Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 182: Tinh vực cốt đao




     Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

“Im lặng hết nào, hãy cảm nhận kỹ biến đổi trong người. Trong trái đào biến dị ẩn chứa tinh hoa năng lượng có thể cường hóa thể chất của mấy người!”

Thượng Ất không kịp dăn dò ba người Lệ Á nhiều hơn, ngồi xếp bằng dưới đất ngay. Cảm giác nóng rực từ phần bụng chậm rãi lan tỏa dọc theo đường trực tràng đến các góc thân thể.

Năng lượng sinh vật trong đào biến dị rất dịu nhẹ, là thực vật quý giá cực kỳ hiếm có cho thân thể người, nhưng bây giờ từng đợt năng lượng bá đạo đụng chạm bốn phía khác với trí nhớ của Thượng Ất.

Chuyện gì thế này?

Thượng Ất cố nén bụng khó chịu, hắn nhắm mắt cảm nhận biến đổi trong người.

Gen sâu A Mễ Ba trong cơ thể đang hú lên vui vẻ, chúng nó ngấu nghiến năng lượng trái đào, nhanh chóng chuyển hóa năng lượng thành các thành phần tổ chức cần thiết cho thân thể, như cơ bắp càng thô to, gân và xương càng cứng, năng lượng phủ lên nội tạng. Thân thể của Thượng Ất vững vàng cải tạo, từng đợt sức mạnh dâng lên sắp tràn ra, toàn thân ẩn chứa sức lực không chỗ dùng. Khiến Thượng Ất bất ngờ nhất là hình vẽ trời sao lại thay đổi, năng lượng tinh phách của vua chuột trắng cũng không thể thắp sáng mấy vì sao trên tay phải nhưng nay bị năng lượng dồi dào gột rửa bắt đầu sáng nhấp nháy.

“Chuyện gì thế này? Không lẽ mình rốt cuộc sắp tiến hóa ra chiêu tấn công mạnh nào rồi?”

Thượng Ất kiềm nén cảm xúc mừng như điên, nhắm mắt tập trung tra xét bằng tâm.

Quả nhiên trong phông màu đen hình vẽ trời sao, ba ánh sao màu xám trắng trên tay phải đang tỏa sáng lập lòe, ánh sáng dù yếu nhưng không còn là sắc xám trắng chết nữa, chúng tỏa ra sức sống.

Chậm rãi theo Thượng Ất hít vào thở ra, ba ngôi sao càng lúc càng sáng, cuối cùng tỏa sáng chói mắt. Một luồng sáng màu lam sẫm bắn lên cao nối ba ngôi sao thành hình tinh vực tam giác rực rỡ.

Ba ngôi sao hợp thành . . . tinh vực? Thế là sao?

Thượng Ất mở mắt ra, khó hiểu nhìn tay phải của mình. Dưới tia nắng, bàn tay phải vẫn tái xanh nhưng cảm giác kỳ lạ quanh quẩn trong lòng Thượng Ất. Hắn bản năng co chặt tay lại, đột nhiên một luồng sáng màu lam dâng lên từ tay phải, ánh sáng như sương lam bao chặt nắm tay, cảm giác đau nhói truyền đến. Thượng Ất bỗng vung tay phải, một cây đao xương màu lam dài hơn một mét chớp mắt chém cây to đứt ngang.

Bốn phía tĩnh lặng. Lệ Á, Đồ Kiều Kiều, Vương Chính Dương sững sờ nhìn, miệng há to thành chữ O, biểu tình khoa trương biểu đạt sự ngạc nhiên với cảnh tượng quái dị này.

Thượng Ất giơ ngang đao xương màu lam, ra lệnh tấn công với giọng không cho phép làm trái:

“Vương Chính Dương, hãy dùng xẻng đánh tôi!”

Vương Chính Dương khẽ ừ, bản năng giơ xẻng công trình làm bằng thép cứng lên đập xuống Thượng Ất.

Xoẹt!

Một tiếng nhẹ nhàng như rách giấy, nửa khúc đầu xẻng leng keng rớt xuống đất.

Vương Chính Dương nhìn nửa khúc xẻng mặt cắt láng trong tay mình, không kiềm được hét lên:

“Đây là vũ khí laser trong truyền thuyết phải không? Mặt cắt láng còn hơn dùng máy cắt vật liệu thép của cục đường sắt chúng tôi. Đại ca, anh nhặt vũ khí đó từ đâu ra vậy? Ghê gớm thật!”

“Không phải nhặt, tự tôi mọc ra.”

Thượng Ất đưa đao xương màu lam gần sát mắt quan sát kỹ, thuận miệng nói với Lệ Á:

“Lệ Á, hãy mở vòng bảo vệ năng lượng ra để tôi chém một nhát thử.”

Dùng nó chém tôi?

Lệ Á bản năng lắc đầu.

Đùa gì vậy, kiểu dáng của đao xương khoa trương, lưỡi bén lấp lóe tia sáng màu lam mắt thường cũng thấy được, sống dao dày rộng mọc mấy chục gai xương bén xéo góc bốn mươi lăm độ, nhìn như lưỡi liềm phiên bản đơn giản trong tay sứ giả địa ngục. Trừ phi bị thiểu năng chứ ai đầu óc bình thường lại chủ động để thứ này chém thử?

Thượng Ất nhíu mày hỏi:

“Thật sự không chịu?”

Thượng Ất định lợi dụng vòng bảo vệ vòng tay chiến thần của Lệ Á trắc nghiệm sức công kích của đao xương, nhưng nếu cô ta kiên quyết từ chối thì hết cách, chờ về sau có cơ hội lại trắc thử.

Thượng Ất bản năng vùng vẫy đao xương, đao chậm rãi biến thành sương lam, rồi màu lam biến mất, trở về hình dạng tay phải.

Đồ Kiều Kiều hâm mộ nhìn Thượng Ất, trong đôi mắt to tràn đầy tò mò:

“Năng lực thần kỳ quá. Chú Thượng Ất, sau này con có thể lợi hại giống như chú không?”

Lần đầu tiên cô bé thấy có người biến tứ chi thành như vậy, giống như phép thuật thần kỳ, cả quá trình tràn ngập khó tin.

Thượng Ất sờ đầu nhỏ của Đồ Kiều Kiều:

“E rằng . . . Không được. Con khác với chú, trong người của con có năng lượng nguyên vượt sức tưởng tượng, sau này con sẽ điều khiển lửa đốt tất cả người có ý xấu với con trên cõi đời này, một năng lực làm chú cũng thấy hâm mộ.”

Đồ Kiều Kiều ngây thơ nói:

“Thật không ạ? Nhưng con cảm thấy mình rất yếu, Diêu Hiểu Lệ dùng bong bóng nước có thể dập tắt cục lửa của con. Con cảm thấy chiêu này của chú oách hơn!”

Cô bé vung mạnh tay, quả cầu lửa to bằng chậu rửa mặt bay sát mặt Vương Chính Dương ra xa, đốt cháy một cây to.

Đồ Kiều Kiều ngạc nhiên nhìn tay nhỏ của mình:

“A, chú nói đúng! Con thật sự mạnh hơn, ngọn lửa to hơn lúc trước thì phải!”

Vương Chính Dương sợ hết hồn vỗ bụng mình bước lại gần, lẩm bẩm:

“Bà nội nhỏ ơi, nhóc làm gì vậy hả? Suýt lấy mạng già của chú . . . A khoan, tóc đâu rồi?”

Vương Chính Dương hét lên, sờ nửa bên đầu trụi lủi. Gã giống như Vỏ Dưa lúc trước, nửa bên đầu sáng bóng không có một cọng tóc. Đồ Kiều Kiều mới bắn ra quả cầu lửa to nhiệt độ quá cao, cách nửa mét mà vẫn đốt trụi nửa bên tóc của gã.

Bộ dạng của Vương Chính Dương thê thảm, mọi người cười nhìn nhau, không khí càng thoải mái hơn.

Thượng Ất nhìn nhóm người Đồ Kiều Kiều, bình tĩnh nói:

“Đồ Kiều Kiều, con phải nhớ rằng mình khác với các bạn Diêu Hiểu Lệ, con là người nguyên tố hệ lửa bẩm sinh, huấn luyện chăm chỉ, cố gắng hấp thu năng lượng thì con chắc chắn sẽ đứng trên chỗ cao trong thế giới này. Tóm lại con đừng coi thường bản thân. Nhưng hơi tiếc, mớ trái đào này hư thối quá mau, nếu không thì không chỉ mình con hấp thu nhiều năng lượng hơn, có lẽ mấy nhóc Diêu Hiểu Lệ cũng có thể tăng cao năng lực của mình. Đi nào, chúng ta trở về đón nhóm Diêu Hiểu Lệ rồi đi xưởng công nghiệp quân sự tìm thứ chú muốn, hy vọng ở đó không có ai ngăn cản chú, nếu không . . .”

Đồ Kiều Kiều nhìn phía xa, biểu tình kiên nghị giơ cao tay nhỏ:

“Đúng vậy, hy vọng không có ai ngăn cản chú Thượng Ất, nếu không thì con sẽ đốt bọn họ bằng quả cầu lửa!”

Cả nhóm không biết rằng trên đường đi hướng xưởng công nghiệp quân sự có một cạm bẫy không phải nhằm vào họ nhưng nó đang chờ họ lọt vào.