Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 187: 5000 và 12000 khủng bố




Dịch: Libra


Thượng Ất lắc đầu, tay xoa mũi:

“Đùa giỡn cô? Không hứng thú! Có mùi thiu, cá nhân đề nghị cô tranh thủ thay áo khác. Nhện mặt người thiên văn rất nhạy cảm với mùi phát ra từ thân thể người, cỡ như cô thì chưa được mười phút sẽ dụ sâu trong phạm vi năm trăm mét bò tới đây."

Trán nổi gân xanh, mạch máu nhô lên, mắt Lãnh Vân phát ra tia sáng màu lục thầm nghĩ:

“Mùi thiu? Tên đàn ông đeo mặt nạ này đang cười nhạo mình đầy mùi mồ hôi? Bà nội nó, nhiệt độ không khí 50°C, ai mà giữ gìn thân thể sạch sẽ được? Bà nội mày cũng muốn thay đồ, nhưng trong chốn đồng không mông quạnh này đi đâu kiếm đồ hợp kích cỡ mà thay? Không thể tha thứ, tuyệt đối không tha thứ! Mình phải giết hắn, khiến hắn biến thành đống phân hôi hám trong bụi hoa!”

Nếu ánh mắt có thể giết người thì Thượng Ất ít nhất đã bị Lãnh Vân giết một trăm lần, nhưng cuối cùng cô ta không hành động. Có lẽ vì hiểu biết giữa phụ nữ với nhau, khoảnh khắc trước khi Lãnh Vân bùng nổ, Lệ Á lấy áo thun và quần bò từ ba lô ra. Hành động tràn ngập ý tốt này đem đến hiệu quả tốt đẹp, hai bên dần tỉnh táo lại, Lãnh Vân thậm chí lễ độ trò chuyện vài câu với Lệ Á, không khí vui vẻ.

Nhưng khi Lãnh Vân thay đồ xong, bước ra khỏi bụi hoa, không khí hòa hợp lại bị một ánh mắt của Thượng Ất phá vỡ. Lãnh Vân thấy rõ ràng lúc mắt Thượng Ất đảo qua ngực mình thì lộ tia khinh miệt, nhếch mép coi thường.

Lãnh Vân nhìn bộ ngực sân bay của mình, ngước nhìn cặp ngực dưa hấu của Lệ Á, cô ta không kiềm nén cảm xúc được nữa.

Lãnh Vân rít gào:

“Tôi muốn giết hắn! Đừng ai cản tôi!”

Lý Minh Lượng ngăn Lãnh Vân lại, mấy trăm đốm sáng nhanh chóng đến gần trên máy tính bảng làm cô ta nhanh chóng tỉnh táo lại. Là nhện mặt người thiên văn hay sinh vật càng khủng bố hơn?

“Lý Minh Lượng, trị số năng lượng là bao nhiêu?”

“Mười mấy cái ở đằng trước nhất là hơn 1200, ba cái ở giữa hơn 1800, hai đốm sáng trị số năng lượng ở phía cuối cùng là . . . khoan, sao có thể như vậy? Là 5500 và 12000!?”

Máy tính bảng rơi khỏi tay Lý Minh Lượng rớt xuống đất, gã nhìn trân trân mười mấy đốm sáng không ngừng rút ngắn khoảng cách trên màn hình, trong đầu không ngừng vang vọng câu nói của Lý Diệu Tiên Lý tiến sĩ, người phụ trách phòng thí nghiệm sinh vật quân đội.

“Khi viên năng lượng tinh hạch sinh vật đầu tiên xuất hiện trong tận thế, so đấu sức mạnh giữa con người và sinh vật không phân chia bằng súng ống và pháo nữa, cần dựa vào bao nhiêu con số đại biểu năng lượng. Khi sinh vật nào đó có trị số năng lượng trên năm ngàn nghĩa là cách tồn tại của họ đã thay đổi, trở thành hình thức sinh mạng đẳng cấp cao hơn. Năm ngàn là ngưỡng cửa thứ nhất cho sinh vật tiến hóa thành siêu sinh mạng, sau khi bước qua ngưỡng cửa đó là đã bước ra bước đầu tiên đến gần thần linh trong truyền thuyết . . .”

Trị số năng lượng sinh mạng 5000 là hình thái sinh mạng cao đẳng trong truyền thuyết, nhưng nếu đến 12000 thì sao? Mọi người ở đây sẽ phải chết tại đây ngay trong hôm nay sao?

Lý Minh Lượng cười chua chát nhìn Lãnh Vân, nhưng thấy cô ta đang nhét từng viên đạn vào băng đạn súng tự động, từ khi nào sương khói lại lượn lờ bên môi cô ta.

“Sợ cái quái gì, bà đây chưa từng thấy thứ có trị số sinh mạng hơn 5000 chứ đừng nói là 12000. Vừa lúc bà nội được mở rộng tầm mắt, xem là thứ quái quỷ gì giả thần giả quỷ trong biển hoa anh túc này!”

Một giọng nói như hồng chung vang xa:

"Giả thần giả quỷ? Hừ, trong quân đội đế đô hiện giờ toàn là loại hàng này? Hôm nay tôi sẽ cho cô mở mắt, nhìn xem cái gì gọi là ngoài trời có trời!”

Vừa dứt lời, hoa anh túc mênh mông bị rẽ sang hai bên, mười mấy nhện mặt người thiên văn to như con trâu quay quanh một người đàn ông bước ra.

Lãnh Vân bản năng giơ ngang súng tự động:

“Anh là ai?”

Tư thế chiến đấu tiêu chuẩn làm Lãnh Vân toát ra hơi thở lạnh băng như cọc tiêu.

Người đàn ông mỉm cười, ngoắc bên cạnh mình, một con nhện mặt người thiên văn hình thể quái dị lúc lắc lại gần.

“Quan quân người đẹp, còn nhớ tôi không? Triệu Lão Tam này nhờ ơn cô mà bây giờ đã trở nên lợi hại hơn nhiều, ha ha ha ha ha ha!!”

Lãnh Vân mờ mịt hỏi:

“Triệu Lão Tam, anh ở đâu?”

Trước mặt Lãnh Vân là nhện mặt người thiên văn nhưng phát ra giọng nói là của Triệu Lão Tam đã bị cô ta đánh gãy sống lưng.

“Tôi ở ngay trước mắt cô đây, quan quân người đẹp, cô quên tôi nhanh vậy sao?”

Giọng Triệu Lão Tam văng vẳng trong không khí, một con nhện mặt người thiên văn thân hình quái dị nhúc nhích, ưỡn cao ngực in mặt người.

“Ui!”

Mọi người cùng hút không khí.

Mặt Triệu Lão Tam xuất hiện trên ngực nhện mặt người thiên văn, còn chớp mắt với mọi người, biểu tình đắc ý.

“Không thể nào! Giả thần giả quỷ hù dọa người, gan của bà không bé nhé, chết cho bà!”

Tạch tạch tạch tạch tạch!

Nòng súng phun ra lửa, mấy chục viên đạn mang động năng mạnh mẽ vô cùng chính xác bắn vào mặt Triệu Lão Tam. Nhưng sau một chuỗi tiếng kim loại va chạm, mọi người ngạc nhiên thấy con nhện mặt người thiên văn mọc mặt Triệu Lão Tam hành động như con người giơ cao miếng kim loại đánh bật tất cả viên đạn.

“Vô ích, đại não của tôi đã hòa thành một với những con nhện nhỏ đáng yêu này, khẩu súng mục của cô không làm gì tôi được. Giờ hai ta hãy tính món nợ cô đánh gãy lưng của tôi nào!”

“Coi chừng, chị Vân! A!”

Tiếng hét của Lý Minh Lượng văng vẳng trên trời.

Lãnh Vân trân trân nhìn một khúc chân nhện sắc bén chậm rãi rút ra từ ngực Lý Minh Lượng, vòi máu bắn ra như suối nhuộm đỏ áo của cô ta.

“Minh Lượng! Đừng!”

Lãnh Vân muốn bịt vết thương cho Lý Minh Lượng, nhưng phần ngực của gã bị xuyên thủng từ trước ra sau, động mạch chủ đã đứt, cô ta không có cách nào cứu lại mạng sống của gã.

“3000 . . . chị Vân, nghe tôi nói, trong ba lô có một kim tiêm thuốc kích thích mẫu 3000, nó có thể trong thời gian ngắn . . . khụ khụ, cho chị tăng trị số năng lượng lên đến 3000 . . . khụ khụ, hãy mặc kệ tôi, trốn đi, chúng ta không có cơ hội . . . chiến sĩ gen sẽ ngăn lại một lúc . . . chạy . . .”

Lý Minh Lượng nghẹo cổ, gã thành cái xác mất hơi thở sự sống cuối cùng. Trước Triệu Lão Tam như con nhện trị số năng lượng sinh mạng cao đến 1800 thì chiến sĩ đặc chủng thực lực không tầm thường này dùng thân thể đỡ một đòn cho Lãnh Vân, để mình chết thay.

“Đừng!”

Lãnh Vân bỗng rút ra thuốc chích, đâm kim vào người mình, sau đó mắt cô ta đỏ như máu, hai tay chỉ vào Triệu Lão Tam, rít từng chữ qua kẽ răng:

“Triệu Lão Tam, hôm nay bà đây sẽ chặt mày ra cho chó ăn!!!”

Bùm!

Răng rắc!

Binh bốp!

Tiếng da thịt va chạm vang lên không dứt. Ở trước mắt bao người, Lãnh Vân như nổi điên không ngừng đánh vào thân thể quái dị của Triệu Lão Tam. Kỳ lạ là từ đầu đến cuối mười mấy con nhện mặt người thiên văn biến dị sau lưng Triệu Lão Tam nằm sấp bên cạnh người đàn ông, chúng nó như vật phẩm điêu khắc, dường như Triệu Lão Tam đang đánh nhau không liên quan đến chúng.

Chúng nó nhìn chiến sĩ gen chằm chằm, dường như những nhện mặt người thiên văn biến dị này có chỉ số thông minh rất cao, có thể phân biệt ra ai là mối uy hiếp lớn trong chỗ này.