Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 179: Người của quân đội đến




     Hốc mắt của con người là khối xương đặc biệt bảo vệ tròng mắt, nó không cứng như trong tưởng tượng. Người trưởng thành bình thường nếu gồng hết sức thì có thể một đấm đánh bể hốc mắt của đối phương.

Thượng Ất không dùng nắm tay mà dùng một trái đào còn xanh, trước khi chín lớp vỏ đào biến dị cứng bằng cục đá, nên khi hắn nhét một nửa trái đào vào hốc mắt Chu Đại Tráng làm gã cảm giác như đầu mình nổ tung.

“A! Mắt tôi mù rồi!”

Trái đào dính máu rốt cuộc bị kéo ra, Chu Đại Tráng kinh hoàng tiện tay ném vào đám người sau lưng mình. Mọi người cảm thấy gió tanh từ trên trời ập đến, trong đám đông rộ lên tiếng hét.

“Mặt của tôi! Đừng mổ mặt của tôi!”

“A, tai của tôi bị cắn đứt rồi! Con quạ chết tiệt, biến cho tao!”

“Chạy mau, quạ ăn thịt người! Tại sao chúng nó theo tụi mình!?”

Hắc Nha thoái hóa liên tục bay lượn trên đầu đám người như đoàn tia chớp đen hình trứng, mỗi lần lao xuống sẽ rộ lên tiếng hét đau đớn, hoặc có kẻ xui xẻo bị mười mấy con Hắc Nha to quắp lên cao, tay chân và thân thể bị xé rách.

Thượng Ất nhìn một con Hắc Nha to dùng mỏ nhọn sắc bén kéo não ra khỏi hốc mắt của Chu Đại Tráng, hắn bình tĩnh nói:

“Hắc Nha thoái hóa khát máu, chuyên làm sạch thịt thối, cũng là một trong mười loài chim khủng bố khiến người trong tận thế sợ nhất. Chúng nó có hai điểm đáng sợ, khi đã tấn công thì sẽ điên cuồng không chết không ngừng, dù bạn có thể dễ dàng giết một con trong cả bầy thì cũng thua. Thứ hai, đàn chim to dơ bẩn này có năng lực sinh sản rất mạnh, thường một cặp Hắc Nha trong nửa năm có thể sinh sôi hàng trăm con cái, cho nên . . .”

Thượng Ất quay đầu nhìn nhóm người Lệ Á, ngữ điệu nghiêm túc nói:

“Nên hãy nhớ kỹ gặp bầy chim điên này thì đừng để nó ngửi được mùi máu, nếu không sẽ bị ăn sạch giống đám người này.”

Đồ Kiều Kiều nghiêng đầu nhìn Thượng Ất:

“Nhưng trừ Chu Đại Tráng ra những người khác không bị thương, không có mùi máu, tại sao bầy Hắc Nha thoái hóa tấn công họ? Vì sao chúng ta không bị ăn?”

Đồ Kiều Kiều không đoán ra nguyên nhân nhưng cô bé biết tình huống quái dị này chắc chắn liên quan với Thượng Ất.

Thượng Ất mỉm cười với Đồ Kiều Kiều, vừa lòng gật đầu nói:

“Vì mới rồi tôi rắc ít máu của Chu Đại Tráng lên mỗi người bọn họ, thuận tay bôi chất lỏng trái đào biến dị nữa.”

Cô bé Đồ Kiều Kiều đúng là nhân tài có thể đào tạo, có tiềm chất người nguyên tố hệ lửa hiếm có, tuổi nhỏ đã cẩn thận tỉ mỉ như vậy, sức quan sát rất nhạy bén, hiếm khi thấy đứa bé nào ưu tú như thế.

Phía nam thành phố đế đô, cạnh tòa nhà thương mậu quốc tế nổi tiếng, một cây cầu vượt bê tông cốt thép cao lớn vắt ngang ngã tư đường rộng rãi. Dưới ánh nắng, thực vật loại dây leo đầy sức sống dày đặc vươn nhánh, cố gắng muốn bao trùm cây cầu to vào biển màu xanh lá cây không giới hạn.

Bất đắc dĩ là cây cầu khổng lồ vắt ngang phạm vi đông tây nam bắc gần 3000m, hoặc tòa nhà thương mậu quốc tế hơn một trăm tầng, cao hơn năm trăm mét với thân thể to lớn ngoan cường chống cự thực vật xanh tận thế xâm nhập, dùng những khúc sắt thép màu xám trắng đại biểu tôn nghiêm cuối cùng của con người khiêu chiến với tận thế.

Nhưng kiến trúc khác của con người thì không được may mắn như thế.

Dưới cây cầu lớn là một ngã tư đường kiểu đĩa quay, hai bên là tiểu khu dân cư cao cấp. Trên mảnh đất tấc đất tấc vàng này từng chung cư cao hơn hai mươi mét, nhưng trong cuộc xung đột giữa người và động vật đã phá hoại hơn một nửa các nhà lầu, gai nhọn màu sặc sỡ, dây leo mọc đầy. Nhìn từ xa đa số kiến trúc chỉ có hai, ba tầng lầu là cửa sổ còn nguyên, những chỗ khác thì ngay cả đầu tường cũng bị nứt rạn, không thích hợp cho con người ở nữa.

Nơi đây biến thành một chỗ phế tích, nhưng nếu quan sát kỹ bạn sẽ ngạc nhiên phát hiện nó không yên lặng như đã nghĩ, ngược lại hơi ầm ĩ, ồn ào.

Trước một khu chung cư bỏ hoang, một đội đàn ông cầm các loại vũ khí, mặt hung hãn đang đi dọc hành lang tới trước. Khi đến từng nhà sẽ có một người vạm vỡ bước ra đạp mạnh vào cửa. Lát sau sẽ có một, hai người phụ nữ, con nít hoặc người già xanh xao vàng vọt sợ hãi ló đầu ra khỏi cửa, hai tay run run đưa ra một số thứ đồng nát.

Trước một cánh cửa, Triệu Lão Tam cực kỳ khó chịu trừng một bà già sáu mươi mấy tuổi, hung hăng tát một cái:

“Bà nội nó, đây là cái gì hả? Nửa bao giấy vợ sinh cũng dám nộp lên xem như thuế sinh sống?”

Một dấu tay đỏ hằn rõ trên mặt bà già.

Một cậu bé mười tuổi khỏe mạnh kháu khỉnh đứng cạnh bà già khuôn mặt sợ hãi nói:

“Bác Triệu làm ơn đừng đánh, tim của bà nội cháu không tốt, bà không có sức ra ngoài nhặt mót, chờ . . . chờ chút ông nội của cháu sẽ nhặt mót về rồi gia đình cháu sẽ nộp đủ thuế sinh sống.”

Mắt cậu bé ngấn lệ nhưng cố nén không dám khóc, cậu bé biết tên trùm nhỏ của căn cứ có biệt danh Triệu Lão Tam này cực kỳ dữ dằn, nếu gã cho rằng nó khóc ồn điếc tai gã thì không chừng bà nội sẽ bị gã đánh chết.

“Ông nội mày nhặt mót về nhà? Ha ha ha, thằng nhóc chưa biết gì à, đêm qua ông nội mày đi xưởng công nghiệp quân sự trộm súng bị đàn em của ngài Báo phát hiện, đánh chết tại chỗ rồi!”

Cậu bé lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt tràn mi bị bàn tay lau quẹt vội, khuôn mặt nhỏ bẩn tèm lem:

“Không thể nào! Ông nội nói là đi phía nam thành phố nhặt mót mà, sao đi trộm súng được? Bác Triệu giỡn với cháu đúng không?”

“Xéo đi! Tao không rảnh đùa với mày! Mà ông nội của mày cũng gan quá, biết rõ xưởng công nghiệp quân sự là địa bàn của ngài Báo còn dám đi trộm súng, không biết có phải não bị nhũn rồi không. Mày chưa thấy cảnh hiện trường thảm cỡ nào đâu, nửa người của ông nội mày bị ngài Báo đánh nát, ruột, phổi văng đầy đất, chậc chậc, coi đã con mắt.”

Nghe Triệu Lão Tam miêu tả, bà già ngã ngồi dưới đất bỗng nổi điên xông lên:

“Trời ơi, ông già, ông chết thảm quá! Tôi liều mạng với các người!”

Nhưng bị Triệu Lão Tam đạp vào ngực lăn ra xa ba, bốn mét. Khi cậu bé bò lại gần xem xét thì bà già đã thoi thóp, mắt trợn trắng tắt thở.

Triệu Lão Tam vừa nói vừa định quay người đi:

“Bà điên, dám đánh tao hả, đạp chết bà coi như hên đấy. Thằng nào lên bắt nhóc kia lại, ngày mai đưa vào đội mồi thịt làm mồi. Tổ cha nó, xui bỏ bu! Đi thôi, đến nhà kế tiếp thu thuế!”

Lúc này một người hoảng hốt từ ngoài chung cư chạy vào, ngọng nghịu hét to:

“Anh . . . anh ba! Nguy rồi, người . . . người của quân đội đến!”