Thổ Phỉ Công Lược

Thổ Phỉ Công Lược - Chương 186: Cuộc chiến ở đảo Bối Sa (Hạ)




"Rốt cuộc ngươi là người của ai?" Thái Thần hỏi lại lần nữa, "Cho dù chết, cũng phải để ta chết minh bạch."

"Ngươi không có tư cách chết minh bạch." Triệu Việt ngữ điệu lạnh như băng.

"Phải làm thế nào mới có thể tha cho ta?" Thái Thần dần dần lùi lại.

"Hại nhiều hài tử vô tội như vậy, chết một vạn lần cũng không đủ." Triệu Việt nắm chặt chuôi Tế Nguyệt đao, "Ngươi hết đường trốn rồi."

"Sở Thừa chạy thoát, ta có thể giúp ngươi dụ hắn ra mặt." Nghe hắn nói như vậy, Thái Thần đã đoán được có lẽ hắn là người của triều đình, vì thế nói chuyện càng lớn tiếng hơn vài phần, "Hoàng thượng tất nhiên cũng muốn bắt hắn, ta chỉ cầu có thể miễn tội chết." Khi nói chuyện, Thái Thần bất động thanh sắc lui về phía sau một bước, đột nhiên cả người đều đánh sang bên phải, ầm ầm ấn xuống cơ quan phía sau đá ngầm.

Mấy trăm mũi tên từ trong bờ cát mềm mại đột nhiên bắn ra, chằng chịt kín mít không có một kẽ hở. Triệu Việt nhún người nhảy đến giữa không trung, lưỡi đao trong tay phát ra hàn quang lóng lánh giữa bóng đêm, tiếng va chạm thiết khí không dứt bên tai, chỉ trong giây lát, tiễn phong dĩ nhiên đồng loạt bị chém đứt, hỗn độn rớt xuống trên bờ cát.

"Thân thủ rất nhanh." Ảnh vệ theo Chu Mộ Bạch đuổi tới, sau khi nhìn thấy cũng hơi giật mình. Đao pháp của Triệu Việt không tính tinh diệu, bắt đầu đến chuyển hợp thậm chí nhìn qua hơi thô ráp lỗ mãng, nhưng rất nhanh, giống như sấm chớp gió giật, khiến đối thủ hoàn toàn không có cơ hội phản ứng, chỉ có hốt hoảng ứng đối, do đó có trăm ngàn chỗ hở.

Thái Thần xoay người nhảy vào trong biển, Triệu Việt đạp lên đá ngầm cũng phóng về phía mặt biển, dư quang Chu Mộ Bạch thoáng nhìn trong biển dường như có chỗ không đúng, vì thế lớn tiếng nói: "Cẩn thận !"

Sau khi cơ quan bị tác động, vạn cây ngân châm từ đáy biển bắn ra. Triệu Việt khóe miệng khẽ nhếch, chẳng những không né tránh, ngược lại đáp xuống xách Thái Thần ra khỏi mặt nước, tùy tay che ở phía bên trái mình làm tấm thịt chắn, tay phải cầm Tế Nguyệt đao chỉ tà tà đảo qua, liền đánh rớt tất cả ngân châm xuống biển.

Ngân châm mang theo kịch độc, ngũ quan Thái Thần vặn vẹo đến cơ hồ biến hình, thống khổ lăn lộn trên bờ cát.

"Không sao chứ." Chu Mộ Bạch vội vàng chạy tới.

"Không sao." Triệu Việt nói, "Mang hắn về trước đi, nếu là chết cũng là bị trừng phạt đúng tội, còn nếu không chết, thì giữ lại cho Hoàng thượng thẩm vấn."

"Vâng ! ." Ảnh vệ kéo hắn lên, tạm thời mang đến nhà giam trên đảo.

Hừng đông, năm trăm phản quân tử thương vô số, dĩ nhiên đấu chí toàn tiêu. Ba ảnh vệ lái thuyền rời bến trở về báo tin, người còn lại thì lưu ở trên đảo dọn dẹp tàn cục. Thần chí giao nhân chưa bị mê thất, tuy cổ họng không thể nói chuyện, nhưng cũng rất thích viết chữ, cùng nhau nói chuyện phiếm với ảnh vệ. Triệu Việt sai người dựng ghế mềm ở trên bờ cát, mỗi ngày đều để bọn họ phơi nắng một lát, cũng có thể thoải mái một chút - Không có tác dụng của cổ dược, khí lạnh ẩm ướt lúc trước gieo ở trong xương cốt đã dần dần lộ ra, thường xuyên sẽ đau đến trắng đêm không ngủ được.Trong ngân châm của Thái Thần cũng không biết là độc gì, tuy nói không đến mức tang mệnh, nhưng là ngày ngày đau đớn khó nhịn, quằng quại mấy ngày liền, tay chân khớp xương cũng biến dạng sưng to, xem như gieo gió gặt bão.

Nửa tháng sau, một chiếc thuyền lớn thừa dịp bóng đêm, lặng lẽ không một tiếng động chạy vào đảo Bối Sa. Ôn Liễu Niên rời thuyền đầu tiên, Triệu Việt ngoài ý muốn, cười cười ôm lấy hắn: "Sao ngươi cũng đến đây."

"Tất nhiên phải đến." Ôn Liễu Niên nói, "Không bị thương chứ?"

"Không có." Trời nổi gió, Triệu Việt cởi ngoại bào khoác lên trên người hắn, "Đi về nghỉ ngơi trước đã."

"Ừm." Ôn Liễu Niên kéo tay hắn, cười híp mắt.

"Khụ !" Diệp cốc chủ ở bên cạnh ho khan, biểu lộ cảm giác bản thân tồn tại.

Chu Mộ Bạch nhịn cười.

"Mấy tiểu hài tử kia đâu?" Diệp Cẩn hỏi.

"Đều ở trong chủ trạch, ta đưa cốc chủ đến xem." Chu Mộ Bạch nói, "Người nhỏ tuổi trúng cổ đều không nặng, người lớn hơn e là có chút nghiêm trọng."

Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang khiêng ba bốn chục hòm thuốc lớn từ trên thuyền xuống, một khắc cũng không ngừng dựng lên một cái y quán. Quân y Sở quân cũng theo đến không ít, dựa theo dặn dò của Diệp Cẩn nẹp gỗ lên chân giúp tiểu hài tử, cũng có thể sớm trở về nguyên bản một chút, vừa bận rộn là chỉnh chỉnh hơn mười ngày.

Ôn Liễu Niên đem tất cả phong thư sách trên đảo sách đều lật qua, ngay cả tờ giấy rách nát có chữ cũng không tha, cứng rắn kêu Triệu Việt moi từ trong kẽ hở ra, sau khi xem xong nói: "A, điểm tâm cửa hàng Hào Ấn."

Triệu Việt thò tay dụi dụi mắt cho hắn: "Nếu cứ tiếp tục xem nữa, thật sự sẽ biến thành mọt sách."

"Xem xong sớm một chút, mới có thể đem tình huống nơi này đăng báo lên cho Hoàng thượng." Ôn Liễu Niên nói, "Thái Thần cấu kết với hải tặc nước Nhật đã lâu, dựa theo phong thư hai bên lui tới xem, dự tính thêm nửa tháng nữa, đối phương sẽ phái người đến trao đổi."

"Hiện tại quân bị đảo Bối Sa đã sắp xếp xong, đối phương đến cũng là chui đầu vô lưới." Triệu Việt nói, "Không cần lo lắng."

"Cho dù là chui đầu vô lưới, hai bên vẫn là phải đánh một trận." Ôn Liễu Niên nói, "Không có lời."

"Vậy phải làm thế nào mới có lời?" Triệu Việt hỏi.

"Muốn ta nói phải hôn một cái." Ôn đại nhân đưa ra điều kiện - Lúc trước khi ở thành Vân Lam, Tần cung chủ dạy.

Triệu Việt bật cười, cúi đầu hôn hắn một cái: "Ngươi không nói ta cũng có thể hôn."

Ôn đại nhân gãi gãi mặt, từ trên bàn mở ra một tờ giấy: "Đây là bản đồ mê trận đảo Bối Sa."

"Sau đó thì sao?" Triệu Việt hỏi.

"Hải tặc nước Nhật có người dẫn đường Thái Thần phái đi, tất nhiên có thể thuận lợi xông qua mê trận sương mù." Ôn Liễu Niên nói, "Ta muốn sửa lại trận pháp, dứt khoát vây bọn họ ở bên trong, đỡ phải đánh một trận."Triệu Việt đầu tiên là hơi giật mình, sau đó lại cười lắc đầu: "Ngươi rốt cuộc biết bao nhiêu chuyện, mà ta không biết."

"Ta xem nhiều sách." Ôn đại nhân phi thường khiêm tốn, "Hơn nữa cũng không quen thuộc với mấy chuyện trận pháp, chỉ có thể thử một lần."

"Đại nhân còn có thể phá giải trận pháp?" Diệp Cẩn sau khi nghe được cũng rất là ngoài ý muốn.

"Thật hả?" Chu Mộ Bạch cũng mê mang, hồi nhỏ cũng chưa từng nghe qua a.

"Sau khi lớn lên xem hai quyển sách, vì thế có chút nghiên cứu. Phá giải mê trận sương mù làm không được, nhưng nếu là biết cửa trận và trận pháp, muốn phá hư sửa chữa từ bên trong, vẫn là có thể thử một lần." Ôn Liễu Niên liên tục nói, "Năm mươi, năm mươi."

Diệp Cẩn nói: "Nếu thật sự làm được, vậy tướng sĩ Đại Sở ta có thể miễn đánh một trận, công lao của đại nhân quả nhiên là càng vất vả càng lớn."

"Cũng không nhất định có thể thành công, chỉ có thể tận lực." Ôn Liễu Niên còn đang liều mạng khoát tay.

Chu Mộ Bạch ở bên cạnh sờ cằm, tâm nói đây là đổi tính hay là sao, bình thường đều là đầy mặt khoa trương tự hào nhận lời khen, hiện tại cư nhiên còn học được cách làm việc khiêm tốn.

Trong mười ngày này, Ôn Liễu Niên vẫn đóng cửa canh giữ ở trong thư phòng, ngay cả cơm cũng không ăn, ngày ngày nghiên cứu mê trận bát quái sương mù, xem biến hóa của hướng gió trong vài chục năm trở lại đây, ngay cả khi ngủ đến nửa đêm cũng sẽ giật mình ngồi dậy, miệng lẩm bẩm xốc chăn lên chạy xuống giường.

Triệu Việt đau đầu, kéo người lại đè lên trên giường.

"Gió nhẹ không nổi, gợn sóng không sợ hãi." Ôn Liễu Niên nghiêm túc nhìn hắn.

Triệu Việt cúi đầu, trực tiếp hôn xuống.

Ôn đại nhân: "..."

Sau đó ngay sau đó, màn giường bị thả xuống.

Thủ vệ tuần tra đi ngang qua, lập tức tăng nhanh bước chân, có thể nói là Lăng Ba Vi Bộ.

Chúng ta cái gì cũng không nghe được.

Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Liễu Niên đỡ thắt lưng đau nhức, tiếp tục chạy đến thư phòng.

"E là không ổn rồi." Chu Mộ Bạch lo lắng, "Sao giống như bị tẩu hỏa nhập ma vậy."

"Ta đến xem thử." Diệp Cẩn xắn tay áo muốn xông vào bên trong, Ôn Liễu Niên lại tự mình chạy ra, "Xong rồi xong rồi !"

"Chậm đã." Triệu Việt dở khóc dở cười, giữ chặt người lại một phen.

"Trận pháp thành công rồi?" Diệp Cẩn hỏi, người còn lại cũng vây lên.

"Đúng vậy đúng vậy." Ôn Liễu Niên gật đầu.

"Quá tốt." Thống soái hải quân vui mừng, "Ta phái người đi bài binh bố trận."

"Sau khi bố trí xong trận pháp, phải trở về trước khi trời nổi gió." Ôn Liễu Niên dặn dò, "Bằng không sẽ có sai lầm."

"Đại nhân yên tâm, tất nhiên sẽ hoàn thành trong nửa buổi." Thống soái cất trận pháp vào trong ngực, xoay người chạy nhanh ra sân."Nhất định phải trở lại trước khi trời nổi gió a !" Ôn Liễu Niên còn đang bọc tay áo lớn tiếng nói.

"Nếu nổi gió thì sẽ thế nào?" Chu Mộ Bạch hiếu kỳ hỏi.

"Không biết a." Ôn Liễu Niên lắc đầu.

Chu Mộ Bạch: "..."

Không biết?!

"Đã nói, ta đối Ngũ Hành Bát Quái có hơi mới lạ." Ôn Liễu Niên ngáp một cái, "Có cơm ăn không?"

"Phòng bếp vẫn đang hâm nóng, cũng không dám quấy rầy ngươi." Triệu Việt mang theo hắn đi về phía nhà ăn, "Cơm nước xong rồi hảo hảo ngủ một giấc."

Ôn Liễu Niên không muốn đi bộ, ghé vào trên lưng hắn cười hắc hắc.

Thống soái tự mình dẫn người bày trận pháp trong đảo Bối Sa, để trở về trên đảo trước khi trời nổi gió, vừa vặn gặp được Thẩm Thiên Phong - Vài ngày trước hắn đi giúp Sở Uyên làm vài việc, cho nên tới chậm mấy ngày.

"Đây là cái gì?" Thẩm Thiên Phong tiếp nhận trận pháp.

"Là mê trận Ôn đại nhân mới bố trí ra." Thống soái đem sự tình đại khái nói với hắn một lần, lại nói, "Hiện tại ngoại trừ cảng phía Nam có chừa một con đường, dùng để vận chuyển bổ cấp, hải vực còn lại đã đổi cửa trận mới."

"Viết gì vậy?" Thẩm Thiên Phong nhíu mày, "Sao lại nhìn hỗn độn như thế."

"Minh chủ, mạt tướng cũng không hiểu." Thống soái gãi gãi đầu, "Nhưng Hoàng thượng có chỉ, hết thảy làm việc dựa theo phân phó của Ôn đại nhân."

Trên mặt biển cuồng phong gào thét thổi qua, gợi lên tầng sương trắng mờ mịt. Thẩm Thiên Phong xoay người nhìn thoáng qua, trong lòng vẫn là có chút nghi ngờ, vì thế đợi đến ngày hôm sau, vừa sáng sớm liền đi hỏi tột cùng.

"Thẩm minh chủ cảm thấy trận pháp hơi loạn à?" Ôn Liễu Niên dè dặt cẩn thận dò xét.

Thẩm Thiên Phong gật đầu.

"Vậy đại khái cũng thật sự hơi rối loạn." Ôn Liễu Niên gãi mặt, "Lúc trước đã nói qua, ta đối bát quái không hiểu nhiều lắm, chê cười rồi chê cười rồi."

Thẩm Thiên Phong: "..."

"Đại nhân !" Mật thám bên ngoài đến báo, "Một chiếc thuyền lớn từ phía Đông đêm nay sẽ tới gần đảo Bối Sa, bên ngoài tuyên bố là đến làm mua bán ngân khí với Đại Sở, lúc trước lại chưa bao giờ thấy qua, phía trên có người Nhật."

"Phía trên có nhiều nhất khoảng bao nhiêu người?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Ba trăm."

Ôn Liễu Niên gật đầu, phân phó binh sĩ gác ngoài cảng, làm tốt chuẩn bị tác chiến.

"Không phải đổi trận pháp mới rồi sao?" Thống soái khó hiểu, "Đối phương còn có thể xông vào?"

"Trận pháp tuy nói đổi, nhưng không biết là có dùng được hay không." Ôn Liễu Niên giải thích, "Vẫn là phải chuẩn bị hai tay mới tốt."

Thống soái gật đầu lĩnh mệnh, cũng không dám qua loa, vội vàng đi xuống điều binh khiển tướng. Lúc này trên đảo có tất cả hai trăm đóng quân Đại Sở, còn có Thẩm Thiên Phong Triệu Việt và đám người Chu Mộ Bạch, địa hình lại có lợi, muốn đánh thắng cũng không hề khó, bởi vậy trong lòng mọi người cũng không quá lo lắng, ban đêm liền mai phục ở cửa khẩu chờ. Trong bóng đêm mờ mịt, chiếc thuyền lớn kia quả nhiên quay lại phương hướng, lệch khỏi quỹ đạo kênh đường ban đầu vào đảo Bối Sa, ngay cả cờ xí cũng đổi thành dấu hiệu hải tặc nước Nhật, cũng tiện để mọi người trên đảo tiến đến nghênh đón. Ai ngờ càng đi càng rơi vào tầng tầng sương mù, thẳng đến sắc trời sáng trưng, còn chưa thể nhìn được đất liền ở đâu.

Ôn Liễu Niên thủ cả đêm ngáp dài, bị Triệu Việt ôm trở về ngủ một giấc.

Lại qua hai ngày, bốn phía vẫn như trước lặng lẽ không một tiếng động, đừng nói là thuyền nước Nhật, ngay cả cá cũng không có một con.

"Thật sự có thuyền tiến vào à?" Diệp Cẩn buồn bực.

"Hồi cốc chủ, thiên chân vạn xác a." Mật thám nói, "Thuộc hạ còn từng kề cận thân tàu thử, tuyệt sẽ không là ảo ảnh."

"Kỳ quái." Diệp Cẩn nói, "Sao một chút cũng không có động tĩnh."

"Lúc trước ta còn cảm thấy Ôn đại nhân bố trận quá mức hỗn độn, hiện tại xem ra cũng thật sự tinh diệu." Thẩm Thiên Phong nói, "Mặc dù là hải tặc có kinh nghiệm phong phú trên biển, cư nhiên cũng không xông vào được."

"Nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, vạn nhất để đối phương chạy, chẳng phải uổng công một chuyến." Diệp Cẩn nói, "Có cần phái người đến đánh lén không?"

Thẩm Thiên Phong gật đầu, cùng hắn một đường đi tìm Ôn Liễu Niên.

"Ở thư phòng." Triệu Việt thò tay chỉ một cái.

"Sao lại đến thư phòng." Diệp Cẩn khó hiểu, gõ mở cửa nói, "Đại nhân đang bận rộn gì vậy?"

Ôn Liễu Niên ánh mắt vô tội: "Phá trận."

Diệp Cẩn: "..."

Phá trận?

Mặc dù là đệ nhất tài tử Đại Sở, cũng là có khuyết điểm, tỷ như nói chính mình bày ra trận pháp, nhưng chỉ cần bị khóa lại, thì ngay cả chính mình cũng phá giải không được.

Bây giờ mọi người mới thật sự tin tưởng, Ôn đại nhân nói mới lạ, là quả thật là rất mới lạ.

Lại qua ước chừng mười ngày, Ôn Liễu Niên mới rốt cuộc tìm ra biện pháp phá giải, đợi đến khi Triệu Việt dẫn người lái thuyền tìm qua, vài hải tặc kia đã sớm đói khát đan xen xỉu lên xỉu xuống, đừng nói là đánh nhau, ngay cả khí lực cầm đao cũng không có.

Sở quân không uổng người nào, lại lấy được toàn thắng, chúng tướng sĩ hoan hô ôm lấy Ôn Liễu Niên, cùng nhau ném lên trời, suýt nữa trật thắt lưng.

Sở Uyên phái thuyền lớn lại đây, đem đám tiểu giao nhân trở về thành Đại Côn, dân chúng sau khi nghe nói đều hoảng sợ, hận không thể đem ác nhân thiên đao vạn quả mới hả hận, tại cửa thành dựng lên một cái giá để Sở Hằng quỳ xuống, người lui tới đều không quên hung hăng phỉ nhổ một ngụm. Án lệ quỷ móc mắt lúc trước cũng đã được làm sáng tỏ ban bố khắp thiên hạ, học đường hoang phế nhiều năm một lần nữa được đổi mới xây lên, thoang thoảng có tiếng đọc sách và tiếng ca du dương, được ánh mặt trời nhiễm lên màu sắc hi vọng khôn cùng.

Mê trận xung quanh đảo Bối Sa bị triệt hồi toàn bộ, ma quật trên đảo bị san bằng, công tượng bận rộn đến khí thế ngất trời, phòng ốc mới tinh đã thấy được sơ hình, hải quân Sở quốc ngày ngày ở trên biển tuần tra, đội tàu liếc mắt nhìn khắp nơi. Hải tặc xung quanh bị chấn nhiếp, không ít người đều chủ động đi đầu thú, chỉ cầu có thể miễn tội chết. Đợt cá lớn nhất ở Đông Hải tới đúng hẹn, khi giăng lưới thủy quang bắn lên tung tóe đầy trời, giống như rơi xuống một trận mưa trân châu ánh vàng rực rỡ.

Ôn Liễu Niên ngồi ở trước quán nhỏ, nghiêm túc nhìn lão bản trét tương ớt lên cá nướng.

"Đại nhân không thể ăn a." Lão bản bị dọa nhảy dựng, "Hoàng thượng hạ chỉ, gần đây đại nhân phải ăn thanh đạm."

"Ừm." Ôn đại nhân tâm rất mệt.

"Đảo Bối Sa đã yên ổn, Hoàng thượng tính toán khi nào tiến công đến đảo Bạch Sương ?" Thẩm Thiên Phong hỏi.

"Mười ngày sau, đợi Thiên Phàm điều binh khiển tướng xong, lúc trước trẫm và Ôn ái khanh thương nghị... Ôn ái khanh đâu rồi?" Sở Uyên buồn bực, quay đầu tìm xung quanh.

"Hồi Hoàng thượng." Tứ Hỉ công công nói, "Lại đến sạp cá nướng, đại đương gia đã đi tìm."

...

Đây là tật xấu gì a.

Sở Hoàng rất là đau đầu.

***