Cuộc chiến lại một lần nữa bắt đầu!
Điền Ba không khiến cho Thượng Ất thất vọng, dưới “Thể chất Tuyến Thượng Thận Điên Cuồng”, ưu thế của Hứa Thiên Bá chẳng còn lại chút gì nữa, thậm chí trên phương diện tốc độ công kích Điền Ba còn mơ hồ cao hơn y. Mỗi lần Hứa Thiên Bá đánh trúng Điền Ba một quyền, trong nháy mắt Điền Ba liền có thể đánh trả lại hai đến ba quyền.
Đây chính là điểm kinh khủng của tuyến thượng thận, lúc này Điền Ba đã biến thành một con quái vật chiến đấu không còn biết đau đớn là gì nữa. Andrenaline không hạ xuống, Điền Ba sẽ liền vĩnh viễn không lùi lại. Hiệu quả của Andrenaline không biến mất, ý thức chiến đấu của Điền Ba sẽ liền không tiêu tan!
Song phương cứ quyền đến quyền đi như vậy, cơ hồ mỗi một quyền đánh ra, mỗi một cước đạp lại đều có máu tươi văng tung tóe, những người vây xem chỉ biết trợn tròn mắt há hốc mồm. Bọn họ chưa từng thấy hai con người lại ôm nhau cắn xé hệt như dã thú như vậy, lại càng nghĩ không ra cái người trẻ tuổi gầy tong teo trước mặt, rốt cuộc đã làm ra ma thuật gì với Điền Ba mà lại khiến cho một người đàn ông rõ ràng sắp chết lại đột nhiên trở nên mạnh như rồng như hổ như vậy.
Dần dần, trái tim Hứa Thiên Bá bắt đầu trở nên băng giá, vẻ mặt những tên tay chân khác cũng trở nên cực kỳ khó coi. Trong lúc bất tri bất giác, tình thế đã biến thành một người đánh với một đám người, lần này bị vả mặt cũng không phải chỉ có một mình Lợi Hổ!
“Đội trưởng Hứa, chúng tôi tới giúp anh! Khiến cho những kẻ ngoại lai này hiểu biết một chút sự lợi hại của chiến sĩ Vinh Diệu chúng ta!”
Vừa nói, mấy người đàn ông dáng người nhanh nhẹn dũng mãnh tay cầm vũ khí chạy tới. Hứa Thiên Bá nhìn qua, ba người đàn ông chạy tới đúng là thân tín của y, ba tay chân trong đoàn chiến sĩ Vinh Diệu, Phương Đại Lâm, Triệu Thành và Ngô Trung.
Nhìn thấy viện bình tới, Hứa Thiên Bá không khỏi thở phào một hơi. Cũng không chờ y mở miệng nói chuyện, thanh âm lạnh lẽo của Thượng Ất đang đứng một bên truyền đến, trong giọng nói mang theo vô tận hàn ý:
“Ỷ đông hiếp ít à…Đã vậy, tao liền không khách khí nữa. Có cây nỏ trên tay tao, tao xem xem ai dám vượt qua lôi trì nửa bước!? Chết đi cho tao!”
“Vù! ~ ”
Một âm thanh vang dội khiến người ta run sợ bay lướt qua, Phương Đại Lâm chạy phía sau cùng chỉ cảm thấy vô số hàn quang bay lướt qua trước mắt, sau đó một dòng máu nóng trực tiếp phun lên mặt. Trước người gã, Triệu Thành thường ngày có sở trường về tăng nhanh tốc độ đột nhiên dừng bước, sau đó cả người đột nhiên xoay một vòng trên không, một bên chân rời ra khỏi thân thể, bay về phía xa cách bốn, năm mét.
“Chuyện này không thể xảy ra được, rõ ràng tôi có mặc giáp bảo vệ, chân của tôi a, sao có thể bị chặt mất được?!”
Triệu Thành điên cuồng tru lên, anh ta biết uy lực của cái nỏ trên tay Thượng Ất, cho nên trước lúc chạy đến đã cố ý mặc lên một bộ giáp bảo vệ. Nhưng anh ta vẫn không ngờ, uy lực của cái nỏ trên tay Thượng Ất lại kinh khủng đến như vậy, so với cây súng săn hai nòng có thể bắn sập một bức tường của Lợi Hổ còn hung bạo hơn.
“Tao biết, tao biết. Giáp bảo vệ của mày là sắt thép, sức mạnh của cây nỏ lưỡi gân của lão đại Thượng Ất quá mạnh cho nên lúc bắn vào giáp bảo vệ sẽ khiến cho mũi tên vỡ thành từng mảnh lưỡi dao…Thế là bắp đùi của mày liền bị cắt mất chứ còn sao nữa. Thế nào, lão đại, giải thích của em có hoàn hảo không?”
Nhìn thấy Thượng Ất phát uy, bản tính thích trêu đùa của Vương Cương không tự chủ được mà bộc phát, kìm lòng không đặng bất đầu đùa giỡn Triệu Thành.
“Mẹ nó, ông mày giết chết mày!”
Sau lưng Triệu Thành, người thứ hai chạy tới chính là Ngô Trung. Tên này có quan hệ không tệ với Triệu Thành, nhìn thấy Triệu Thành bị một cái nỏ bắn cho thành tàn phế, Ngô Trung giơ cây dao phay trong tay lên hung hăng chém về phía Vương Cương.
Vương Cương hét lên một tiếng, quay người liền muốn chạy. Nhưng không ngờ Ngô Trung sau lưng cũng hét lên một tiếng, sau đó Vương Cương liền trợn mắt nhìn thấy một cái tay cụt cầm dao phay chậm rãi bay lướt qua trong không trung.
“Fuck, quá chuẩn! Quá độc ác! Em thích!”
Vương Cương quay đầu nhìn về phía Thượng Ất, Thượng Ất đang chuyên tâm lắp mũi tên thứ ba lên nỏ, bộ dạng bình thản, ung dung mà lãnh khốc vô tình kia khiến cho trong lòng Vương Cương xuất hiện một trận rung động, thiếu chút nữa sinh ra xúc động muốn ném cục xà bông xuống mặt đất (1).
“Quả nhiên, hiệu quả công kích của mãnh vỡ tạo nên sát thương tốt nhất. Xem ra sau này tôi phải kiếm bộ phận tương đối cứng rắn trên cơ thể đối phương để ra tay, nếu không lực xuyên thấu của nỏ lưỡi gân quá mạnh, bắn trúng bộ phận bình thường cũng chỉ để lại một cái lỗ máu mà thôi, hiệu quả thị giác liền kém đi quá nhiều.”
Thượng Ất chậm rãi giơ nỏ lên nhắm ngay Phương Đại Lâm chạy cuối cùng, ngón tay hơi bóp một chút, tìm kiếm nơi có thể khiến cho mũi tên vỡ vụn trên người Phương Đại Lâm.
“Đậu xanh! Anh hùng tha mạng!”
Phương Đại Lâm dùng một tư thế xinh đẹp trượt quỳ xuống, đầu gối để lại một vết máu dài trên đường, cuối cùng quỳ gối ở chỗ cách chưa đầy ba mét trước mặt Thượng Ất, nước mắt nước mũi tèm lem nói: “Tôi đâu hàng! Trời nóng quá, tôi nhất thời xúc đồng, anh hùng đừng giết tôi, để tôi quỳ một chút cho bình tĩnh đi!”
…
Lặng ngắt như tờ, tiếng chim chóc hay ve kêu đều không nghe thấy gì nữa. Phương Đại Lâm trôi chảy thuần thục lâm trận đầu hàng, khiến cho mọi sinh vật xung quanh đều khiếp sợ đến mức không còn lời nào để nói!
Quá con mẹ nó không biết xấu hổ, da mặt của cái tên này căn bản còn dày hơn Bàn Tử ba phần! Nhìn Phương Đại Lâm, bọn người Thượng Ất, Vương Cương dường như nhìn thấy tên mập Hoa Đa Tình, chẳng qua chỉ là con hàng này nhìn khôi ngô thon thả hơn so với Hoa Đa Tình một chút thôi, trên mặt còn có thêm một bộ râu quai nón anh khí.
“Phương Đại Lâm mày! A!” Hứa Thiên Bá trừng mắt nhìn Phương Đại Lâm, hận không thể một cước đạp chết gã, Điền Ba thừa dịp y ngây người liền đi lên đạp trúng háng của y, Hứa Thiên Bá lập tức đau đớn che lấy đũng quần, tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
“Hứa Thiên Bá, mày cái gì mà mày chứ! Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, vị anh hùng cầm nỏ này rất lợi hại, tôi được lây nhiễm khí chất đặc biệt của anh ấy, từ đây tuyên bố bỏ gian tà theo chính nghĩa, trở thành một đại biểu chính nghĩa thì có gì không đúng. Đúng không anh hùng, anh nhìn tôi chân thành như thế này, cũng đừng giết tôi mà.”
Phương Đại Lâm vẻ mặt nịnh nọt nói, Thượng Ất bình tĩnh đáp: “Được, tôi có thể tha cho anh, chẳng qua anh cần cho tôi một lý do thích hợp.”
“Hả? Còn muốn lý do hả? Chuyện này…”
Phương Đại Lâm trưng ra vẻ mặt như mướp đắng, gã đầu hàng chẳng qua là vì sợ chết, nào có lý do gì chứ. Cũng không thể nói là sợ chết đi…Đột nhiên, Phương Đại Lâm dường như nghĩ đến điều gì, gã ngẩng đầu lên nói với Thượng Ất:
“Anh hùng, tôi biết người nhà của Lợi Hổ ở đâu. Ông ta có một đứa con gái mới 10 tuổi, đang trốn ở một chỗ bí ẩn bên trong căn cứ, lần trước tôi thấy ông ta đến đó đưa đồ ăn, chờ sau khi anh xử lý xong Lợi Hổ, tôi mang anh tới nhìn một chút, dáng dấp con gái của Lợi Hổ thế nhưng rất đẹp!”
“Đủ rồi!”
Lợi Hổ gầm lên giận dữ, đánh gãy lời nói của Phương Đại Lâm. Ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám người Thượng Ất, Lợi Hổ lại nói: “Phương Đại Lâm, tôi biết anh và đám người Hứa Thiên Bá một mực chuẩn bị muốn phản bội tôi, chẳng qua anh thật cho rằng Lợi Hổ tôi không đối phó được với những người này sao? Thượng Ất tiên sinh, không bằng anh nói với gã ta một chút, rốt cuộc ân oán giữa chúng ta là gì. Còn chuyện anh nợ tôi năm trăm vạn, đến cùng muốn trả thế nào? Hay căn bản là anh vốn không định trả, từ đầu tới cuối chẳng qua là muốn quỵt nợ lừa đảo đây!”
Năm trăm vạn? Đây là chuyện gì? Đám người nhìn qua hai người Thượng Ất và Lợi Hổ, chậm rãi nhận ra quan hệ giữa hai người này cũng không hề đơn giản.
“Thiếu nợ thì trả tiền là đạo lý hiển nhiên. Lợi Hổ, tôi nợ ông năm trăm vạn, tôi hiện tại liền trả lại cho ông!”
Thượng Ất nói xong, nỏ lưỡi gân trong tay đột nhiên giơ lên, trong phút chốc liền có một bóng đen bay lướt qua, giống như một con rắn độc mạnh mẽ cắn về phía cổ họng của Phương Đại Lâm.
“Anh muốn giết tôi? Không muốn mà…A!”
Phản ứng của Phương Đại Lâm không chậm, trong nháy mắt Thượng Ất giơ nỏ lên gã liền ý thức được sự tình không ổn. Rất hiển nhiên, Thượng Ất cũng không chấp nhận sự đầu hàng của gã. Gã trong mắt đối phương rõ ràng còn không quan trọng bằng một tảng đá ven đường.
Chẳng qua hết thảy đều đã chậm, tốc độ của nỏ lưỡi gân thật sự quá nhanh, sức mạnh lại lớn, Phương Đại Lâm mới vừa giơ cánh tay lên, đã cảm thấy cổ họng lạnh lẽo, một giây sau một thứ cảm giác ngạt thở lập tức bao phủ lồng ngực gã.