Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 122: Đàm Phán





Phương Đại Lâm chết rồi, sau khi mũi tên xuyên qua cổ họng, cũng như tạo nên một lỗ máu to bằng nắm tay trên phần tủy sống phụ trách trung khu thần kinh của gã, chiến sĩ Vinh Diệu cường tráng rốt cuộc trở thành một vong hồn chiến sĩ Vinh Diệu!

“Ông chủ Lợi, không biết chuyện này có thể thay thế năm trăm vạn được hay không?”

Thượng Ất dùng ngữ khí nhàn nhạt hỏi, bên kia, trận chiến giữa Điền Ba và Hứa Thiên Bá cũng đi đến hồi kết, sau khi Điền Ba tiến hóa ra thể chất Tuyến Thượng Thận Điên Cuồng, gã ta dùng 5 phút điên cuồng tấn công, phá tan ý chí chiến đấu của Hứa Thiên Bá, coi đối phương như một con chó chết mà đạp về phía Lợi Hổ, Thượng Ất cũng đột nhiên gầm với theo: “Lợi Hổ, tính cả tên này nữa, đủ chứ?”

“Chuyện này…”

Sắc mặt Lợi Hổ tái xanh, ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú đám người Thượng Ất. Trong kế hoạch của ông ta, ông ta vốn không muốn giết chết Thượng Ất. Thượng Ất nắm giữ bí mật liên quan đến tận thế, chuyện hai bên cá chết lưới rách cũng không có gì tốt đẹp.

Điều Lợi Hổ muốn chính là dùng thực lực tuyệt đối để áp chế Thượng Ất, dùng khí thế để thu phục đối phương. Nhưng mà bây giờ lại trở thành ông ta bị đám người đó tát bôm bốp vào mặt, khí thế hùng hổ của đối phương cơ hồ ép tới mức khiến Lợi Hổ ông không thở nổi.

Phản nhẫn nhịn! Vì kế hoạch sự nghiệp vĩ đại sau này, nhất định phải nhịn xuống!

Lợi Hổ hít sâu một hơi, vẻ mặt khôi phục sự bình tĩnh, ngữ khí lạnh nhạt nói:

“Thượng Ất, cái tên phản bội Phương Đại Lâm ăn cây táo rào cây sung này chẳng qua chỉ là một tên tiểu lâu la tay chân của tôi mà thôi. Hứa Thiên Bá thực lực cường hãn nhưng cũng chỉ là một trong 32 chiến sĩ Vinh Diệu, giá trị của bọn hắn sao có thể bù đắp được năm trăm vạn trước tận thế?! Chẳng qua, Lợi Hổ tôi từ trước đến nay luôn quý trọng nhân tài, thân thủ của anh rất không tồi, không bằng thử cân nhắc gia nhập căn cứ Vinh Diệu của Lợi Hổ tôi một chút, từ nay về sau năm trăm vạn kia coi như xí xóa, tôi còn sẽ giao vị trí phó thủ lĩnh căn cứ Vinh Diệu cho anh! Thế nào,

, suy nghĩ một chút đi!”

Hít ~!

Thanh âm hít khí vang lên bốn phía, lời nói của Lợi Hổ giống như một viên đá ném vào mặt hồ yên tĩnh, đám tay chân bốn phía lập tức hít vào vô số ngụm khí lạnh!

“Bà nội cha nó chứ, có lầm không vậy, giết người của chúng ta còn muốn làm phó thủ lĩnh của chúng ta? Hổ Gia sao có thể nghĩ như vậy chứ?”

“Còn không phải sao, mấy người kia nhục nhã căn cứ Vinh Diệu ngay trước mặt chúng ta, mọi người nghe vô cùng rõ ràng, làm sao có thể để loại người đó làm thủ lĩnh của chúng ta được chứ?”

“Tôi thấy Hổ Gia là bị dọa sợ rồi, mấy người đàn ông kia quả thật rất lợi hại, nhất là cái người trẻ tuổi dùng nỏ kia, cơ hồ là một mũi tên một mạng người, thật là tà môn.”

“Có lợi hại hơn nữa thì như thế nào, chúng ta đông người như vậy sợ hắn cái éo gì chứ! Tôi nói Lợi Hổ chính là sợ đến nhũn chân rồi đi, anh em chúng ta cũng không thể giống cái thứ hèn nhát không có trứng đó được!”

Bàn luận ầm ĩ, tinh thần xúc động, bất an và phẫn nộ bắt đầu lan tràn nhanh chóng trong đám người, chẳng qua chỉ vì thủ đoạn lúc thường của Lợi Hổ nghiêm khắc, một số thành phần hung hãn mặc dù ngo ngoe muốn động nhưng vẫn không dám dẫn đầu sinh sự giống như Hứa Thiên Bá, chỉ dám đứng tại chỗ xì xào bàn tán.

“Phó thủ lĩnh căn cứ? Ha ha, ra tay thật là hào phóng. Chẳng qua đừng vội, chuyện tôi nợ ông năm trăm vạn đã xí xóa nhưng mà chuyện ông trắng trợn cướp đi thuốc kích hoạt của tôi còn hạ độc tôi, chuyện này thì phải tính toán thế nào đây?” Thượng Ất lạnh lùng cười, bên trong ánh mắt lộ ra một tia kiên quyết.

Thượng Ất không hiểu tại sao Lợi Hổ phải bày ra bộ dạng khiêm tốn, bởi vì mặc dù tổn thất mấy tên tay chân, Lợi Hổ vẫn như cũ chiếm được ưu thế tuyệt đối. Thượng Ất chỉ biết là mâu thuẫn giữa hắn và Lợi Hổ không phải chỉ dùng dăm ba câu liền có thể giải quyết.

Chặn đường hắn giành được thuốc kích hoạt, lại hạ độc bên trong thuốc dẫn đến hắn suýt nữa chết trong tay Tiến sĩ L, hôm nay hắn giết mấy tên tay chân của Lợi Hổ trước mặt mọi người…Thượng Ất biết được, giữa hắn và Lợi Hổ đã là cục diện không chết không thôi, hắn không nghĩ ra tại sao Lợi Hổ lại làm như vậy, cũng hoàn toàn không quan tâm nguyên nhân ông ta làm thế để làm gì.

Trừ khi xuất hiện kỳ tích, nếu không hôm nay chỉ có hai loại kết quả, hoặc là Lợi Hổ chết hoặc là hắn chết.

“Anh muốn tính thế nào? Thuốc kích hoạt ở trong tòa nhà sau lưng tôi, nếu anh muốn tôi liền trả lại cho anh!” Lợi Hổ bình tĩnh nói, đồng thời ra lệnh cho tay sai mang hai người từ trong tòa nhà ra, khẽ vươn tay đẩy về phía Thượng Ất, nói: “Chuyện hạ độc hại anh tôi thừa nhận, chẳng qua anh cũng không bị độc chết, không phải sao? Hôm nay tôi giao hai người bạn này cho anh, đủ để đền bù chuyện hạ độc rồi chứ?”

Vương Duyêt? Hồ Hoa Dương?

Nhìn hai người vẻ mặt chật vật, toàn thân vừa bẩn vừa hôi, tâm tình Thượng Ất vừa phức tạp lại vừa xoắn xuýt. Hai người họ trong lòng Thượng Ất cũng có thể xem là người đáng tin cậy, nhưng vạn vạn không ngờ tới bọn họ lại phản bội hắn, đem chuyện vật liệu dự trữ tiết lộ cho đám người Đỗ Vũ. Bây giờ nhìn dáng vẻ chật vật của hai người bọn họ, hai phòng đồ ăn, thuốc men và đồ dùng trẻ sơ sinh đoán chừng là không xong, sớm đã bị Lợi Hổ phái người dọn đi cả rồi.

Suy đoán được tình huống đã xảy ra, sắc mặt Thượng Ất trở nên xanh xám. Sống hai đời người, chuyện Thượng Ất ghét nhất chính là bị phản bội, nhất là bị người hắn tin tưởng phản bội. Lần nữa dùng ánh mắt lạnh lùng đảo qua mặt của hai người Vương Duyệt, Thượng Ất lạnh lùng hỏi: “Hồ Hoa Dương, tôi không muốn hỏi nguyên nhân tại sao anh phản bội tôi, anh chỉ cần nói cho tôi biết những thứ đó đang ở đâu, sau đó tôi sẽ để cho anh được chết một cách thống khoái!”

“Thượng Ất tiên sinh, thật xin lỗi, tôi không cố ý muốn phản bội anh, tôi tới đây là bởi vì…” Hồ Hoa Dương vừa nói vừa nhìn thoáng qua Vương Duyệt bên cạnh, ngữ khí mang theo tia kích động nói:

“Là bởi vì Vương Duyệt cô ta nói, chỉ cần tôi có thể tìm ra đồ ăn, cô ta liền sẽ dẫn tôi đi tìm người của Chính Phủ, dùng đồ ăn để trao đổi tin tức của vợ con tôi ở nông thôn…Thượng Ất tiên sinh, tôi rất nhớ con của tôi, tôi không còn cách nào nữa mới dẫn bọn họ tới đây, nghĩ muốn lấy một chút đồ ăn, phần còn lại vẫn để lại cho anh. Nhưng mà không ngờ vừa tới đây, những người này không nói hai lời liền giết sạch những người bảo vệ đó, chỉ để lại hai người là tôi và Vương Duyệt. Thứ anh muốn đang được giấu ở phòng số 1 lầu 5 tòa nhà số 12 và tòa nhà số 22…”

“Đủ rồi, Hồ Hoa Dương! Anh là kẻ ngu sao, anh nói ra địa điểm cất giữ đồ ăn rồi, chúng ta còn có thể sống sao?” Vương Duyệt điên cuồng hô lên, trên gương mặt vốn dĩ trắng trẻo xinh đẹp dính đầy vết máu và bùn đất, khiến cả người cô ta nhìn qua giống như một người đàn bà điên.

“Không nói thì chúng ta liền có thể sống sao?” Hồ Hoa Dương thê lương lắc đầu, quay đầu nói với Thượng Ất: “Thượng Ất tiên sinh, tôi chỉ có một chuyện muốn thỉnh cầu, nếu như trong tương lai anh có thể gặp được vợ con của tôi, xin giúp tôi chiếu cố bọn họ một chút. Một địa điểm cất giữ vật tư còn lại chính là phòng số 4 tầng 5 tòa nhà số 22!”

“Vương Cương, An Tinh Vũ hai người các anh mang theo Điền Ba lập tức đi đến hai căn phòng đó, nhớ kỹ cố gắng lấy thêm một chút thuốc men và đồ dùng cho trẻ sơ sinh, toàn bộ đều theo kế hoạch ban đầu mà hành động, sau khi lấy được đồ không nên dừng lại, lập tức rời khỏi đây!”

Chuyện quan trọng nhất trong chuyến đi này chính là biết được địa điểm cất giữ vật tư, Thượng Ất rất nhanh sắp xếp cho đám người hành động dựa theo kế hoạch ban đầu. Không hiểu vì sao, từ sau khi gặp tên Bàn Tử Hoa Đa Tình, trong lòng Thượng Ất vẫn luôn có chút bất an và khẩn trương. Thượng Ất không biết nguyên nhân là gì nhưng hắn biết ở kiếp trước, phàm là những việc có liên quan đến tên Bàn Tử Hoa Đa Tình, hơn phân nửa đều không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Thậm chí Thượng Ất còn suy đoán, lượng phần tử nhỏ bé lúc trước hắn thử thu thập trong không khí, muốn đạt được loại năng lực dự đoán thần kỳ như Bàn Tử cũng không hề hoàn toàn thất bại, tên Bàn Tử này chính là một cái máy thu lớn, Thượng Ất dựa vào cậu ta có thể cảm nhận được một chút lượng phần tử vi lượng, chỉ là Thượng Ất hắn không ý thức được mà thôi.

Mà bây giờ, lượng phần tử vi lượng này lại mơ hồ nhắc nhở hắn, giống như sắp có chuyện không tốt gì đó sắp xảy ra.

Có thể là chuyện gì đây? Thượng Ất nhìn về hướng Bàn Tử Hoa Đa Tình phía sau, lúc dị năng của Thượng Ất cảm giác được, thân ảnh của Bàn Tử, Văn Phỉ và Vương Phương đã sớm biến mất, những gì còn lại chỉ là một thế giới kỳ quái tràn đầy màu sắc sặc sỡ!