Căn cứ Đế Đô Hoa Tụng chính thức đổi tên thành Nhạc Bảo, tên này giống với tên sân chơi trẻ con hơi ngây ngơ, cực kỳ không xứng với chủ đề màu xám giãy dụa cầu sinh của tận thế, nhưng không bất kỳ người nào phản đối. Các thành viên của Nhạc Bảo đều rõ ràng Thượng Ất quý Nhạc Bảo hơn con. Trong vấn đề này, nếu ai dám dây dưa với Thượng Ất, lập tức người đó sẽ được gia nhập vào đại quân xéo đi.
Không sai, Thượng Ất bắt đầu thanh lý người sống sót tụ tập xung quanh Nhạc Bảo.
Ba ngày trước, sau khi Thượng Ất ngồi tọa kỵ côn trùng khổng lồ về Nhạc Bảo, vật tư cao như núi trên xe kéo ở sau lưng tọa kỵ côn trùng khổng lồ, lập tức gây ra cuộc bạo động của mấy nghìn người sống sót ở trong khu phố. Một nam hai nữ Thượng Ất, ba người như thiếu niên thiếu nữ. Vì thế Vương Tử Bác lẩm bẩm với giọng vô cùng bất mãn "nhà quê" "không có tố chất", lại bị cảnh trấn áp giết chóc như lôi đình của Thượng Ất làm cho sợ ngây người.
Dưới ra hiệu của Thượng Ất, thành viên mới và thành viên cũ của Nhạc Bảo bắt đầu xua đuổi người sống sót không lưu tình chút nào.
Bọn họ biết tính của Thượng Ất, tai nạn siêu cấp sắp đến, đám vật tư này chỉ sợ là đám vật tư cuối cùng bọn họ có thể tìm thấy. Một khi bị người sống sót trong khu phố cướp mất, bọn họ sẽ phải đứng trước khảo nghiệm sinh tử. Cho nên, cho dù những vật tư này nhìn khá nhiều, nhưng Thượng Ất tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ lấy ra, nhất là vài nạn dân mất lý trí muốn cướp vật tư kia, đứng mũi chịu xào trở thành đối tượng đả kích trọng điểm của tất cả mọi người.
"Cộc cộc cộc!"
"Ầm ầm ầm!"
Súng dài, súng ngắn, đao, búa lớn... Dưới sự dẫn đầu của Hoàng Long và Điền Ba, đội viên võ trang đầy đủ bắn phá nạn dây cướp đoạt vật tư. Giết đến đỏ mắt, Thượng Ất càng chỉ huy Nhân Diện Thiên Văn Chu lao đến từ bốn phương tám hướng, trong vòng mười mấy phút ngắn ngủi, hơn nghìn nạn dân đã chết một phần ba, trong đó không thiếu phụ nữ, trẻ em và người già.
Trước mặt máu tươi và sinh mạng, nạn dân sống sót bắt đầu khôi phục lý trí, bọn họ dùng ánh mắt run rẩy hoảng sợ nhìn về phía Thượng Ất và tọa kỵ côn trùng khổng lồ. Thượng Ất nhìn về phía bọn họ giống như thần linh, đồng thời tuyên bố lớn tiếng từ giờ khắc này, khu phố sẽ tiến hành đóng kín.
Thượng Ất muốn dùng hàng loạt gỗ, đá và cốt thép, dọc theo phạm vi ba trăm mét ở giữa, dùng tòa nhà còn tốt, xây dựng một bức tường phòng ngự cao khoảng ba mét vòng quanh hai cây số. Trong nạn dân sống sót, phàm có người muốn vào sống trong tường, nhất định phải nghe theo chỉ huy của Thượng Ất vô điều kiện, cũng bị ép tiêm vào máu một loại bom có tên là bom Tử Vong. Còn những người sống sót khác, nhất định phải rời đi khu phố trong vòng ba ngày, tự tìm đường sống, nếu không sẽ bị Thượng Ất giết chết tại chỗ, trở thành nhóm tế phẩm đầu tiên thành lập căn cứ Nhạc Bảo.
Cuối cùng, trong mấy nghìn người sống sót chỉ có năm trăm người lựa chọn ở lại. Người sống sót còn lại bồi hồi ở phụ cận ròng rã ba ngày, sau khi bị Thượng Ất hạ lệnh giết mấy chục người, bây giờ toàn bộ mới lưu luyến rời đi. Nhưng khi đó, cách trận tai nạn siêu cấp của tận thế, chỉ còn lại ba ngày cuối cùng.
Thời gian ba ngày thoáng cái đã qua, thời gian đi đến mười hai giờ trưa, Thượng Ất triệu tập hết thành viên Nhạc Bảo đến trước biệt thự, dùng ánh mắt bình tĩnh quét qua đội ngũ hơn trăm người, sau đó nói với giọng nhẹ nhàng.
"Còn sáu giờ nữa, là 18 giờ đúng, sẽ có một cơn bão siêu cấp bao phủ toàn bộ nước Hoa, thời gian kéo dài đến một tuần. Nói cách khác, từ bây giờ chúng ta sẽ tiến vào Nhạc Bảo, mọi người ít nhất có thời gian một tuần chen chúc ở 50 mét dưới mặt đất, mỗi ngày sống trong căn phòng nhỏ hẹp giống như chuột đồng, không ngừng lặp lại kế hoạch huấn luyện tôi lập ra cho mọi người... Tôi muốn hỏi mọi người, có ai muốn lui ra không, lui nhanh ra bây giờ còn kịp."
"Thượng Ất lão đại, chúng tôi sẽ không lui ra." Mai Lập Tân hét lên đầu tiên.
"Đúng vậy, chỉ có thằng đần mới lui ra." Vương Cương giơ súng săn cải tiến lên cao, thét lo đến mức gân xanh trên cổ phình lên,
"Thượng Ất lão đại, anh cũng đứng giỡn với chúng tôi, nơi này có ăn có uống còn có người đẹp..." tên béo Hoa Đa Tình nói, sau đó dùng ánh mắt hèn mọn nhìn về phía Hoa Ny, khuôn mặt béo tròn cười giống như hoa, nói: "Hơn nữa, nơi này còn có người đẹp làm bạn, chỉ có thằng ngốc mới rời đi, đúng không người đẹp?"
"Tên Béo chết bầm, cút xa một chút cho lão nương, còn dám tán gái trước mặt lão nương, lão nương bóp nát bi của chú đấy."
Nhìn thấy tên Béo đùa giỡn cô bé Hoa Ny, Đỗ Giai Tuệ trợn mắt nhìn tên Béo giống như cọp cái. Từ khi Hoa Ny vào căn cứ, tên Béo giống như tìm được ý nghĩa của cuộc sống, không có việc gì lúc ẩn lúc hiện đi đến trước mặt Hoa Ny, Hoa Ny sợ đến mức mỗi lần nhìn thấy tên Béo đều đi vòng. Cuối cùng, Đỗ Giai Tuệ nhìn không được, nắm lấy cơ hội chửi tên Béo một trận. Bây giờ, tên Béo mới bớt phóng túng một chút. Không ngờ hôm nay ở trước mặt mọi người, tên Béo lại phát bệnh cũ, không che giấu chút nào bày tở sự ái mộ của gã với Hoa Ny.
"Thôi đi, mụ Béo chết bầm, ỷ vào ngực lớn thích chọc vào chuyện của người khác đúng không? Anh đây là nam thanh niên lớn tuổi, biểu đạt thiện cảm với cô bé nhà người ta một chút có làm sao? Còn nữa, Thượng Ất lão đại nói rồi, chỉ cần là thành viên của Nhạc Bảo sẽ có hai người phụ nữ. Anh đây chỉ thích mỗi bé đó, cái này gọi là yêu thật lòng, mụ biết cái gì."
Tên Béo không chút yếu thế trừng mắt Đỗ Giai Tuệ, miệng còn nói năng với lý lẽ hùng hồn. Các thành viên nam ở xung quanh nghe thấy thế nhao nhao gật đầu, biểu thị đồng ý với tên Béo. Tuần này, các thành viên ra ngoài đi săn không chỉ mang mười mấy nhân tài chuyên nghiệp về, càng vô cùng hạnh phúc nhận lấy không ít phụ nữ xinh đẹp. Thượng Ất cũng tuân thủ lời hừa, tại chỗ tuyên bố những người phụ nữ này trở thành thành viên của Nhạc Bảo, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển vào trong Nhạc Bảo.
"Tên Béo chết bầm, chú dám đắc chí với chị hả, có tin chỉ biến thân cào chết chú không?"
Đỗ Giai Tuệ không ngờ tên Béo được sự đồng tình của mọi người, dưới cơn xấu hổ triển khai toàn bộ kỹ năng Mô Phỏng Vảy, lập tức một lớp vảy màu đen tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo xuất hiện quanh người Đỗ Giai Tuệ, khiến người ta nhìn lạnh cả tim.
"Thôi đi, lại dùng bộ này... Béo tui đây cầm được thì buông được, được rồi, mụ thắng."
Tên Béo ngẩng đầu lên, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người trối ở sau lưng Thượng Ất. Từ lần trước, sau khi bị Đỗ Giai Tuệ dùng kỹ năng Mô Phỏng Vảy cào mặt, tên Béo không còn dũng khí trực diện với cuộc sống ảm đạm này nữa.
"Được rồi, mọi người yên lặng, tôi có một vấn đề muốn hỏi Thượng Ất lão đại, hơn nữa có lẽ tất cả mọi người đều quan tâm đến vấn đề này... Điền Ba phất tay ra hiệu mọi người im lặng, sau đó quay mặt lại hỏi Thượng Ất với giọng rất nghiêm túc: "Thượng Ất lão đại, liên quan đến chuyện anh lập kế hoạch cho mọi người, em có một điều không hiểu."
"Đội trưởng Điền, cậu nói đi." Thượng Ất gật đầu, ra hiệu Điền Ba cứ hỏi thoải mái.
"Là đội ngũ người sống sót, chúng ta có rất nhiều vũ khí hạng nặng, sức chiến đấu của đội trưởng đội bảo vệ Hoàng Long cũng rất mạnh, cho dù gặp phải động vật thoái hóa cỡ lớn, chúng ta cũng có sức đánh một trận, càng không cần phải nói đến Nhạc Bảo có anh cố thủ và đám côn trùng khổng lồ bảo vệ." Điền Ba nhìn về phía Thượng Ất với vẻ nghiêm túc, sau đó nói tiếp: "Cho nên em muốn hỏi anh lập kế hoạch huấn luyện cho mọi người là giết thời gian hay có ý định dựa theo đó chấp hành nghiêm ngặt, hoàn thành tất cả các mục huấn luyện trong vòng một tuần?"
"Đương nhiên là giết thời gian rồi, đội trưởng Điền Ba, anh nghĩ nhiều rồi. Chúng ta muốn trốn ở dưới nền đất lâu như vậy, ai còn có tâm tình đi huấn luyện thật. Hơn nữa, anh chưa nhìn thấy các mục trong kế hoạch huấn luyện đúng không, mấy mục đó sao nhân loại có thể hoàn thành?"
Tên Béo Hoa Đa Tình lại chui ra ngoài, vừa bị Đỗ Giai Tuệ dọa một hồi, gã cần tìm một người dọa lại, phóng thích một chút buồn bực ở trong lòng. Nhưng nghe lời này của gã, Thượng Ất đột nhiên nhìn về phía gã, ánh mắt bình tĩnh khiến người ta run rẩy