"Ong!" "Bịch bịch!"
"Gào gào gào!"
Dây cung lại vang lên âm thanh phá không khiến người ta sợ hãi, sau đó âm thanh làn da bị xuyên thấu, cơ bắp, xương cốt bị xét nứt vang lên. Phía bắn tên vang lên âm thanh gào rống rung trời của Xuyên Sơn Giáp Biến Dị, cơ thể khổng lồ nặng nè của nó ngã xuống đất, dần dần mất đi sức sống.
Mũi tên này của Thượng Ất, gần như lật đổ lý luận cực hạn của vũ khí tác chiến từng binh sĩ của nhân loại.
Vảy của Xuyên Sơn Giáp Biến Dị có thể sánh bằng sắt thép, trước mưa bom bão đạn cũng chỉ hơi lõm mà thôi, nhưng trước mặt mũi tên hội tụ hai loại sức mạnh thần kỳ này của Thượng Ất, vảy của Xuyên Sơn Giáp Biến Dị yếu ớt như một tờ giấy trắng. Trước sức mạnh kinh khủng này, cái đầu khổng lồ của Xuyên Sơn Giáp Biến Dị đã bị vỡ vụn, máu thịt bắn tung tóe ra ngoài mười mét.
Một mũi tên nát đầu, đòn tấn công thần kỳ như vậy.
Thượng Ất vô cùng chấn động, uy lực kinh khủng của Thao Thiết Cốt Cung nằm ngoài dự liệu của hắn. Chỉ không biết đòn tấn công có uy lực như thế này có thể dùng được mấy lần, nếu như không hạn chế... Trong lòng Thượng Ất nóng lên, trong hai con ngươi hiện lên vẻ mong chờ. Nhưng khi hắn nếm thử kéo Thao Thiết Cốt Cung lần nữa, lập tức cảm thấy không còn chút sức lực nào, cơ thể Thượng Ất đột nhiên run lên.
Quả nhiên, trên đời không bao giờ có chuyện tốt như vậy. Tổ hợp của Thao Thiết Cốt Cung và Ánh Đao Tinh Vực giống như đại bác, mặc dù uy lực mạnh mẽ, nhưng thuốc nổ tiêu hao cũng gấp mấy nghìn lần viên đạn bình thường. Vừa rồi, đòn tấn công kia, gần như đã hút sạch năng lượng còn sót lại của Thượng Ất. Giờ phút này, Thượng Ất lại gặp phải uy hiếp dầu hết đèn tắt.
"Này anh kia... Nhanh đến đây giúp tôi, giúp tôi móc tinh hạch của Xuyên Sơn Giáp Biến Dị khổng lồ ra."
Thượng Ất dùng tay chỉ về phía chiến sĩ vừa mới khôi phục thần chí kia, ra hiệu hắn ta mau đến đây đào tinh hạch giúp một tay, đối phương đầu tiên sững sờ, sau đó chạy đến với vẻ mặt ngạc nhiên, miệng còn nói: "Người anh em, mũi tên vừa rồi của anh lợi hại quá, vũ khí năng lượng của ba người Tiểu Hổ so với mũi tên này của anh, quả thật yếu như cây sậy."
"Vũ khí của tôi là vũ khí năng lượng mới nhất, anh không cần nói nhiều, muốn cứu sống người khác thì tranh thủ thời gian móc tinh hạch ra giúp tôi." Thượng Ất cố gắng xé vỏ ngoài của Xuyên Sơn Giáp Biến Dị ra, dọc theo cơ bắp, xương cốt đi thẳng đến vị trí trái tim của nó, cố gắng tìm kiếm tinh hạch năng lượng ở trong đó. Chiến sĩ trẻ tuổi thấy thế cũng chạy đến hỗ trợ, miệng còn nói liên miên: "Người anh em, anh làm như thế nào mà được vậy? Vừa rồi, anh bắn mũi tên kia trúng tôi khiến tôi rất thoải mái, giống như hồn phách đã bị mũi tên này của anh kéo về cơ thể."
"Ở chỗ này... Anh lập tức ngậm miệng lại cho tôi, đi dụ đồng đội của anh sang bên này đi, tốt nhất xếp thành một hàng, tôi đỡ phải phí thời gian và sức lực bắn từng mũi tên."
Cuối cùng cũng móc được tinh hạch của Xuyên Sơn Giáp Biến Dị ra, Thượng Ất không chút do dự đập nát viên tinh hạch lớn bằng cục gạch này, chọn một viên vừa miệng nuốt vào bụng. Sau đó, Thượng Ất lại giơ Thao Thiết Cốt Cung lên, Ánh Đao Tinh Vực và sức mạnh của ấn ký ở trán lại di chuyển từ từ về phía dây cung. Trong chốc lát, một mũi tên có sức mạnh tịnh hóa chỉ về phía không trung.
"Mặc dù mình và quân đội nhất định sẽ đánh nhau, nhưng Lý Đống Thành nói một câu rất đúng, những chiến sĩ này đáng được tôn trọng. Được rồi, để tôi giúp các người một lần..."
"Ong!"
Âm thanh điếc tai xẹt qua không trung, mười mấy người đuổi theo chiến sĩ kia hiện lên ánh sáng màu lam, sau đó lập tức ngã xuống đất, tiếng gào thét như dã thú ở trong miệng dần dần biến mất không thấy gì nữa.
Một tên này, Thượng Ất đã tịnh hóa mười mấy người cùng lúc.
"Tiếp tục!"
Lại một mảnh vỡ tinh hạch nữa vào miệng, Thượng Ất lại giơ cánh tay trái lên cao, Thao Thiết Cốt Cung hiện lên ánh sáng màu u lam, bắn về phía đám người ở sau lưng chiến sĩ trẻ như sao băng, giống như viên đá rơi xuống dòng suối nhỏ, lập tức dâng lên ngọn sóng.
"Tiếp tục!"
"Tiếp tục! Đừng có ngừng lại!"
"Đến đây, mấy người các người tỉnh lại cho bố."
Một mũi tên lại một mũi tên, Thượng Ất không nhớ rõ hắn tổng cộng đã bắn bao nhiêu mũi tên. Chẳng mấy chốc, tinh hạch lớn bằng cục gạch ở trước mặt hắn đã giảm đi nhanh chóng, hàng loạt năng lượng tinh khiết còn chưa kịp chữa trị vết thương của Thượng Ất, lập tức bị Thượng Ất hút đi trong nháy mắt, hóa thành ánh tên bay về phía bốn phương tám hướng.
Rốt cuộc, khi mảnh vỡ tinh hạch của Xuyên Sơn Giáp Biến Dị không còn, mấy nghìn người trong cổ mộ ở dưới mặt đất lớn như vậy đã khôi phục thần chí hoàn toàn. Rốt cuộc, sức mạnh cuồng hóa của Thao Thiết Chân Huyết đã bị tịnh hóa hết, Thượng Ất mệt mỏi nằm trên mặt đất không nhúc nhích, giống như một con chó gẻ.
"Cảm ơn anh, tôi không ngờ cuối cùng người cứu chúng tôi lại là anh. Tôi xin lỗi anh vì hành động trước đây của tôi, thật xin lỗi."
Lý Đống Thành cúi người xin lỗi Thượng Ất với vẻ mặt nghiêm túc, từ khi tỉnh lại đến bây giờ, gã nhìn thấy tận mắt Thượng Ất dùng hết sức lực cứu vớt những chiến sĩ cuồng hóa kia. Điều này khiến gã cảm khái, gã từng xem Thượng Ất là một tên cặn bã giết người không chớp mắt, nhưng cảnh tượng trước mắt chứng minh gã đã sai, cũng khiến gã cảm thấy bội phục Thượng Ất hơn. Không phải tất cả mọi người đều có thể đối xử với kẻ địch khoan dung như vậy, hành vi vừa rồi của Thượng Ất đã chứng minh hắn là một người trong lòng còn có lòng lương thiện. Trước những cân nhắc, tính toán của lòng người, Thượng Ất đã trân trọng sinh mạng hơn thù hận, quả thật khiến Lý Đống Thành khom người xuống thấp hơn.
"Cảm ơn con khỉ!" Thượng Ất trợn mắt nhìn Lý Đống Thành với vẻ mệt mỏi, sau đó nói: "Nếu anh cảm thấy có lỗi với tôi, vậy kiếm giúp tôi bản vẽ Lô Cốt Tận Thế đi."
"Lô Cốt Tận Thế? Chính là chỗ tránh nạn mà đám sinh tồn điên cuồng ở nước ngoài thiết kế ra hả?" Lý Đống Thành nhìn Thượng Ất với vẻ ngạc nhiên, gã không ngờ yêu cầu của Thượng Ất lại đơn giản như vậy. Bản vẽ giống với Lô Cốt Tận Thế này quân đội đã sưu tập một đống lớn, trong máy tính của sở thí nghiệm sinh vật cũng có không ít.
"Đúng vậy, ngoài ra anh còn nợ tôi mấy nghìn mạng người, lấy vật tư trả ơn đi. Đồ ăn, dược phẩm, đạn dược... Tùy tiện cái gì đưa mấy nghìn đều được."
Công phu sư tử ngoạm, Thượng Ất nói thẳng đến vấn đề thù lao. Hắn biết bây giờ là thời kỳ không bình thường, cho dù quân đội cũng thiếu thốn những vật tư sinh tồn quan trọng này, nhiều đến mấy nghìn chắc chắn Lý Đống Thành sẽ không đáp ứng.
Nhưng, lần này Thượng Ất đã tính sai.
Nghe thấy Thượng Ất nói như vậy, Lý Đống Thành cân nhắc nhiêm túc một lát, sau đó đột nhiên nói với giọng nghiêm túc.
"Mấy nghìn vật tư cũng có, nó không là gì so với nhánh bộ đội này của chúng tôi... Nhưng Thượng Ất, anh định đưa về làm sao, mấy nghìn vật tư nặng khoảng hai tấn đây, dù anh có lợi hại đến đâu đi nữa cũng không thể vác về chứ?"
"Cái này không cần anh quan tâm, chỉ cần anh lấy ra được thì tôi chở về được. Làm sao, anh cho tôi vật tư thật hả? ba nghìn, hai nghìn hay một nghìn năm trăm vật tư?"
"5000!" Lý Đống Thành mỉm cưới nói ra con số khiến Thượng Ất rung động, sau đó vung tay nói với cấp dưới ở sau lưng: "Mang hai trăm người đi bộ hậu cần ở nơi trú quân ngăn hai xe tải lại cho tôi, bảo bọn họ đừng dỡ hàng nhiều, lái thẳng xe đến lối vào mộ cổ."
"Vâng thưa sếp! Nhưng tiến sĩ L..." Cấp dưới nhìn Lý Đống Thành với vẻ do dự, Lý Đống Thành trả lời ung dung: "Cậu không cần quan tâm đến những thứ này, tiến sĩ L ở bên kia tự nhiên tôi sẽ giải quyết. Mấy nghìn mạng người đó, chẳng lẽ không bằng những vật này hay sao?"
Nói xong, Lý Đống Thành quay đầu nhìn về phía Thượng Ất: "Lát nữa vật tư sẽ đưa đến, anh dự định làm sao chở đi?"
"Tọa kỵ côn trùng khổng lồ, em biết rồi, thấy Thượng Ất nhất định dùng con côn trùng lớn kia chở hàng đúng không?"
Đại Duyệt hô lên với giọng ngạc nhiên, vừa rồi cô luôn núp ở phía sau không lên tiếng, bởi vì Hoa Ny tỉnh lại trước nói nhỏ cho cô, vừa rồi cô ôm lấy người Thượng Ất, đồng thời còn gặm lấy vai hắn. Vừa nghĩ đến đó thôi, mặt Đại Duyệt đỏ như quả táo chín, suýt chút nữa xấu hổ chết.