Thổ Phỉ Công Lược

Thổ Phỉ Công Lược - Chương 185: Cuộc chiến ở đảo Bối Sa (Thượng)




Màn đêm dần sâu, trên mặt biển gió thổi lớn dần. Đèn lồng treo hai bên bảo tháp lung lay sắp đổ, đột nhiên 'Phựt' một tiếng rớt xuống, giây lát liền dấy lên ngọn lửa hừng hực.

Thủ vệ đang ngủ gật ở trong phòng, mơ mơ màng màng nghe được tiếng giao nhân đang ồn ào kêu to, vì thế giật mình tỉnh dậy nhanh chóng chạy tới xem đến tột cùng, nhưng vừa mới ra khỏi cửa, thì bị ngọn lửa cao ngất trời làm giật mình đến hồn phi phách tán, vội vàng hô to tìm người đến dập lửa. Tòa bảo tháp này vốn dĩ xây dựng là để trấn áp ác linh trong biển, bình thường cơ bản không có người đi qua, gỗ mục nát gặp phải cuồng phong liệt hỏa, cháy đến không thể vãn hồi, đem bóng đêm nặng nề cũng nhiễm lên một tầng đỏ rực.

"Xảy ra chuyện gì !" Một nam tử trung niên vội vàng chạy tới, chính là tướng lĩnh lúc trước Sở Hằng phái tới đóng giữ trên đảo, tên là Thái Thần.

"Hồi tướng quân, không biết tại sao lại cháy." Thủ vệ 'ầm ầm' quỳ trên mặt đất, "Vừa vặn có gió lớn thổi tới, không dập tắt được a."

Đối với tòa bảo tháp này có bị thiêu hủy hay không, Thái Thần ngược lại là không để ở trong lòng, hắn trước giờ đều không tin chuyện quỷ thần. Nhưng thấy phía trên không ngừng có gỗ cháy đen mang theo ánh lửa rớt xuống, giao nhân dưới tháp đã loạn thành một đống, phó tướng sốt ruột nói: "Tướng quân, nếu tòa tháp này ngã vào trong ao nước, e rằng sẽ chết vô số a."

Thái Thần vẫy tay gọi thuộc hạ tới, chuyển toàn bộ giao nhân đến một chỗ khác.

Ngọn lửa dần dần nuốt hết cây cột tầng dưới chót, bảo tháp ầm ầm sập xuống, ầm ầm ngã vào trong ao giao nhân lúc trước, bắn lên tung tóe bọt nước.

"Tốt lắm." Chu Mộ Bạch tại chỗ tối sờ sờ cằm, "Cho dù muốn dọn dẹp sạch sẽ, cũng phải tốn công một phen."

"Khi nào thì ảnh vệ đến?" Triệu Việt hỏi.

"Đêm mai sẽ có thuyền lấy nước trở về." Chu Mộ Bạch nói, "Nếu mọi việc thuận lợi, hẳn là giờ Tý sẽ đến."

Thuyền lấy nước trên đảo Bối Sa mỗi lần chỉ mang mười sáu mười bảy thùng gỗ, mất một thùng hai thùng cũng là có thể thông cảm, nếu là liên tiếp mất mười mấy thùng nước, khó tránh khỏi sẽ khiến người khả nghi. Cho nên vì bảo đảm an toàn, liền quyết định để Triệu Việt và Chu Mộ Bạch lên bờ bố trí trước, đợi đến ngày ước định thì hành động, mười bảy người còn lại sẽ lẫn vào trong thuyền lấy nước lên đảo, cùng nhau đại sát tứ phương, giải cứu giao nhân.

Hành động này cư nhiên có hơi mạo hiểm, nhưng tình thế cấp bách, cũng không chấp nhận được quá nhiều lựa chọn.

Sau khi được chuyển dời đến ao nhỏ, giao nhân như trước vẫn còn chưa hoàn hồn, bởi vì trúng cổ và cổ họng bị hạ dược, đa phần không thể nói rõ ràng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ là đập đập nước, náo loạn hơn nửa buổi mới dần dần ngừng lại.

Chu Mộ Bạch đại khái nhìn nhìn bốn phía ao nước, rất là trống trải, nếu ảnh vệ có thể chạy tới kịp thời, muốn bảo hộ giao nhân ở đây cũng không hề khó.

Sắc trời rất nhanh chuyển sáng, Thái Thần lại xem xét ao giao nhân gặp hỏa một phen, nếu muốn dọn dẹp sạch sẽ rồi dẫn nước biển mới vào, ít nhất cũng phải hơn mười ngày, lại nghe thấy vài giao nhân kia đến giờ vẫn chưa bình tĩnh lại, trong lòng nén giận không chỗ tiết, cũng chỉ có đánh thủ vệ một trận cho xong việc. Trong thành Đại Côn, Ôn Liễu Niên sao chép sửa sang toàn bộ văn tự tìm đọc về đảo Bạch Sương mấy ngày gần đây lại một lần, ngay ngắn chỉnh tề đóng thành quyển sách, trình lên cho Sở Uyên.

"Ái khanh vất vả rồi." Sở Uyên nói, "Không ngủ không nghỉ vì chuyện này mà vất vả như thế."

"Đây vốn là chuyện thuộc bổn phận của thần." Ôn Liễu Niên hơi suy yếu.

"Không thoải mái?" Sở Uyên khẽ nhíu mày, buông sách bước lên phía trước.

Ôn Liễu Niên bụng kêu ọc ọc.

Sở Uyên: "... Sáng nay ái khanh chưa ăn à?"

"Ăn rồi." Ôn Liễu Niên ai oán, "Cháo rau." Mặt sẽ xanh lè đó.

Nhìn ánh mắt hắn phủ một tầng sương mù hơi nước, Sở Uyên nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Giữa trưa theo trẫm cùng nhau ăn cơm đi, đừng để Tiểu Cẩn biết."

Ôn đại nhân liều mạng gật đầu.

Sở Uyên làm hoàng đế trước giờ đều cực kỳ tiết kiệm, cơm nước ở trong cung đều cực kỳ đơn giản, đừng nói chi là ở bên ngoài. Cho nên dù tăng thêm lượng đồ ăn, chẳng qua cũng chỉ là thêm chút thịt gà thịt vịt, nhưng đối với Ôn đại nhân bảy tám ngày liên tục ăn thanh đạm mà nói, hiển nhiên là mỹ vị trân tu, cơ hồ hai mắt đều đang phát sáng.

"Ái khanh ăn từ từ thôi." Sở Uyên đau đầu.

Ôn Liễu Niên vô cùng chuyên chú đối phó một cái chân vịt, ăn vừa nhanh lại vừa tư văn, ngoài miệng không dính một chút dầu mỡ, trong bát chỉ còn xương.

Sở Uyên buồn cười, lại gắp cho hắn một miếng thịt.

Ôn đại nhân tiếp tục ăn.

"Khẩu vị của ái khanh thật là tốt." Ăn được một lúc, ngay cả Sở Uyên cũng nhịn không được cảm khái, "Cư nhiên cũng không thấy béo lên."

Vẫn là có một chút, Ôn đại nhân thầm nghĩ, chỉ là bị che khuất rồi.

Đoạn Bạch Nguyệt vừa vặn có chuyện đến đây, Tứ Hỉ công công cũng không ngăn cản - Hoàng thượng nói là phải để ý Diệp cốc chủ, chứ cũng không có nói phải để ý người khác, tóm lại Tây Nam vương cũng không phải người ngoài

"Đừng chỉ lo ăn thịt." Sở Uyên lắc đầu, múc cho hắn một chén canh rau xanh, "Uống chút canh đi."

"Đa tạ Hoàng thượng." Ôn Liễu Niên thò tay tiếp nhận bát, đúng lúc Đoạn Bạch Nguyệt đẩy cửa ra.

"Tây Nam vương có chuyện?" Sở Uyên khẽ nhíu mày.

Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt cong lên: "Bổn vương tựa hồ là quấy rầy Hoàng thượng và Ôn đại nhân dùng cơm?"

Ôn Liễu Niên bưng bát canh, vẻ mặt rất là vô tội.

"Lui ra." Sở Uyên cũng không nhìn hắn một cái.

Đoạn Bạch Nguyệt cũng không nhiều lời, bình tĩnh nở nụ cười, lập tức đến dược lư tìm Diệp Cẩn.

Vì thế buổi chiều hôm đó, Sở Hoàng liền nghe tiểu Cẩn xù lông lải nhải nhắc nửa canh giờ, lăn qua lộn lại chỉ có một ý - 'Khoảng thời gian này Ôn đại nhân làm việc quá mệt nhọc, ta cực khổ vất vả tìm dược liệu quý hiếm để điều dưỡng thân thể cho hắn, đã nói bao nhiêu lần phải từ bỏ huân tinh mới có thể có dược hiệu, ngươi thân là vua của một nước cư nhiên không nghe theo lời dặn của thần y mà cho hắn ăn thịt, có biết như vậy là uổng phí công sức lúc trước không, có thể hảo hảo làm một Hoàng đế tốt được không !"Đặc biệt hung.

Sở Uyên lao tâm lao lực quá độ.

"Biết sai chưa !" Diệp Cẩn lại đến thư phòng.

Ôn đại nhân gục đầu: "Biết."

"Còn dám ăn thịt không?"

"Không dám không dám?"

"Buổi tối muốn ăn gì?"

"Thức ăn."

Diệp Cẩn vỗ vỗ hắn, kêu phòng bếp buổi tối nấu canh hầm bí đỏ.

Sau khi dùng qua cơm chiều, Ôn Liễu Niên ngồi ở trên cửa, bĩu môi.

Ăn không ngon, lạt.

Tập thể ám vệ chống quai hàm thở dài, cũng không biết khi nào đại đương gia mới có thể trở về, chúng ta đều thập phần đau lòng cho đại nhân.

Đèn đuốc bên trong đảo Bối Sa đã tắt, Triệu Việt lặng lẽ không một tiếng động lẻn vào trụ sở của Thái Thần, ngoài cửa tuần tra nghiêm mật, trong viện trải đầy cơ quan, hơi vô ý thì sẽ bị hàng ngàn mũi tên bắn tới cùng một lúc. Gần nửa đêm, đám thủ vệ tiếp theo tiến đến đổi ca, Triệu Việt nhân cơ hội nhảy vọt lên, vững vàng dừng ở nóc nhà.

Giường của Thái Thần rất lớn, nhìn qua như là có cơ quan ám cách, Triệu Việt châm chước một lát, tùy tay nhặt lên một mảnh ngói bên cạnh, dùng nội lực ném trúng một tên thủ vệ.

Đối phương thảm thiết kêu một tiếng, người còn lại bị hoảng sợ, Thái Thần tất nhiên cũng bừng tỉnh, theo bản năng liền muốn xuống giường xem xét đến tột cùng. Triệu Việt nhìn đúng thời cơ, khi hắn vừa rời khỏi giường nháy mắt đạp xuyên nóc nhà, giơ đao tấn công đến.

"Người đâu ! Có thích khách !" Bên ngoài tiếng hô một mảnh, Thái Thần tâm biết không ổn, giơ tay muốn ấn động cơ quan, một đạo hàn quang cũng đã nghênh diện đánh tới.

"Các hạ là người của thế tử?!" Thái Thần hốt hoảng né tránh.

Triệu Việt không nói lời nào, ra chiêu càng sắc bén. Thủ vệ bên ngoài cũng giết tiến vào, Thái Thần nhân cơ hội nhảy ra ngoài cửa sổ. Triệu Việt một đao chém tên thủ vệ trước mặt, phóng người đuổi theo.

Trên đảo tiếng hô nổi lên bốn phía, xung quanh đều dấy lên ngọn đuốc cháy hừng hực, giao nhân sau khi nghe được cũng dần dần rối loạn lên. Vừa nghe là có người bên ngoài xông vào, thủ quan lập tức hạ lệnh tập hợp cung tiễn thủ - Người trên đảo đều biết quy củ, một khi xảy ra đại loạn, thì trước tiên sẽ giết hết đám giao nhân nơi này, để tránh rơi vào tay kẻ khác.

Thuyền lấy nước dần dần tiến lại gần hải đảo, trạm gác cơ hồ không giống như thường ngày lui tới, xa xa tựa hồ tiếng giết từng trận, ánh lửa dấy lên giữa đêm đặc biệt dễ khiến người khác chú ý.

"Rút !" Trong lòng biết là xảy ra nhiễu loạn, một người trong đó lập tức lớn tiếng ra lệnh, sau cổ cũng đã truyền đến một trận đau nhói, trước mắt bỗng tối đen hôn mê bất tỉnh. Người còn lại trên thuyền hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy vô số bóng đen lướt qua trước mặt, liền liên tiếp hôn mê bất tỉnh, chỉ có một người may mắn tránh khỏi, nhưng lại bị nhét dược, vị ngọt lừ một mảnh tan trong khoang miệng.

"Hảo hảo lái thuyền ở chỗ này chờ, bằng không nội trong ba ngày sẽ phát độc mà chết !"

Người nọ gật đầu liên tục, cả người run rẩy, ngay cả nói cũng nói không nên lời.

Hải đảo ở cách đó không xa, ảnh vệ bên cạnh Sở Uyên đều là cao thủ khinh công, ngay cả thuyền cũng lười đi, trực tiếp nhảy vào trong biển, lướt sóng giống như đang đi bộ trên đất phẳng vọt lên bờ, đại khái phân biệt phương hướng một chút, liền chạy về phía giao nhân.

Chu Mộ Bạch trốn ở chỗ tối, trong lòng âm thầm xoắn xuýt. Chỉ dựa vào sức của một mình hắn, muốn cứu tất cả giao nhân trong vũ tiễn (mưa tên) hiển nhiên có chút khó khăn, mắt thấy cung tiễn thủ đã sắp vào chỗ. Chu Mộ Bạch cảm thấy tâm treo ngược, vừa mới chuẩn bị giết xông ra, ảnh vệ cũng đã từ trên trời giáng xuống, roi sắt trong tay giống như độc xà, sau khi nện lên trên người, cơ hồ ngay cả xương cốt cũng muốn bị dập nát.

Chu Mộ Bạch thở phào nhẹ nhõm, cũng rút kiếm lao ra ngoài. Ảnh vệ bày trận bảo hộ ở xung quanh ao giao nhân, hỏi: "Đại đương gia đâu?"

"Ở chỗ Thái Thần." Chu Mộ Bạch nói, "Giải quyết xong nơi này trước rồi nói tiếp !"

Giao nhân tuy nói bị trúng cổ, nhưng vẫn còn lại chút thần chí, biết những người này là đến cứu mình ra khỏi ma quật, trong lòng cũng là vui sướng vạn phần, lập tức giãy giụa muốn cởi đuôi cá ra, rồi cầm lấy tảng đá bên bờ ném tới đám quan binh.

Mũi tên lóe hàn quang từ xa xa bay tới, nhưng đều bị roi sắt của ảnh vệ quét rơi. Tiếng binh khí chạm vào nhau không ngừng vang lên bên tai, không ngừng có thủ vệ kêu thảm ngã vào trong ao, bị giao nhân đè lại đập một trận. Người còn lại thấy thế không ổn xoay người muốn trốn, nhưng sao có thể thoát được, chưa tới một lát, cũng đã nằm sấp trên mặt đất kêu cha gọi mẹ, đầu hàng có thể có hơn một nửa.

"Để lại năm người ở đây trông coi, người còn lại theo ta đi tìm đại đương gia." Chu Mộ Bạch hạ lệnh.

Ảnh vệ gật đầu, theo hắn một đường đi về phía chủ trạch. Đám giao nhân ghé vào bên bờ, cũng kêu ô ô giãy giụa muốn lên bờ.

Ám vệ ở lại thủ trong lòng thở dài, nâng một đám bọn họ lên, lại giúp cởi đuôi cá ra, thấy hai chân trắng bệch kia, lửa giận càng tăng vùn vụt, chỉ hận không thể đem đầu sỏ gây ra thiên đao vạn quả.

Trên tảng đá ngoài bờ biển, Thái Thần tay cầm trường đao, ánh mắt cảnh giác nhìn người trước mặt.

"Ngươi hết đường trốn rồi." Triệu Việt thản nhiên nói, "Nhận thua đi."