Nhìn hơi giống nữ chiến sĩ Amazon trong truyền thuyết.
Thượng Ất bản năng thu lại tầm mắt, cảnh giác nhìn thẳng vào mắt đối phương, phát hiện đáy mắt cô gái lóe tia dè dặt sau đó bị tò mò, tinh ranh thay thế, sau cùng tụ thành tia sáng trí tuệ.
Cô gái hung hăng trừng lại Thượng Ất:
“Tên kia, đang nhìn gì?”
Thượng Ất bình tĩnh trả lời:
“Nhìn những chỗ cô muốn tôi nhìn.”
Đôi mắt không khách khí lại nhìn quét thân thể đối phương.
Trước khi cô gái khó chịu vì bị nhìn lâu, Thượng Ất hỏi:
“Penthesilea, cô làm cách nào dựa vào hai mảnh da thú che giấu mình?”
Khuôn mặt trắng trẻo của Penthesilea lộ nét tức giận, tay bất giác cầm một con dao găm có hình dạng giống hệt con dao đã ném cho Thượng Ất, thân dao chạm khắc hoa văn bí ẩn:
“Tên kia, anh còn chưa nói tên, không công bằng! Người Hoa quốc chú trọng lễ nghi nhất, anh . . . là người xấu!”
“Ha ha, tôi tên Thượng Ất. Penthesilea, cô định dùng con dao nhỏ đó đánh với tôi?”
Penthesilea không khách sáo nói:
“Thượng Ất? Tên kỳ lạ, tên của người Hoa quốc đều lạ lùng, rất khó nhớ. Tôi gọi anh là Thượng vậy. Thượng, nếu tôi muốn giết anh thì anh đã chết rất nhiều lần.”
Hai cặp chân trắng dài đi mấy bước đã đến gần Thượng Ất, Penthesilea chỉ tay vào vị trí đầu nhện tre ổ cây:
“Thượng, tôi bám theo con nhện to này đã lâu, trong người nó có . . . có thứ tôi muốn, anh xẻ nó ra giúp tôi, chúng ta mỗi người một nửa!"
Thượng Ất ngạc nhiên nhìn Penthesilea:
“Thứ kỳ lạ? Cô đang nói về năng lượng tinh hạch? Sao cô biết tinh hạch nhện nằm ở vị trí này?
Thượng Ất không ngờ cô bé này đến vì tinh hạch, nhưng sao cô ta biết tinh hạch nằm ở chỗ đó?
Penthesilea nói:
“Vòng tay nói cho tôi biết, nơi nào có loại đá phát sáng kia là vòng tay sẽ rất nóng, tuyệt đối không nhầm.”
Penthesilea giơ tay phải ra trước mắt Thượng Ất, một vòng tay màu vàng kim vừa giống vàng vừa giống sắt đập vào mắt hắn.
“Hơn nữa tôi có thể che giấu mình là nhờ vòng tay này, nó sẽ phát ra một loại . . . sóng năng lượng bao tôi lại, các người sẽ không thấy tôi.”
Thượng Ất thẫn thờ nhìn vòng tay hoàng kim trên cổ tay Penthesilea, lòng dậy sóng thần:
“Đệt, thần kỳ dữ vậy? Không lẽ là báu vật siêu văn minh?”
Thượng Ất nhớ một chuyện, kiếp trước vào năm thứ ba người sống sót ở Tây Á truyền đến một tin tức nói là khi người sống sót ở đó né tránh thú thoái hóa rượt bắt vô tình xông vào di tích văn minh dưới lòng đất, phát hiện bốn, năm món nghe nói là ‘di vật’ của thượng đế để lại.
Từ đó về sau đám người người sống sót này dựa vào uy lực siêu mạnh của ‘di vật thượng đế’ thành công đánh lùi vài đợt thú triều, mọi người hợp sức giết ba con thú thoái hóa cấp vương ở khu vực Tây Á, cho thấy uy lực to lớn không thể so sánh.
Tin tức truyền về Hoa quốc, phản ứng đầu tiên của mọi người là vớ vẩn. Trong lòng đa số người Hoa quốc không tin thượng đế, họ thà tin rằng đó là kết quả của siêu văn minh, tức là sinh vật trí tuệ trên Trái Đất để lại trước khi con người xuất hiện.
Nhưng khi tin người sống sót Tây Á tìm được báu vật lan tỏa thì nhiều người Hoa quốc động lòng. Thủ lĩnh một số căn cứ lớn tổ chức người đi khắp nơi tìm kiếm di tích có lẽ cất chứa báu vật, thật sự có một người may mắn tìm được một báu vật siêu văn minh trong mạch nước ngầm dưới chân núi Thái.
Nghe miêu tả thì đó là dụng cụ kim loại hình nồi lẩu, màu đỏ sậm, điêu khắc đồ án rồng vàng bốn móng mà người Hoa cực kỳ quen thuộc. Người tìm được nó đã nghiên cứu rất lâu, trừ phát hiện thứ này vô cùng rắn chắc, lựu đạn nổ mạnh nhất cũng không thể để lại vết trầy, ngoài ra không đào móc thêm công năng nào khác.
Sau đó người này giết một con thỏ thoái hóa, tức giận đốt đống lửa, đổ nước vào báu vật siêu văn minh, ngồi dưới đất ăn nồi lẩu thịt thỏ, lúc này xảy ra hiện tượng lạ, dù bỏ thêm bao nhiêu củi lửa vào thì người kia phát hiện nước trong nồi không sôi nhiều hơn, luôn giữ độ ấm như cũ.
Mọi người ngạc nhiên phát hiện nhiệt độ lửa tăng lên, thịt thỏ thoái hóa còn dính máu trong nồi chợt teo, khô lại, sau cùng thành đống thịt khét đen tuyền không nhìn ra là thứ gì. Trong thời gian ngắn dường như nồi lẩu nuốt mất thịt thỏ.
Người sở hữu nồi lẩu thấy thế nảy ra ý không ngừng bỏ thịt tươi vào nồi, sau khi nồi hấp thu khoảng mấy chục năng lượng tinh hạch thì đồ án rồng vàng bốn móng trên nồi bỗng phát sáng, nồi lẩu tách ra thành mười mấy khối khảm vào các phần đầu, ngực, bụng, tứ chi, những chỗ hiểm của người sở hữu báu vật, giữa các mảnh nhỏ hình thành màng sáng mờ, đồng bạn của người sở hữu dùng dao chém, búa chặt, pháo nổ cũng không làm người đó rụng một cọng lông.
Chiến giáp phòng ngự đẳng cấp hoàn mỹ! Nó đột nhiên ra đời khi bị dùng như nồi lẩu.
Bây giờ Thượng Ất ngơ ngẩn nhìn vòng tay hoàng kim trên cổ tay Penthesilea, không biết nên dùng ngôn ngữ gì hình dung nỗi lòng rung động.
Nếu đây đúng là báu vật siêu văn minh vậy là cô gái nước ngoài tên Penthesilea này đã có thực lực một mình chiến thắng thú thoái hóa cấp vương, so sánh thì tốc độ và năng lực tự lành mà hắn tự hào không đáng một đồng trước mặt người ta.
Hèn gì Penthesilea dám một mình đuổi bắt nhện tre ổ cây, hèn gì hắn có cố gắng cỡ nào cũng không tìm thấy tung tích của đối phương. Hai bên không cùng đẳng cấp thì sao tìm được người? Nếu đánh nhau thật thì Thượng Ất chỉ có nước chạy trối chết.
Thượng Ất ngẫm nghĩ, nghiêm túc hỏi:
“Cô tìm vòng tay này ở đâu?”
Penthesilea đáp:
“Ở quê hương Ô Lan của tôi, vòng tay này là bà nội của tôi truyền xuống, nghe nói đã có lịch sử trên ngàn năm, nhưng gần đây nó mới biểu hiện ra các năng lực kỳ lạ. Đặc biệt khi tôi dùng nó hút cục đá phát sáng thì uy lực của nó biến lớn hơn. Sao? Anh thấy thích vòng tay của tôi? Cho anh xem này.”
Penthesilea rộng rãi đặt bàn tay ngọc vào tay Thượng Ất, nói tiếp:
“Nhưng anh chỉ được xem, không thể tháo xuống, vì nếu tháo nó xuống tôi sẽ . . .”
“Sẽ sao?”
Thượng Ất cảm nhận bàn tay nắm thứ trơn mềm ấm áp, cảm thấy rất dễ chịu, qua loa nghe Penthesilea nhắc nhở.
“Sẽ xảy ra chút chuyện không tốt, tôi sẽ mất lý trí, rồi làm một số việc đáng sợ.”
Đầu ngón tay Penthesilea vạch nhẹ lòng bàn tay Thượng Ất, sau đó tay trắng nõn chỉ xuống con dao quái dị nằm dưới đất:
“Bà nội còn để lại hai con dao găm cho tôi, anh dùng nó rạch da nhện sẽ tìm được năng lượng tinh hạch gì đó mà anh nói.”