thất vọng. Đúng như hắn dự đoán, dưới sự hoành hành của cơn siêu bão, con sông nhân tạo hơn hai mươi mét đã biến mất.
Nơi ban đầu là con sông lúc này bị bụi đất, cát bùn, cành cây gãy, những tảng xi măng khổng lồ và xác của những dã thú không biết tên lấp đầy, nếu không phải Thượng Ất quen với môi trường xung quanh, gần như khó có thể tin được rằng nơi như địa ngục tu la này một tuần trước vẫn còn là một con sông nhỏ gợn sóng xanh , liễu rủ đôi bờ.
Khi tất cả mọi người theo Thượng Ất bước ra khỏi Lạc Bảo đều sửng sốt, giờ họ mới nhận ra trước đây Thượng Ất không hề nói lung tung. Siêu bão của ngày tận thế quả thật còn khắc nghiệt hơn trước gấp trăm lần.
Dòng sông bên trong khu chung cư vậy mà có thể bị siêu bão lấp đầy bằng những luồng khí hung bạo, vậy những vùng nước tự nhiên ngoài khu chung cư cũng không thoát khỏi vận đen. Điều đó có nghĩa là gì? Điều này đồng nghĩa với việc họ khó có thể tìm được nguồn nước sạch phù hợp cho sinh hoạt của con người trong bán kính vài trăm ki lô mét.
Ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt đám người đều tràn đầy lo lắng, khí thế hừng hực vốn có dần dần trở nên lạnh lẽo. Trên thực tế so với những động vật thoái hóa hung dữ, thử thách lớn nhất mà con người phải đối mặt lúc này là thức ăn và nước uống. Nguồn nước là thứ quan trọng nhất, không được uống nước sạch ngay cả một người siêu tiến hóa như Thượng Ất cũng chỉ sống được một hai tuần chứ đừng nói đến người bình thường như bọn họ.
Điều khiến mọi người cảm thấy vô cùng hụt hẫng chính là thời tiết lúc này.
Siêu bão đã dừng nhưng toàn bộ bầu trời vẫn xám xịt, mặt trời hoàn toàn biến mất không một dấu vết. Đám người kinh ngạc, bầu trời rộng lớn như vậy nhưng không ai có thể xác định được vị trí của mặt trời. Chỉ những người có kinh nghiệm như Thượng Ất và Hoàng Long mới có thể dựa vào thời gian trên đồng hồ để ước lượng sơ bộ hướng mặt trời mọc. Nhưng ngay cả Hoàng Long có tầm nhìn đáng sợ nhất cũng miễn cưỡng mới có nhìn thấy bầu trời cách đó vài trăm mét, xa hơn nữa đều bị sương mù và bụi cát cản lại, căn bản không thể nhìn thấy một tia sáng mặt trời nào có thể chiếu qua.
“Chết tiệt, thời tiết ma quái thế này là muốn giết người sao! Em gái à em cũng quá nóng đi!”
Tên Béo liên tục lau mồ hôi trên trán, miệng thở hồng hộc. Hoa Ny nhỏ nhắn xinh xắn dựa vào người gã giống như một con nai bên cạnh một con voi, vô cùng ngoan ngoãn đưa khăn ướt cho tên Béo lau mặt.
Sau khi ở bên nhau một tuần, Hoa Ny mới phát hiện thực ra tên Béo không tệ. Mặc dù vẻ ngoài hơi thô tục nhưng lại rất dịu dàng và quan tâm đến cô. Điều này khiến Hoa Ny vô tình cũng có chút cảm tình với tên Béo.....hay có cảm giác ỷ lại. Dù sao ngày tận thế Hoa Ny đã không còn người thân nào nữa, tên Béo cho cô cảm giác rất ấm áp.
Thời tiết ma quái này quả thực dị thường, đặc biệt là mùi trong không khí.....” Đứng trên đống gạch ngói đổ nát, Lãnh Vân cố gắng nhìn về phía xa. Trên mặt cô vẫn còn quấn băng, đầu cạo trọc, mặc một chiến áo chiến đấu màu đen ngắn tạo nên cảm giác rất lạnh lùng.
Lúc này miệng và mũi của Lãnh Vân liên tiếp cảm nhận được mùi tanh ngọt khô nóng, cô là một người dị năng về khứu giác có thể phân biệt được tất cả các mùi trong vòng vài km. Nhưng bây giờ trong không khí có mùi thật sự rất khó chịu, giống như một nồi canh hỗn hợp do một đầu bếp kém cỏi nấu, mới ngửi thì cho cô cảm giác giống với mùi hoang dã của thời viễn cổ, nhưng mùi máu tanh trong không khí dần dần khiến cô có cảm giác muốn nôn mửa, rất khó chịu.
Nếu muốn cô dùng một từ để miêu tả hương vị độc đáo này thì Lãnh Vân chỉ có thể dùng một từ chết chóc để miêu tả cảm xúc của mình.
“Mọi người nghe đây, tất cả những người không tham chiến ngay lập tức dọn dẹp đống đổ nát xung quanh Lạc Bảo. Bắt buộc phải khiến khu chung cư trở về hình dáng như cũ trước khi cái lạnh cực hạn đến vào tối nay.” Vẻ mặt Thượng Ất bình tình tiếp tục ra lệnh một cách có trật tự: “Một trăm mười bốn chiến sĩ còn lại được chia thành hai nhóm, một nhóm di theo đội trưởng Hoàng Long và khởi hành đi về phía đông, cách đó khoảng mười ba km có một nhà kho lớn, trong đó có gần chục tấn nước uống đóng chai được cất giấu trong kho lạnh ở tầng bốn dưới lòng đất!”
Thượng Ất liếc nhìn Hoàng Long, giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Đội trưởng Hoàng Long, lần trước tôi giao cho cậu nhiệm vụ ám sát Ngưu vương thoái hóa, bởi vì liên quan đến thời gian nên cậu đã không hoàn thành nhiệm vụ, lần này i hy vọng cậu sẽ không làm tôi thất vọng. Nhưng mà nhớ rõ nhiệm vụ lần này vẫn là đi tìm nguồn nước. Nếu như Ngưu vương thoái hóa thực sự rất khó giải quyết, ngàn vạn lần không được hành động theo cảm tính, trước tiên vận chuyển nước về rồi tính.”
“Được! Lần này tôi sẽ không bao giờ để tên đó chạy trốn nữa!”
Hoàng Long hai mắt rực lửa, lần trước anh không hoàn thành nhiệm vụ ám sát mà Thượng Ất giao cho, nguyên nhân là vì hành tung của Ngưu Vương thoái hóa rất bí hiểm, Hoàng Long tìm hai ngày mới tìm thấy được dấu vết hành tung kia. Nhưng chưa kịp giết thì Ngưu Vương cứ như đã biết trước, kêu lên và lao xuống lối đi ngầm của tàu điện ngầm biến mất, Hoàng Long lại tay trắng trở về.
Nhưng lần này Hoàng Long nhất định phải thắng, dưới cơn siêu bão có lẽ ga tàu điện ngầm đang thi công cũng đã trở thành đống đổ nát. Lần này Ngưu Vương muốn thoát khỏi sự ám sát của Hoàng Long cũng không còn đơn giản như vậy nữa!
Nhưng vào lúc này, Lệ Á vẫn luôn đứng cùng hai mẹ con Trần Phóng đột nhiên đứng lên đưa bàn tay nhỏ bé của Đồ Kiều Kiều và Tống Địch cho Hoàng Long, nhẹ nhàng nói: “Đội trường Hoàng Long, xin hãy dắt bọn họ đi cùng. Trong gia tộc Amazons của chúng tôi chỉ có những chiến binh dám đối mặt với những đối thủ tàn bạo nhất mới xứng đáng với vinh quang của Amazons. Hãy cho họ một cơ hội, hãy để họ giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ này được không?”
“Chuyện này..” Hoàng Long quay đầu nhin Thượng Ất, trong mắt hiện lên một tia đắc ý.
Đối với danh tính đặc biệt của Lệ Á, Đồ Kiều Kiều và Tống Địch, tất cả thành viên của Lạc Bảo luôn tránh nói về bọn họ. Bởi vì Thượng Ất chưa bao giờ công khai mối quan hệ giữa Lệ Á và hắn, điều này càng khiến mọi người nghi ngờ thân phận thực sự của ba người Lệ Á.....Lỡ như đó là nhóm nữ hậu cung của Thượng Ất ở bên ngoài thì sao? Vì vậy trước trận chiến sinh tử này Hoàng Long phải xin lời khuyên từ Thượng Ất.
“Đưa theo đi, lỡ may hai cô gái nhỏ này có thể đem đến những điều bất ngờ cho chúng ta.” Thượng Ất lạnh nhạt nói, nhìn vào ánh mắt tràn đầy mong đợi của Đồ Kiều Kiều, cô gái này là một nguyên tố giả hệ hỏa hàng thật giá thật, một khi trưởng thành, sức chiến đấu là vô hạn!
Còn như Tống Địch, Thượng Ất không mong chờ gì nhiều vào một kẻ địch không có dị năng.