Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
“Chỉ biết sơ một chút, trước khi làm người phụ trách chỗ bảo vệ thì tôi từng làm ở mỗi ngành nghề một lúc, nên hơi quen thuộc kiến trúc đặc biệt. Nhưng tôi chưa từng nghe về lô-cốt tận thế, cụ thể thì phải xem bản vẽ mới quyết định được.”
“Ồ, vậy à. Thôi được, anh tạm theo tôi, nếu may mắn sống sót thì tôi cho anh cơ hội phô bày năng lực. Ok, tất cả hãy cõng trái đào lên, giờ chúng ta đi.”
Thượng Ất không muốn phí nhiều thời gian ở đây, hắn cần chạy tới xưởng công nghiệp thiết bị quân sự trước lúc trời tối, cũng là nơi đánh dấu gần chỗ này nhất trên bản đồ.
Nhưng khi bọn họ cõng mấy túi đào biến dị chuẩn bị ra lều cỏ thì đột nhiên bị một đám người chặn dường.
“Khoan đã, mấy người không được đi!”
Cầm đầu nhóm người chặn đường là một người đàn ông cao to vạm vỡ, vì lâu không cạo râu nên vừa bẩn vừa rối như lông đen lợn rừng. Thấy Thượng Ất đi ra trước, người đàn ông như lợn rừng biểu tình hơi căng thẳng nhưng không lùi bước, đứng che giữa đường.
Mặt Vương Chính Dương đỏ rần vì giận, quát lớn:
“Ủa? Là Chu Đại Tráng, mấy người muốn làm gì? Tại sao cản đường?”
Vương Chính Dương quen với người đàn ông lợn rừng chặn đường, đó là một trong các công nhân trạm xe, Chu Đại Tráng. Lúc trước Vương Chính Dương dẫn người đi tìm Lý Hải liều mạng, Chu Đại Tráng la to giọng nhất, cũng chạy mau nhất. Không ngờ tên này mới bị Lý Hải hù chạy mất dép giờ kéo người lộn ngược về chặn đường Thượng Ất, làm Vương Chính Dương không biết nên nói cái gì.
Giọng Chu Đại Tráng gay gắt nói, ánh mắt đầy tham lam liếc trái đào sau lưng Thượng Ất:
“Vương Chính Dương, khoan nói về tôi, hãy nói về anh trước. Mấy người cõng mớ đào này tính đi đâu?”
Vương Chính Dương bực tức quát:
“Mắc mớ gì tới mày? Lúc bố tìm Lý Hải liều mạng thì mày núp ở xó nào? Nói cho mày biết, Lý Hải đã bị vị anh hùng này giết, anh ta là ân nhân cứu mạng của chúng ta!”
Vương Chính Dương lờ mờ đoán ra lý do Chu Đại Tráng dẫn người chặn đường, thằng này vì trái đào biến dị sau lưng Thượng Ất.
"Ân nhân? Ân nhân cái con khỉ! Nếu không phải vì giúp hắn thì lão Triệu sẽ chết thảm vậy sao? Tao thì thấy là hắn nợ bọn tao, nợ một cái mạng chưa trả, các anh em thấy có đúng không?”
“Mày nói đúng, lỗi tại hắn nên lão Triệu mới bị chém chết, hắn phải chịu trách nhiệm toàn sự kiện!”
“Đúng, hắn phải chịu trách nhiệm! Không thể để hắn đi, hắn phải bồi thường cho chúng ta! Đền bằng trái đào, giao đào ra!”
Tiếng người la hét sôi sục, mấy chục người đàn ông sau lưng Chu Đại Tráng kêu gào, thanh thế như sóng lớn đổ ập vào nhóm Thượng Ất. Đồ Kiều Kiều sợ hãi cố vùi người vào ngực Lệ Á.
Vương Chính Dương giận run người:
“Đám súc sinh thấy lợi sáng mắt này, nếu không nhờ tiên sinh Thượng Ất đánh chết Lý Hải thì cả đám có thể đứng đây nói ngược nói ngang được không? Các người không biết cảm ơn, chỉ chăm chăm muốn lấy đào, đào cái đầu mày! Đào là của bọn mày sao!?”
Đám người này đều là đồng sự của gã, có vài người thường ngày quan hệ tốt với gã, nhưng bây giờ bọn họ trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Bọn họ vì trái đào biến dị mà bẻ cong sự thật, cứng rắn chụp mũ Thượng Ất là hung thủ giết người, chọc Vương Chính Dương tức bể phổi.
Chu Đại Tráng âm hiểm nói:
“Vương Chính Dương, anh cứ bênh thằng kia, không lẽ được đút lót cái gì rồi? Để tôi đoán xem trong ba lô của anh có cái gì . . . phồng to như vậy, không lẽ là đào biến dị?”
Chu Đại Tráng tiến lên, tay cầm mâu dài bén đâm vào ba lô của Vương Chính Dương, mùi trái cây thấm vào ruột gan làm biểu tình của mọi người trở nên say mê.
Đúng là trái đào!
Đám người sau lưng Chu Đại Tráng xúm lại, dục vọng với đào biến dị làm bọn họ mất lý trí, càng cố ý quên bộ dạng chết thảm của Lý Hải.
“Phản đồ! Vương Chính Dương, uổng công tao xem mày như bạn bè vậy mà mày giúp đỡ người ngoài lén trộm đào của bọn tao, thứ mặt dày vô sỉ, bố đánh chết mày!”
Tình cảm quần chúng xúc động, Vương Chính Dương chưa kịp phản ứng thì đột nhiên có bốn, năm người đàn ông vạm vỡ áp sát, cầm gậy gỗ, xẻng như thế đập xuống, xem bộ dạng thì muốn giết gã tại chỗ.
Vương Chính Dương ôm đầu, liều mạng giơ tay đỡ tấn công từ bốn phương tám hướng, cũng hét hướng một chàng trai trẻ hai mươi mấy tuổi:
“Tiểu Triệu! Tôi là anh Vương của cậu đây, cậu đã quên lúc mới vào làm việc, thiếu tiền mua nhà, là tôi cho cậu mượn hai vạn khối tiền giao chủ nhà, sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy?”
“Xin lỗi anh Vương, anh . . . anh giúp người ngoài lén trộm đào của bọn tôi, tôi cũng hết cách rồi.”
Người trẻ tuổi do dự một chút, nhưng rồi lại giơ cao gậy gỗ đập mạnh xuống đầu Vương Chính Dương, mặt dữ tợn giống như Lý Hải đã chết.
“Thôi tôi hiểu rồi, cả đám chỉ muốn trái đào! Tôi nói cho các người biết, hôm nay dù có chết tôi tuyệt đối không giao đào cho các người! Tới đây, có giỏi thì lại đây cướp đào của bố, một xẻng chém chết hết!”
Vương Chính Dương bị tổn thương, khuôn mặt thật của đám người này quá xấu xí, lạnh lùng. Vì mấy trái đào mà bọn họ chẳng hề do dự xuống tay với bạn bè, đồng nghiệp ngày xưa.
Ha ha, đây là tận thế sao? Cái gọi là tình bạn, chính nghĩa, đạo đức . . tất cả yếu ớt như pha lê khi so sánh với ích lợi, đụng nhẹ là tan vỡ thành phấn..
Thượng Ất lạnh lùng nói:
“Ồn ào đủ chưa? Một đám vừa buồn cười vừa tội nghiệp, mấy người còn không bằng Lý Hải, ít ra hắn muốn chiếm giữ cái gì cũng không lấy cớ buồn cười như vậy.”
Thượng Ất lấy một trái đào to ra khỏi bao giơ cao lên trời, chợt một bóng đen từ trên cao vụt qua, cái mỏ nhọn sắc bén mổ mạnh vào đào rồi vỗ cánh bay lên trời.
Chu Đại Tráng bị bóng đen từ trên trời giáng xuống làm sợ đứng tim:
“Cái thứ quái quỷ gì mà to dữ vậy?”
Khi Chu Đại Tráng ngước đầu nhìn lên thì tim lại đập nhanh suýt nhảy khỏi cổ họng.
Quạ, quạ đen đầy trời! Quạ lớn còn hơn kền kền bay kín trời!
Mấy ngàn con quạ thoái hóa khổng lồ xoay quanh trên trời, thường có một, hai con to gan đập cánh lao xuống đất, khi bay lướt qua trên đầu Thượng Ất sẽ mổ miếng thịt đào tươi ngon, kêu quác quác bay lượn lên trời cao.
Giọng Thượng Ất bình tĩnh vang vọng trên trời:
“Hắc Nha thoái hóa, một loại quạ thể biến dị, chuyên ăn thịt thối động vật, cực kỳ nhạy cảm với mùi máu, đôi khi đói khát sẽ tụ thành bầy săn bắt con người làm thức ăn.”
Hắc Nha thoái hóa đã ăn sạch trái đào trong tay Thượng Ất, chúng nó không ngừng bay lượn trên đầu mọi người, độ bay càng lúc càng thấp, trông như mây đen lớn bao phủ.
Chu Đại Tráng giả bộ không thèm quan tâm, lẩm bẩm:
“Hừ, giả thần giả quỷ, đừng nói với tao là mày biết tiếng chim, con nít mới tin.”
Mắt gã thì láo liên nhìn trời.
“Tất nhiên tôi không biết tiếng chim, nhưng tôi biết Hắc Nha thoái hóa thích ăn cái gì nhất, loài chim thích ăn thịt thối trên thực đơn của chúng nó vĩnh viễn không thể thiếu một món ngon đó là máu người và trái đào biến dị.”
Thượng Ất vừa dứt lời đột nhiên biến mất trước mắt Chu Đại Tráng, giây sau máu phun ra, gã cảm giác đau nhức, sau đó kinh hoàng phát hiện . . . một trái đào nhét vào hốc mắt phải của mình!