Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 186: Anh dám đùa giỡn tôi?




     Đám người Thượng Ất bị rượt đuổi rất thảm, nói chính xác hơn là hắn rơi vào cạm bẫy cực kỳ hung hiểm.

Bên rìa biển hoa, Thượng Ất dựa vào uy lực không thứ gì không thể chém của đao xương Tinh Vực và kiểu chọn chỗ đã thoải mái giết hết nhện mặt người thiên văn. Khi bọn họ cho rằng đã hết nguy hiểm, đi lững thững trong biển hoa anh túc chưa được 200m thì càng nhiều nhện mặt người thiên văn chen chúc ùa đến. Vì quá bất ngờ, mấy cô bé trong đội lần lượt bị cắn chết, hút khô.

Lúc này Thượng Ất ngạc nhiên phát hiện mảng lớn biển hoa anh túc có hiệu quả quấy nhiễu năm giác quan của con người. Những phấn hoa vô cùng ngọt ngào theo thân thể nhện mặt người thiên văn không ngừng va chạm hình thành sương mù quanh nhóm Thượng Ất. Mọi người không phân rõ đông tây nam bắc, Thượng Ất giỏi nhất là dị năng cảm giác cũng bị quấy nhiễu nghiêm trọng. Đừng nói chiến đấu với nhện mặt người thiên văn, bọn họ không phân rõ được mình trốn ở đâu rồi.

Lệ Á buộc phải dựng lên vòng bảo vệ năng lượng, hai tay cầm dao găm chiến thần cố gắng bảo vệ an toàn cho mọi người. Nhưng vì phạm vi vòng bảo vệ năng lượng có hạn, sau mấy chục giây đánh nhau kịch liệt thì trong đội lại có bị thương, chết chóc. Lần này không riêng ba cô bé bình thường gào thét bị kéo vào bụi hoa, Diêu Hiểu Lệ, Lý Tử Kiều tiến hóa ra dị năng cùng lúc với Đồ Kiều Kiều cũng bất hạnh bị cắn chết.

Mất mát nặng nề, tình hình cực kỳ nguy hiểm. Mới vào biển hoa hơn hai trăm mét mà trong mười mấy cô bé bị chết hai phần ba rồi.

Thượng Ất nổi giận, hắn rất muốn đấu một trận tử chiến với đám sâu lạ này. Nhưng lý trí nhắc nhở hắn rằng nếu không tìm được đường ra thì trừ hắn và Lệ Á ra mọi người đều sẽ chết trong biển hoa này.

Ngay phút then chốt Thượng Ất bỗng nhớ mặt nạ vua chuột lấy từ cuộc chiến đánh thắng vua chuột trắng. Là báu vật siêu văn minh, mặt nạ màu đen có hiệu quả thần kỳ phóng lớn cảm quan của con người. Thượng Ất đeo ngay mặt nạ lên, sau đó thị giác, thính giác, khứu giác, xúc giác thậm chí năng lực cảm giác khoảnh khắc tăng mạnh gấp mấy lần, rốt cuộc hắn thấy rõ con đường đi hướng xưởng công nghiệp quân sự.

Một đường chạy như điên, vừa đánh vừa lui!

Mấy phút sau, Thượng Ất giết ra con đường máu, đi tới chốn này, chẳng ngờ đụng độ năm người nhóm Lãnh Vân, trong phút chốc không khí cực kỳ nặng nề.

Lãnh Vân bản năng hỏi:

“Mấy người là ai? Có phải là tay sai của xưởng công nghiệp quân sự Loan Báo?”

Lãnh Vân nhìn chằm chằm vào mắt Thượng Ất sau lớp mặt nạ, cô ta biết rõ người đàn ông đeo mặt nạ kỳ lạ này chính là người có năng lượng sinh mệnh hơn bốn ngàn.

Vương Chính Dương mừng rỡ reo lên:

“Loan Báo, ai là Loan Báo? Chúng tôi đến tìm xưởng công nghiệp quân sự. . . ủa, xem cách ăn mặc của mấy người thì hình như là quân nhân? Thượng . . .”

Vương Chính Dương tưởng gặp được người bên công xưởng, quay đầu tính nhắc nhở Thượng Ất ai dè bị lạnh lùng lườm một cái, dùng động tác tay bí ẩn nhắc nhở gã đừng kêu tên mình.

Quân nhân, xưởng công nghiệp quân sự, Loan Báo, đầu óc Thượng Ất xoay chuyển, chợt hiểu rằng thân phận của năm người Lãnh Vân không đơn giản.

Lần trước Long Ba có kể quân đội đế đô đang đấu gay cấn với thú thoái hóa, hai bên đánh nhau kịch liệt, vô số bị thương, chết, thiếu thốn người vận chuyển vật liệu xây dựng, năm quân nhân này hiển nhiên không phải người trong xưởng công nghiệp quân sự, bọn họ từ đâu chui ra? Tại sao đến đây?

Các thắc mắc liên tiếp nổi lên trong óc Thượng Ất, hắn linh cảm mình gặp phải người không nên gặp.

Lý Minh Lượng nhìn nhóm người Thượng Ất, nhe hàm răng trắng cười rất chân thành:

“Lên? Lên đâu? Chúng tôi đúng là người của quân đội đế đô, gia đình mấy vị tính đi đầu vào người sống sót Loan Báo xưởng công nghiệp quân sự đúng không? Chậc chậc, cả người đầy vết máu, chắc đàn sâu lạ gây khổ sở nhiều cho các vị rồi. Vừa lúc chúng tôi định đi xưởng công nghiệp quân sự, hay cùng nhau đi?”

Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, Lý Minh Lượng không hay biết người đàn ông trước mắt là Thượng Ất.

Không thể trách Lý Minh Lượng, Triệu Nghị cung cấp tư liệu có giới thiệu cơ bản về Thượng Ất, ví dụ mặt mũi, chiều cao, cân nặng vân vân. Nhưng Thượng Ất đang đội mặt nạ vua chuột, không thấy rõ mặt mày, hơn nữa hắn hấp thu tinh phách năng lượng vua chuột, cao hơn 5cm, 6cm, hình thể biến đổi lớn.

Bởi vậy dù đối mặt với nhau thì nhóm người Lý Minh Lượng hoàn toàn không ngờ đây là người mình muốn tìm. Bọn họ xem nhóm Thượng Ất là người sống sót tình cờ gặp nhau, thấy thực lực của hắn không tầm thường, trong lòng Lý Minh Lượng sinh ra ý nghĩ muốn vời thêm trợ thủ.

Mặt Vương Chính Dương mang nét mừng gật mạnh đầu:

“Đi chung thì quá tốt, đám sâu chết tiệt này . . . À, để tôi hỏi đại ca có đồng ý không đã.”

Thượng Ất gật đầu nói:

“Được chứ, gặp nhau là duyên, đi chung nào.”

Thượng Ất tiến lên vài bước đến gần Lãnh Vân, đưa một tay tới trước mặt cô ta:

“Cô có mang thuốc lá đúng chứ, cho một điếu hút chơi.”

Đòi thuốc lá? Tự nhiên quá vậy?

Lãnh Vân ngạc nhiên nhìn đôi mắt của Thượng Ất ẩn sau mặt nạ, ngạc nhiên vì khứu giác của đối phương nhạy bén, cũng bị bất ngờ khi hắn đòi thuốc quá tự nhiên không biết ngượng.

Từ khi rời khỏi quân doanh đến bây giờ, dọc đường bọn họ gặp người sống sót quái thai, đám bình dân khi đụng phải quân nhân võ trang đầy đủ thì trong mắt luôn cất chứa sợ hãi. Dù khi bọn họ nói chuyện cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng tuyệt đối không thể nhẹ nhàng thoải mái như người đàn ông trước mắt cô ta.

Kẻ kỳ lạ.

Lãnh Vân thò tay vào ngực, búng ngón tay một cái, một điếu thuốc lá thơm chỉ cung cấp trong quân bay tới chỗ Thượng Ất.

Thượng Ất nhận thuốc lá thơm nhưng không đốt ngay mà đặt bên môi hít sâu. Mùi thuốc lá thoang thoảng và mùi thơm thân thể phụ nữ xộc vào khoang mũi, làm Thượng Ất ngước đầu lên, mắt lấp lóe tia sáng.

“Đúng là hương vị này, giống hệt thuốc lá lần trước Long Ba đưa đến, còn kèm mùi dược tề đặc biệt của quân đội. Nếu mình không nhớ lầm thì Trấn Huyền điện trực thuộc lãnh đạo cao tầng quân đội chỉ huy, tức là người phụ nữ này tuyệt đối không phải quân nhân bình thường, nhưng không biết cấp bậc cụ thể cao bao nhiêu. Nếu mình có thể đứng gần hơn ngửi mùi thân thể của cô ta, có lẽ sẽ từ nồng độ dược tề phát ra từ người cô ta đoán ra thân phận cụ thể.”

Biểu tình Lý Minh Lượng tức giận nhìn Thượng Ất:

“Này tên kia, mày là chó hả? Chị Vân đưa thuốc dùng để hút chứ không phải cho mày ngửi tới ngửi lui!”

Ba chiến sĩ gen đứng sau lưng Lý Minh Lượng lạnh lùng nhìn Thượng Ất, dường như gã ra lệnh một tiếng là bọn họ sẽ xé vụn hắn ra.

Làm người ngưỡng mộ Lãnh Vân, Lý Minh Lượng tuyệt đối không cho phép người đàn ông nào có động tác khinh nhườn cô ta. Lý Minh Lượng thầm thề nếu Thượng Ất dám táy máy một chút là gã sẽ kêu chiến sĩ gen xé nát hắn.

Khiến Lý Minh Lượng, Lãnh Vân, mọi người bất ngờ là Thượng Ất bỗng nhích người. Ở trước mặt bao người, hắn không kiềm chế động tác mập mờ ngược lại quá đáng hơn, tiến lại gần kề sát mặt vào cổ Lãnh Vân, hít một hơi sâu, Lý Minh Lượng đứng cách hơn mười mét vẫn nghe rõ tiếng hít thở phát ra từ miệng hắn.

Lãnh Vân gầm lên như tiếng báo cái rống, đôi mắt lạnh băng nhìn Thượng Ất chằm chằm:

“Tổ cha nó! Anh dám đùa giỡn tôi!?”