Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 181: Tất cả là hiểu lầm




     Nữ quan quân được gọi là Lãnh Vân bịt chặt mũi mình, biểu tình ghét bỏ nhìn xác chết:

“Tởm quá, Lý Minh Lượng, anh nhớ kỹ cho tôi, đừng để ba chiến sĩ gen này đến gần tôi, tôi không chịu nổi mùi máu nồng nặc như thế. Bà nội nó, đôi khi mũi thính quá cũng phiền, thối chết!”

Lãnh Vân là một người dị năng khứu giác, sau khi dùng dược tề hoạt hóa được quân đội phát cho thì thần kính khứu giác của cô ta tăng gấp mấy ngàn lần trong ba ngày ngắn ngủi. Bây giờ chó săn giỏi nhất cũng không bằng Lãnh Vân, đã ngửi qua mùi nào thì trong vòng ba mươi ngày có thể định vị chính xác dù cách 5km.

Nhờ tài năng này nên Triệu Nghị phái người tìm Lãnh Vân, cho cô ta nhiệm vụ bắt người. Nói là trong vòng ba ngày bắt một thầy dạy ngữ văn tên là Thượng Ất. Bà nội nó, hiện nay từng bộ đội bận rộn đánh với thú thoái hóa, Triệu Nghị chết tiệt dám phái Lãnh Vân như cô đi bắt một thầy dạy ngữ văn?

Lỗ mũi Lãnh Vân phát ra tiếng hừ lạnh, cô ta xoay người ngồi lên xe máy, lấy điếu thuốc lá từ ba lô để ở ghế sau, đốt điếu thuốc, bình tĩnh nhìn nhóm Triệu Lão Tam khủng hoảng giơ súng chĩa vào chiến sĩ gen.

Lãnh Vân thảnh thơi gợi ý:

“Vô ích, tên này là chiến sĩ gen dạng 2, thân thể kết hợp với gen trâu tê giác và voi to, súng ngắn nhỏ của anh không bắn xước da anh ta được chứ đừng nói ngăn cản giết người. Nếu tôi là mấy người thì sẽ dứt khoát bỏ súng xuống, đầu hàng, quỳ dưới đất van xin thì may mắn còn đường sống.”

Triệu Lão Tam cố gắng kiềm nén ý muốn xoay người chạy trốn, giọng run run nói:

“Chiến sĩ gen? Dạng 2? Rốt cuộc mấy người là ai? Tới nơi này làm gì? Tôi cảnh cáo mấy người, chỗ này là địa bàn của ngài Báo, chọc giận anh ấy là mặc kệ người hay quỷ đều phải chết tại đây!"

Quân nhân vạm vỡ tên Lý Minh Lượng vừa nói vừa lấy một máy tính bảng ra:

“Ngài Báo? Anh đang nói đến Loan Báo đúng không.”

Lý Minh Lượng chạm vào máy tính bảng vài cái rồi bình tĩnh đọc:

“Loan Báo, tốt nghiệp thạc sĩ đợt 2012 viện khoa học đế đô, từng làm chủ nhiệm, phó xưởng trưởng sinh sản khu nghiên cứu khoa học xưởng thiết bị công nghiệp quân sự đế đô. Sau khi tận thế đến, dựa vào năng lực biến dị ‘khóa trọng lực’ đánh lui thú hoang tấn công, chiếm cứ xưởng thiết bị công nghiệp quân sự làm căn cứ sinh sống, định bắt giữ và thống trị người sống sót trong phạm vi 5km. Máy thăm dò biểu hiện chỉ số sinh mạng tổng hợp cỡ . . . 2088!"

Khóa trọng lực? Số sinh mạng tổng hợp? Mấy cái thứ gì thế này?

Triệu Lão Tam nghe ù ù cạc cạc, gã chỉ biết một điều rằng cả đám bị quân đội theo dõi, Loan Báo cũng bị tìm hiểu hết mọi thứ.

Lý Minh Lượng nhẹ lắc đầu nói:

“Lãnh Vân, tôi đã hiểu tại sao Triệu Nghị kiên quyết triệu tập ba chiến sĩ gen dạng 2, số liệu của Loan Báo cực kỳ khủng khiếp, lên đến trên hai ngàn. Nếu đấu cứng phỏng chừng một chiến sĩ gen dạng 2 không đánh lại hắn, hy vọng hắn ngoan một chút, đừng gây nhiều rắc rối, sớm kết thúc nhiệm vụ này trở về căn cứ.”

Lý Minh Lượng dùng ánh mắt hỏi ý Lãnh Vân.

Lãnh Vân ném tàn thuốc, bĩu môi nói:

“Giết hết.”

Giết hết?

Nghe lời nói Lãnh Vân thốt ra, con ngươi Triệu Lão Tam nở to, hai tay rút súng tự động ra, phản xạ bắn một phát.

Viên đạn nóng rực bay khỏi nòng súng kích thích thần kinh của mười mấy tay đấm khác. Trong một giây ngắn ngủi, mười mấy nòng súng dài ngắn khác nhau bắn ra vô số tia lửa. Lý Minh Lượng ôm Lãnh Vân trốn sau lưng một chiến sĩ gen.

Phụp phụp phụp!

Tiếng viên đạn trúng da thịt liên tiếp vang lên, nhưng da của chiến sĩ gen dạng 2 bị cải tạo dai còn hơn cao su, đa số viên đạn chỉ để lại vệt trắng nhỏ trên người họ. Vài viên mới thật sự xuyên thủng lớp da chui vào cơ bắp, để lại vết đạn màu đỏ không lớn không nhỏ.

“Bà nội nó, đám người này là quái vật hả? Sao súng tự động cũng không bắn chết họ được? Bố . . . A! Ui da!”

Đàn em của Triệu Lão Tam nhanh chóng bắn ra viên đạn cuối cùng trong hộp đạn, khi bọn họ luống cuống tay chân nhét đạn dược vào thì ba bóng đen như mãnh hổ xông vào đám đông.

Tay chân cụt bay đầy, mấy chục giây ngắn ngủi, trừ Triệu Lão Tam ra không còn một người có thể đứng hít thở.

Triệu Lão Tam dứt khoát ném vũ khí đi, lộ vẻ mặt tức giận chất vấn:

“Mấy . . . mấy người còn là quân nhân không? Sao có thể đối xử với bình dân tàn nhẫn như vậy? Trong lòng các người còn có luật pháp, đạo đức của đất nước không?”

Tình hình hiện giờ chắc chắn không đánh lại, nếu muốn sống sót thì chỉ còn cách thử "Phân rõ phải trái".

Lãnh Vân bước ra từ sau lưng chiến sĩ gen, đốt điếu thuốc thơm, lạnh nhạt nói:

“Xì, đồ giả tạo, mới rồi nổ súng sao không nghĩ đến luật pháp, đạo đức của đất nước? Đừng giở trò, anh không chết không phải vì mình thông minh mà vì tôi cố ý chừa anh lại. Đi, đi tìm Loan Báo bàn bạc chuyện hợp tác.”

Hợp tác? Hợp tác với ai? Với mấy người?

Triệu Lão Tam căng thẳng nói:

“Mấy người đến kiếm chuyện với ngài Báo mà? Hừ, đừng hòng lừa tôi báo ra vị trí của ngài Báo, tuyệt đối không thể! Cô có giỏi thì giết tôi ngay bây giờ!”

“Giết anh làm gì? Đám côn đồ mấy người cả ngày chỉ biết đánh giết, cấp bậc thấp. Chúng tôi đến tìm một người, cần Loan Báo phối hợp chút, sau khi làm xong nếu Loan Báo chịu tham gia vào quân đội chúng tôi thì tôi sẽ giúp hắn tìm một chức vị quan trọng.

Triệu Lão Tam mặt như đưa đám nhìn xác chết nằm la liệt:

“Mấy người thật sự không đến gây sự vói ngài Báo, nhưng . . . tổ cha nó! Nếu vậy thì tại sao mới lên đã giết người hả!?”

Tất cả đều là tay sai thân tín của gã, giờ họ đã chết thật đáng tiếc.

“Giết thì giết, cần chi lý do. Đi, mang chúng tôi đi gặp Loan Báo, nếu còn dám giở trò thì coi chừng tôi bẻ cổ anh!”

Dưới ánh mặt trời nóng cháy bước chân của Thượng Ất càng lúc càng chậm, cuối cùng đứng dưới gốc cây to bên đường thở hổn hển.

Thượng Ất đã no, đời này lần đầu tiên ăn no nứt bụng.

Dọc đường đi Thượng Ất phát hiện sau khi trái bị hái khỏi cành thì nhanh chóng biến chất, trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, tổng cộng một trăm ba mươi hai trái đào biến dị có hai mươi mấy trái nổi lấm tấm mốc.

Thượng Ất nghĩ sơ liền đoán được nguyên nhân.

Thứ nhất, trong tận thế các loại sinh vật lần lượt thoái hóa biến dị, vi khuẩn có nhiệm vụ phân giải chất hữu cơ trong thiên nhiên cũng vậy. Nên khi siêu vi khuẩn đụng phải đào biến dị thì trái đào bị thua, lan tràn dấu hiệu thối rữa.

Điểm thứ hai, Thượng Ất đoán có liên quan đến đào biến dị mọc ra và phát dục. Dù sao thời gian biến dị quá ngắn, dù cây đào biến dị đã rất cố gắng thích ứng với tận thế nhưng nó không cách nào thay đổi sự thật là đào dễ bị hư.

Thượng Ất phỏng chừng đây là khuyết điểm của sinh vật thực vật đời đầu, chờ khi hắn bồi dưỡng ra cây đào đời thứ hai, thậm chí đời thứ ba có lẽ sẽ thoát khỏi định luật rời khỏi nhánh là bị thối rữa, nếu không sẽ bị gen tiến hóa xóa sổ.

Với nguyên tắc không thể lãng phí đồ tốt cho căn cứ, Thượng Ất nhanh chóng ra quyết định là ăn đào. Trong nửa tiếng một mình hắn tiêu diệt hơn một nửa trái đào biến dị, Lệ Á, Đồ Kiều Kiều và Vương Chính Dương mới vào đội thì chia nhau mấy chục trái khác. Ba người ăn đã miệng, nhai sướng luôn.

Lệ Á ợ no dựa vào một gốc cây:

“Tôi thề đời này không bao giờ muốn ăn trái đào nữa!”

Phong phạm nữ thần cao ngạo lạnh lùng ngày xưa bay biến hết, khóe môi cô ta còn dính nước đào. Đồ Kiều Kiều ở bên cạnh thì no đến không nói nổi nữa.

Chỉ có Vương Chính Dương cười khổ than thở:

“Tôi cũng ăn ngán rồi, nhưng mới nãy ăn sướng thật, thì ra trái đào biến dị có mùi vị như vậy, hèn gì nhóm Lý Hải giữ kín không chịu chia cho ai.”