Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 127: Rượt đuổi trong rừng cây




     "3, 2, 1! Tới rồi!"

Khi rừng rậm xanh tươi um tùm xuất hiện trong tầm nhìn, Thượng Ất luôn cố giữ cảm xúc bình tĩnh, hờ hững rốt cuộc dao động, tim lại đập thình thịch, tần suất dồn dập gần bằng nhịp tim của Điền Ba khi phát ra adrenalin.

Trong lòng Thượng Ất đột nhiên dâng lên cảm xúc quái lạ mà phức tạp, cảm giác đột ngột dâng trào, làm hắn bản năng ngước nhìn trời, giơ ngón giữa lên.

Thượng Ất đang dùng động tác nguyên thủy nhất biểu đạt tâm tình hiện giờ của mình. Mặc kệ mày là cái quái gì đuổi theo bố, bố không sợ, có ngon thì theo bố!

Thượng Ất dồn hết năng lượng cuối cùng tăng tốc độ vốn đã biến thái lên đến tầm cao mới khiến người líu lưỡi, hắn như sao băng lao cái vèo vào trong rừng.

Bốp!

Phụt!

Xoẹt roẹt!

Các tiếng động kỳ lạ không ngừng vang lên, đó là tiếng nhánh cây quất vào mặt, cành bén kéo rách áo và làn da, cơ bắp bất ngờ bị mũi nhọn hoắc đâm thủng phát ra tiếng vật nhọn xuyên thịt rùng rợn.

Khuôn mặt Thượng Ất vẫn bình tĩnh lạnh lùng, nhưng nét mặt có phần đau đớn vùng vẫy.

Đau quá!

Những thực vật sau khi thoái hóa dù là cây cối cao lớn hay lùm cỏ bụi cây thấp bé, vào lúc này đều biến thành những mũi dao nhọn chĩa ra ngoài, bị chúng nó chạm vào người là sẽ có thêm vết thương rướm máu.

Nhưng Thượng Ất sẽ không vì vậy mà ngừng lại, hắn một lần nữa ép thể lực còn sót lại điên cuồng xông lên trước. Càng là nơi rậm rạp Thượng Ất càng chui đầu vào, hắn không quan tâm những mảnh lá bén như dao, gai nhọn cắt vô số vết rách trên người mình, hắn chỉ biết không ngừng chui sâu vào trong.

Không có nhiều thời gian, Thượng Ất không cần quay đầu lại cũng nghe thấy tiếng vù vù khi cánh đàn châu chấu to ma sát với nhau. Thượng Ất biết rõ rừng rậm cỡ này có lẽ sẽ ngăn được một, hai trăm con châu chấu to đuổi theo, nhưng để ngăn mười mấy vạn con thì chỉ là mơ tưởng viễn vông.

Thượng Ất lại xông lên trước, dù đôi chân đã mất tri giác nhưng hắn vẫn không ngừng cố gắng, hắn biết nếu để đàn châu chấu to bao vây mình thì trừ phi có kỳ tích, nếu không kết cục tốt nhất của hắn là thành đống phân trong rừng rậm.

Hơn nữa Thượng Ất đã quyết định rồi, hắn chẳng những cần né trách đàn châu chấu to rượt đuổi còn phải nhốt chết chúng nó trong rừng rậm, tuyệt đối không thể để đám sâu diệt thế này bay ra uy hiếp đến mẹ con Trần Phóng, dù phải chết chung với chúng nó thì hắn quyết không để sót con nào bay ra.

Bùm!

Thượng Ất như bao cát té sấp mặt, thể lực đã cạn kiệt, đầu đập mạnh xuống đất làm hắn suýt xỉu. May mắn đất bùn mềm, đống lá cây mục nát giảm bớt lực va đập, cho hắn giữ tỉnh táo.

Không được, chỗ này chưa đủ sâu!

Thượng Ất nằm sóng soài vài giây rồi cố gắng chống tay gượng dậy. Nhưng bỗng có một con châu chấu to từ trên trời giáng xuống, bốn đôi chân phần bụng sắc bén đâm mạnh vào ngực Thượng Ất, cái miệng dữ tợn dán sát hắn, nanh bén như bốn lưỡi dao cắn mạnh vào động mạnh cổ của hắn.

Hai tay Thượng Ất bản năng đẩy ra ngoài:

“Đệt, biến cho bố, a!”

Thân thể châu chấu to thoái hóa bị đẩy lên cao nhưng tám chân sắc bén vẫn bấu chặt thịt ngực của Thượng Ất, tám lỗ máu to cỡ bàn tay phun máu ra, hắn không kiềm được rên rỉ vì đau.

“Muốn ăn bố thì bố cắn mày trước!”

Trong phút sống chết, dục vọng muốn sống mãnh liệt lại bùng nổ trong Thượng Ất, không biết lấy đâu ra sức mạnh đẩy châu chấu to thoái hóa ra, hắn thuận thế lật người lại, dùng đầu gối đè chặt cánh trên lưng châu chấu to, hai tay vòng qua dưới cằm nó, há mồm cắn ngay khúc nhô ra giữa đôi mắt nó.

“Ọe!”

Thượng Ất ôm bụng nôn ra mật ở nơi đất bùn mục rữa. Hắn không ngờ máu màu xanh của châu chấu to thoái hóa có vị ghê tởm như vậy, cắn một miếng cảm giác vừa đắng vừa sáp, mùi thối nát sau khi cỏ cây thối rữa.

Sai lầm! Ai nói châu chấu to thoái hóa tươi ngon? Loài sâu này là thức ăn dở nhất Thượng Ất từng ăn, ghê tởm gấp một trăm lần.

Thượng Ất bỗng ngừng nôn, ngạc nhiên nhìn thân thể mình.

Chút máu châu chấu to thoái hóa chảy vào bụng Thượng Ất, luồng khí ấm áp thoải mái khuếch tán trong dạ dày, cảm giác sức mạnh quen thuộc chảy khắp tứ chi, đôi tay vì kiệt sức mà run bần bật cũng ngừng run.

Năng lượng sinh vật thật đậm, không ngờ trong cơ thể châu chấu to thoái hóa chứa nhiều năng lượng như vậy, không tin nổi!

Thượng Ất ngơ ngác nhìn châu chấu to co giật, lòng thầm kinh sợ. Hình thể con châu chấu to này cỡ kiến đen thoái hóa, nhưng so sánh năng lượng sinh vật ẩn chứa trong nó nhiều gấp mười lần kiến đen, đậm đặc gần như thực chất.

Thượng Ất nghĩ sơ liền đoán được đại khái lý do vì sao. Những con châu chấu to thoái hóa bị gọi là một trong ba sâu dữ diệt thế cả đời không ngừng ăn, chúng nó hút năng lượng sinh vật cũng nhiều gấp mười lần so với tất cả sinh vật loài sâu khác.

Nếu không phải vì sức phá hoại của chúng quá lớn thì tương đương với thể chuyển đổi năng lượng hoàn mỹ nhất. Thượng Ất tính sơ trong người mỗi con châu chấu to chứa năng lượng bằng năng lượng tinh hạch phẩm chất bình thường. Tức là mười mấy vạn châu chấu to thoái hóa bay trên trời cộng lại năng lượng sinh vật ít nhất bằng năng lượng mấy ngàn viên tinh hạch cấp hoàn mỹ!

Mấy ngàn viên tinh hạch hoàn mỹ chất đống cùng nhau, Thượng Ất không dám tưởng tượng hình ảnh đó là như thế nào. Từ lúc tận thế đến bây giờ Thượng Ất trải qua sống chết nhiều lần, trước sau chỉ gặp hai viên tinh hạch sinh vật hoàn mỹ. Một viên đã đưa cho bảo tiêu Long Ba để gã một hơi đột phá cực hạn sức mạnh, tăng dị năng sức mạnh lên một bậc.

“Nếu ăn hết đàn châu chấu to thoái hóa này thì . . .”

Thượng Ất bỗng lắc đầu vứt bỏ ý nghĩ không thực tế này ra khỏi não. Thượng Ất tự tin có thể đánh chết châu chấu to thoái hóa đi lẻ, nhưng đối mặt cùng lúc mười mấy vạn con thì chỉ có Loại Thần, Tổ Thần trong truyền thuyết mới làm được.

Rôm rốp rôm rốp!

Trong rừng quanh quẩn tiếng nhai kỳ dị, Thượng Ất quần áo rách rưới người đầy vết thương ngồi dưới đất, tay nâng châu chấu to thoái hóa to cỡ cục gạch xanh cắn rôm rốp. Hai cái chân châu chấu to thoái hóa co giật liên tục, đó là vì hắn cắn phần thần kinh nhô ra trên não của nó nên chưa chết hẳn, hai con mắt kép to trân trân nhìn Thượng Ất từng chút một cắn sạch thân thể của nó.