*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nơi hẹn là một nhà hàng Tứ Xuyên trên phố ẩm thực, come out không phải chuyện cần lớn tiếng nên Trần Thính đã đặt một phòng riêng.
Nhưng không ngờ quá trình come out thuận lợi, thậm chí có thể nói là quá dễ dàng như vậy. Dương Thụ Lâm đã đoán được từ trước, trong mắt hai học bá Bách Dụ và Giang Hải thì chỉ có chuyện học tập nên tiếp thu chuyện này rất nhanh, dù sao người yêu của Trần Thính cũng là Bùi Dĩ Nghiêu.
Chưa đến nửa tiếng, hai người họ đã chuyển qua trao đổi bài tập với Bùi Dĩ Nghiêu.
Một bữa cơm cả khách và chủ đều vui, duy có mỗi Dương Thụ Lâm quan sát Bùi Dĩ Nghiêu bằng ánh mắt bắt bẻ, nhưng tìm mãi không moi ra được tật xấu nào đành bỏ cuộc.
Lúc ra khỏi quán, Bách Dụ và Giang Hải vẫn còn cãi nhau kết quả bài tập. Mà ở đằng sau, Bùi Dĩ Nghiêu xốc rèm cửa trong suốt lên cho Trần Thính, một người rũ mắt một người ngửa đầu thì thầm to nhỏ, thân mật khắng khít.
Dương Thụ Lâm chợt cảm thấy nhiệt độ tối nay giảm mạnh, lạnh tới mức khiến con người ta tịch mịch, cô đơn.
Nhưng rất nhanh kì thi học kì đã tới, dù là người đang yêu đương hay đang FA, hoặc thậm chí là một tên đầu trâu mặt ngựa thì cũng không thể không quỳ dưới chân boss lớn Cuối kì.
Mùa đông cuối cùng đã đến.
Mùa đông ở phương Nam vừa lạnh vừa ẩm ướt, rét tới mức khiến người ta phát sầu, quần áo phơi trên ban công đừng bao giờ hy vọng có thể khô trong một ngày. Kể cả có ủ người trong ổ chăn lâu đến đâu, chỉ cần rời giường ba phút thì độ ấm biến mất. Nhưng cho dù thời tiết khắc nghiệt tới mấy, mỗi ngày Trần Thính vẫn đội gió lạnh đi gặp Bùi Dĩ Nghiêu, có thể nói là thắm thiết vô cùng.
Không phải lần nào đến thư viện Trần Thính và Bùi Dĩ Nghiêu cũng chiếm được chỗ, có khi tới không kịp, hai người đành tới quán cà phê ngồi một lúc.
Dạo này Cao Đạc có vẻ rất bận, lâu rồi không tới tiệm, bên viện nghiên cứu sinh cũng lúc thấy lúc không, đang sống bình thường lại tự biến mình thành truyền thuyết.
Có Bùi Dĩ Nghiêu bên cạnh nên Trần Thính không dám thể hiện ra ngoài mình thích hóng chuyện này, còn mỹ nam kế của Dương Thụ Lâm thì đã thất bại.
Bởi vậy, Trần Thính cho Dương Thụ Lâm rất nhiều đồ ăn khuya. Thứ nhất là an ủi cậu chàng vì sự nghiệp mà không ngại “chà đạp” bản thân, thứ hai là để đền bù nỗi buồn phòng không gối chiếc của cậu chàng.
Thật ra dạo này Dương Thụ Lâm không lonely lắm, có lần tranh thủ lúc Trần Thính đi hẹn hò cùng Bùi Dĩ Nghiêu cậu chàng còn kiếm được hot news.
YSL: [ ảnh ] Mặt dưới bàn uống nước trong góc ký túc xá có bé nấm mọc nè!!! Trông đáng yêu chưa!
Từ lúc đó, Dương Thụ Lâm coi nấm nhỏ như con mình, thậm chí còn định viết một bài báo cho nó, nhưng nghe nói bị Cẩu ca gạt đi rồi.
Số môn học kiểm tra xong đã được hơn nửa, giờ còn mấy môn chuyên ngành quan trọng. Mà nửa tháng cuối này hầu hết các khoa được nghỉ học nên mọi người có nhiều thời gian ôn tập hơn.
Nguyễn Tâm vẫn luôn quan tâm tình hình trên trường, đợi Trần Thính và Bùi Dĩ Nghiêu có thời gian rảnh thì đưa hai người về nhà tẩm bổ.
“Ngày mai các con chưa thi thì ở nhà nghỉ ngơi đi, trời lạnh thế mà trường không lắp điều hoà, tay lạnh cứng hết rồi đây này.” Nguyễn Tâm vừa oán trách trường học vừa quan tâm săn sóc hai người.
Nhưng chỉ riêng Bùi Dĩ Nghiêu biết, lúc hắn còn ở nước ngoài, tuyết rơi dày mấy vẫn phải tới trường nhưng không thấy mẹ than trời than đất gì. Hắn biết Nguyễn Tâm thương Trần Thính, còn mình chẳng qua được hưởng ké thôi.
Ăn cơm tối xong, Nguyên Tâm gọt hoa quả rồi kéo Trần Thính ra phòng khách nói chuyện: “Thính Thính à, năm nay con đừng về nhà vội, dì với chú Bùi con muốn về quê một chuyến, lúc đó nhà dì đưa con đi cùng luôn, con đỡ phải vất vả xách túi lớn túi nhỏ một mình.”
Trần Thính chớp chớp mắt, nhìn về phía Bùi Dĩ Nghiêu.
Bùi Dĩ Nghiêu gật đầu: “Cùng đi đi.”
Trần Thính không từ chối được, cậu tưởng đến kì nghỉ đông thì không được gặp Bùi Dĩ Nghiêu nữa, mà giờ hai người có thế về nhà với nhau, cùng nhau ăn Tết thì tự dưng thấy vui vui.
Nhưng ai ngờ câu tiếp theo của Nguyễn Tâm lại khiến cậu ngơ ngẩn.
“Đến khi đó chúng ta chén tiệc lớn, kệ thằng nhỏ Bùi Dĩ Nghiêu gặm Hamburger ở nước ngoài một mình đi.”
“Nó chưa bảo với con à? Thế lát để tự nó nói cho con, được nghỉ mà còn thích chịu khổ, chắc thấy học trên trường nhẹ nhàng quá đây mà.” Tuy ngoài miệng Nguyễn Tâm trách móc, nhưng Trần Thính có thể nghe ra được sự hài lòng từ lời bà nên chỉ cười gật đầu, không nói gì.
Lát sau, đôi mắt nhỏ đen lúng liếng của Trần Thính thi thoảng lại ngó qua Bùi Dĩ Nghiêu, Bùi Dĩ Nghiêu không nhịn được mà duỗi tay xoa đầu cậu.
Vừa lúc Nguyễn Tâm vào phòng bếp nên không phát hiện ra.
Tuy vậy Trần Thính vẫn thấy tức, cậu cầm tay Bùi Dĩ Nghiêu nhấc ra khỏi đầu, còn ghét bỏ ném qua một bên, nhỏ giọng cảnh cáo: “Đừng có sờ đầu tôi.”
Cậu quyết định đổi tên Wechat của Bùi Dĩ Nghiêu thành “Nhóc con Hamburger.”
“À.” Bùi Dĩ Nghiêu coi như mình bị điếc, để lại tay lên đầu Trần Thính.
Trần Thính bắt hắn bỏ ra, nhưng sức cậu không lớn bằng nên cả bàn tay bị đối phương nắm chặt lấy. Cậu đành phải trưng mặt than để người khác không nhận ra điều gì lạ.
Cũng may lúc Nguyễn Tâm đi ra từ phòng bếp, Bùi Dĩ Nghiêu đã bỏ tay xuống.
Nói chuyên thêm một lúc nữa vẫn chưa đến 8 giờ, Nguyễn Tâm bảo Trần Thính và Bùi Dĩ Nghiêu lên phòng nghỉ ngơi.
Trần Thính lo hành động ban nãy của Bùi Dĩ Nghiêu để lộ dấu vết nên lập tức ngoan ngoãn chúc Nguyễn Tâm ngủ ngon rồi chạy lịch bịch lên tầng.
Bùi Dĩ Nghiêu đi sát theo sau, nhưng vừa vào phòng đã bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình.
Trần Thính mở rộng hai chân bằng vai, tay vắt vào nhau để trước ngực, nghiêm mặt nhìn hắn, rất có phong thái của ông lớn.
Bùi Dĩ Nghiêu đóng cửa rồi vặn chốt khóa.
“Cậu khóa cửa làm gì?” Trần Thính cảnh giác.
“Không phải em muốn tính sổ tôi à?” Bùi Dĩ Nghiêu vừa hỏi đốp lại vừa bước về phía Trần Thính.
“Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi.” Trần Thính lùi về sau một bước, khí thế cao ngạo không giảm đi: “Thứ nhất, cậu không nói cho tôi là cậu sắp ra nước ngoài, thứ hai, đang ở phòng khách còn dám động tay động chân, lỡ bị phát hiện thì làm sao hả?”
Trần Thính thấy mình nói rất có lí. Hơn nữa, cậu và Bùi Dĩ Nghiêu ngày nào cũng ở cùng nhau, sao chuyện ra nước ngoài lại không nói cho cậu biết? Cậu có cấm hắn đi đâu.
Bùi Dĩ Nghiêu giơ hai tay đầu hàng: “Tôi định mấy ngày nữa mới nói cho em, tôi không biết ba mẹ sẽ về quê. Về sau mỗi kì nghỉ đông và nghỉ hè, nếu không có chuyện gì đột xuất, chắc tôi đều ở nước ngoài.”
Trần Thính sửng sốt: “Kì nghỉ nào cũng đi?”
“Ừ.” Bùi Dĩ Nghiêu nhân cơ hội ôm lấy eo cậu: “Em biết tôi ở nước ngoài có thầy hướng dẫn mà, thầy quý tôi lắm nên cho tôi vào phòng thí nghiệm của ông ấy quan sát nghiên cứu. Tôi muốn đi học hỏi, Trần Thính, vì đây là sự nghiệp tương lai nên tôi phải dành ra rất nhiều thời gian, thậm chí phải ở xa em.”
“Tôi cũng không cản cậu mà, cậu chỉ cần nói cho tôi là được rồi…” Trần Thính cúi đầu lầm bầm. Thật ra trong lòng cậu hiểu, Khốc ca tuyệt đối không phải kiểu người đặt tình yêu lên trên mọi thứ, hơn phân nửa thời gian hai người ở bên nhau Bùi Dĩ Nghiêu đều ngập đầu trong bài vở.
Với lại Trần Thính không dính người, dù sao kì nghỉ đông và nghỉ hè hai người cũng phải tách ra, cùng lắm, cùng lắm chỉ hơi buồn chút thôi.
Chỉ buồn chút thôi.
“Đừng buồn, sau này nhất định tôi sẽ ở lại trong nước mà.” Bùi Dĩ Nghiêu giơ tay chạm nhẹ lên môi Trần Thính, nơi này sắp chu lên rồi.
Trần Thính rung đùi đắc ý tránh khỏi đầu ngón tay của hắn, nhìn kỹ sẽ nhận ra môi trên của cậu hơi cong lên, nhưng đặc điểm này được hình thành từ khi còn trong bụng mẹ rồi. Mẹ Trần Thính nói hồi nhỏ khi tức giận, môi cậu sẽ cong tới mức có thể đặt chai xì dầu lên, nhưng Trần Thính chẳng tin.
“Tôi không buồn, có phải con gái đâu, cậu dỗ tôi như thế làm gì?” Trần Thính ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, mày hơi nhíu. Cậu phát hiện dạo này Bùi Dĩ Nghiêu rất nuông chiều mình như thể cậu là con trai nhỏ của hắn, rõ ràng cậu lớn hơn Bùi Dĩ Nghiêu mà.
Bùi Dĩ Nghiêu biết ngay tiểu Thính Thính lại đang ra vẻ rồi, không kìm được cười, nói: “Mẹ bảo quần áo hôm trước của em vẫn ở trong tủ của tôi.”
Nghe thế, Trần Thính chạy tới tủ tìm quần áo, không thể để Bùi Dĩ Nghiêu tìm ra trước được, bên trong còn có quần chip dâu tây nhỏ của cậu đấy.
Trần Thính chổng mông tìm, mãi mới lần ra được đồ lần trước để trong góc tủ. Cậu vội giấu quần chip đi, quay đầu cảnh giác nhìn Bùi Dĩ Nghiêu, nói: “Tôi đi tắm trước đây.”
Bồn tắm của Bùi Dĩ Nghiêu rất lớn, rất xa xỉ. Trần Thính muốn thả lỏng nên ngâm người nửa tiếng, da ửng hồng hết lên mới chịu ra ngoài.
Sau đêm ở khách sạn, Trần Thính đã quen với hành vi thân mật của Bùi Dĩ Nghiêu, vì vậy cậu chỉ mặc quần chip, áo phông vào, mặc cho hai cái đùi vẫn trống hoác đã hấp tấp chạy ra ngoài.
Cậu trốn rất nhanh, Bùi Dĩ Nghiêu chưa kịp nhìn rõ Trần Thính đã chui vào ổ chăn rồi.
Bùi Dĩ Nghiêu vừa thấy bóng trắng vụt qua, thì đối phương đã nhảy lên giường, khuôn mặt bị nước nóng xông đỏ bừng đang nghịch điều khiển TV.
Hắn xoay người vào phòng tắm, tắm ào qua rồi ra ngoài, cầm khăn lông đi tới mép giường lau tóc cho Trần Thính.
Trần Thính vội nói: “Tôi sấy qua rồi.”
“Vẫn ướt đây này.” Bùi Dĩ Nghiêu tự làm theo ý mình.
Trần Thính biết ngay hắn muốn xơ múi mình đây mà, nhưng được người ta hầu hạ thoải mái quá nên cũng mặc kệ.
Tới khi tóc được lau khô, đầu Trần Thính đã bị hắn xoa thành Triệu Anh Tuấn 0.5.
(*) Triệu Anh Tuấn
Trần Thính vỗ vỗ chăn, ra lệnh như ông lớn: “Mang lược qua đây xem nào.”
“Ừ.” Bùi Dĩ Nghiêu ngoài miệng đáp lời, nhưng tay lại vò tung tóc Trần Thính.
Trần Thính thấy hắn ấu trĩ lắm, không chín chắn như mình.
Nửa tiếng sau, tiểu Thính Thính chín chắn bị Khốc ca ấu trĩ đè trên giường.
Trần Thính nằm nghiêng, cơ thể cuộn tròn, đỏ mặt mím môi không biết đang nhịn cái gì. Bùi Dĩ Nghiêu nằm đằng sau ôm lấy cậu, cơ thể hai người dính chặt lấy nhau, bị chăn che hơn nửa.
Trong chăn như có cuộn sóng quay cuồng, khí nóng dần dần bốc lên.
Mãi lúc lâu sau, dường như Trần Thính đã bực bội, đá chân ra sau: “Được rồi! Tránh ra!”
Cọ cọ thôi không vào đâu, sờ một chút là được cơ đấy, tôi bị ngu mới tin cậu.