Thính Thính

Chương 31




Khi Bùi Dĩ Nghiêu tắm xong đi ra, Trần Thính đã trùm chăn nằm như con cá chuối trên giường. Hắn thả nhẹ bước chân để không đánh thức cậu, lại sợ cậu bị lạnh nên tăng nhiệt độ điều hòa lên vài độ.

Làm xong mọi thứ, Bùi Dĩ Nghiêu ngồi trước máy tính bàn của khách sạn, lên mạng đọc sách.

Suốt cả quá trình Bùi Dĩ Nghiêu đều không tới gần giường, cơ mà, có vẻ tối nay có người không ngủ được.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng click chuột rất nhỏ thi thoảng vang lên. Âm thanh này chẳng là gì so với ngày thường bởi ký túc xá cách âm kém, thanh niên Bách Dụ cùng phòng còn hay nói mớ, rõ là thế mà đêm nay Trần Thính lại không ngủ được.

Sau ba lần đếm cừu thất bại, Trần Thính lặng lẽ vén một góc chăn lên nhìn Bùi Dĩ Nghiêu.

Cậu thấy hơi hoảng hốt.

Một tiếng trước, cậu còn căng thẳng không thôi vì chuyện thuê phòng, nhưng hiện tại lại nghi ngờ cảm xúc của Bùi Dĩ Nghiêu đối với mình. Khốc ca sao chẳng có phản ứng gì nữa rồi, rõ ràng là thanh niên hai mươi tuổi đầu tràn trề tinh lực cả, đến Trần Thính còn suy nghĩ loạn cào cào lên, thế mà hắn lại thờ ơ cơ đấy?

Từ lúc về phòng đến giờ, Bùi Dĩ Nghiêu chưa từng tới gần Trần Thính.

Nhưng nhớ đến thái độ trước đây của Bùi Dĩ Nghiêu, Trần Thính cho là hắn cố tình, chẳng lẽ do sợ bản thân không khống chế được cho nên mới giữ khoảng cách?

Trần Thính suy nghĩ miên man, ngẫm đi ngẫm lại vẫn thấy hợp lý. Tuy dạo này mới bắt đầu cong thôi, nhưng mà cậu cong có trách nhiệm đấy nhé, từ lúc yêu đương với Bùi Dĩ Nghiêu là đi vơ vét một đống “tài liệu giáo dục” về, lượng kiến thức bây giờ đúng phong phú luôn. Trên phương diện tình cảm, và cả phương diện “kia”.

Không vì xúc động nhất thời mà lên giường với bạn, đó là bởi người ấy yêu bạn, tiểu thuyết nào cũng viết thế.

Trên mạng có rất nhiều comment cười cợt, có lúc Trần Thính cảm thấy chủ đề này quá tục, có lúc lại thấy buồn cười. Nhưng khiến Trần Thính khó quên nhất là câu “nát hoa hướng dương”, quá thảm.

Từ từ, Trần Thính chợt ngẩn ngơ.

Bùi Dĩ Nghiêu sẽ không làm thế đâu nhỉ?

Trần Thính bị bản thân dọa sợ, trừng to hai mắt nhìn Bùi Dĩ Nghiêu, quan sát tấm lưng của hắn, cánh tay rắn chắc lộ một nửa, nhìn sao cũng không giống.

Không đâu không đâu, Thính Thính, mày đừng nghĩ nhiều.

Tự khuyên mình xong, Trần Thính lại chui vào trong chăn, đếm cừu lần thứ tư, kết quả vẫn thất bại. Đúng lúc này, bên tai bỗng truyền tới giọng Bùi Dĩ Nghiêu: “Sao thế? Không ngủ được à?”

“Ừm.” Trần Thính chui ra khỏi chăn: “Hổng ngủ được.”

Bùi Dĩ Nghiêu thoáng dời mắt đi, xoay người bật TV lên, cầm điều khiển trên tủ đầu giường đưa cho cậu, nói: “Vậy xem TV một lát đi.”

Trần Thính cầm lấy điều khiển: “Không làm phiền cậu đọc sách chứ?”

Bùi Dĩ Nghiêu: “Không đâu.”

“Ờm.” Trần Thính bấm điều khiển đổi kênh, chán muốn chết dừng ở một kênh đang chiếu gameshow, thi thoảng lại nhìn về phía Bùi Dĩ Nghiêu.

Không biết vì sao, cậu thấy trong lòng hơi mất mát.

Cậu biết Bùi Dĩ Nghiêu thích học, cũng không biết nên nói với hắn rằng hắn vì học mà chẳng thèm nhìn mình ra sao. Có vẻ Bùi Dĩ Nghiêu đang gặp phải câu khó, mày nhíu lại, lạnh lùng như mọi khi.

Trong TV bỗng bật ra một trận cười to, nhóm khách mời cười nghiêng ngả, nhưng chỉ làm Trần Thính buồn thỉu buồn thiu hơn. Bùi Dĩ Nghiêu đã không nhìn mình, mình chẳng thèm nhìn Bùi Dĩ Nghiêu nữa, muốn làm gì thì làm.

Bùi Dĩ Nghiêu nhìn bóng Trần Thính phản xạ trên màn hình máy tính, thấy cậu tự chọc mình không vui, không khỏi cau mày.

Hắn tắt máy tính, đi tới mép giường.

“Ơ? Cậu không đọc sách nữa à?” Trần Thính thất thần.

“Vốn đã chẳng muốn đọc.” Bùi Dĩ Nghiêu cúi người, chống một tay cạnh người cậu, dồn người trên giường vào trong góc: “Sao lại tự mình giận rồi?”

“Ai cần cậu lo……” Trần Thính nhỏ giọng lầu bầu, đẩy hắn ra: “Cậu ra kia đọc sách đi.”

Nhưng nào ngờ cái đẩy này của cậu lại vén áo của người ta lên làm lộ ra bộ ngực rắn chắc, xuống chút nữa là cơ bụng sáu múi Trần Thính từng thấy trong ảnh chụp.

Trần Thính như bị bỏng tay, nhanh chóng rụt về nhưng bị Bùi Dĩ Nghiêu bắt được.

“Cảm thấy tôi không quan tâm em?” Ánh mắt Bùi Dĩ Nghiêu sâu thẳm, nhìn cậu chăm chú, vẫn là cái nhìn khiến người ta không thể né tránh, thậm chí còn có tính xâm lược, mang theo cảm xúc không rõ.

“Không hề.” Trần Thính thề thốt phủ nhận.

Bùi Dĩ Nghiêu lơ luôn: “Tôi chỉ lo mình làm em sợ.”

Lần trước mới hôn một cái đã nạt Thính Thính khóc rồi, Bùi Dĩ Nghiêu cảm thấy bản thân nên giữ kiên nhẫn.

Trần Thính ăn cứng không ăn mềm: “Cậu làm gì mà đòi dọa tôi?”

Bùi Dĩ Nghiêu tiến lại gần hơn, gần như đè toàn bộ cơ thể Trần Thính xuống dưới thân, ánh mắt ép sát: “Em muốn biết không?”

“Thật ra thì cũng không……”

“Tôi muốn hôn em.”

“Cậu…….”

“Tôi muốn hôn em.”

Bùi Dĩ Nghiêu không thèm để ý mà lặp lại, càng nói sau giọng càng trầm, hơi thở nóng rực phả lên mặt Trần Thính. Má Trần Thính nóng ran, thầm mắng nói một lần chưa đủ hay sao mà còn phải nói những hai lần, sau đó nhớ tới hiệp ước tối hôm ấy, trước khi hôn thì phải hỏi ý mình.

A a a a a a a a tức chết rồi.

Trần Thính ngẩng đầu thơm môi hắn một cái: “Hôn!”

Bùi Dĩ Nghiêu dừng lại, không ngờ cậu sẽ chủ động.

Trong phút chốc Trần Thính hóa thành linh hồn thăng hoa, cậu là người dám làm dám chịu, có mỗi hôn thôi mà, đây mới chỉ là chút lòng thành thôi. Chẳng có vấn đề gì hết trơn á, chụt chụt một cái nào không làm khó được Thính ca đâu.

Ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.

Nhưng linh hồn Trần Thính vừa mới thăng hoa đã bị Bùi Dĩ Nghiêu cưỡng hôn thêm cái nữa.

“Ưm…..” Trần Thính bị hôn suýt tắc thở mới nhận ra mình phải dùng mũi để hô hấp, nhưng vẫn thấy não thiếu Oxi. Tay cậu bám vào vai Bùi Dĩ Nghiêu, không nhận ra rằng hành động này khiến mình như đang chủ động vùi vào lòng đối phương.

Cứ như vậy, quần áo trên người bị cởi ra vứt tứ tung.

May mà Trần Thính vẫn còn quần lót bảo vệ.

“Đừng nhúc nhích.” Bùi Dĩ Nghiêu hạ giọng.

Tay chân Trần Thính lập tức cứng đờ, cậu cảm nhận được bộ phận trên cơ thể đối phương đang dần biến hóa. Nhưng khiến chuyện tiến xa đến bây giờ cũng có một phần do cậu, thân là anh lớn, cậu phải có trách nhiệm.

“Tôi, tôi giúp cậu……”

Nửa tiếng sau, Trần Thính nằm liệt trên giường. Cậu chôn mặt vào gối, nghĩ tới việc thần sai quỷ khiến ban nãy, nhớ lại lúc mình bắn lên cơ bụng Bùi Dĩ Nghiêu lập tức thấy xấu hổ.

Bùi Dĩ Nghiêu không để ý Trần Thính xấu hổ, trực tiếp bế cậu lên đi vào phòng tắm. Thính Thính mè nheo bỏ cuộc, để hắn ôm đi mà chẳng hề phản kháng.

Về việc vì sao Trần Thính cũng “muốn”, thì đương nhiên tại tiểu Thính Thính lúc nãy không chịu nghe lời rồi.

Đến khi trong phòng trở lại bình thường đã gần 3 giờ sáng. Cuối cùng Trần Thính cũng thấy buồn ngủ, mí mắt díu lại, dựa lên người Bùi Dĩ Nghiêu nhưng vẫn nhớ rõ ngày mai phải đi làm thêm.

“Nhớ gọi tôi đấy, xin nghỉ mãi không ổn đâu……”

“Ừ.”

Bùi Dĩ Nghiêu ôm cậu vào ngực mình, chỉnh tư thế để cậu ngủ thoải mái hơn. Linh hồn Trần Thính đã thăng hoa giờ càng thăng hoa hơn, tinh thần thoải mái, nằm trong lòng Bùi Dĩ Nghiêu không buồn động đậy.

Chẳng bao lâu sau, tiếng hít thở đều đều chứng minh cậu đã tiến vào mộng đẹp.

Bùi Dĩ Nghiêu cúi đầu hôn má cậu một cái, ngón tay mân mê sợi tóc quăn, một lát sau cũng ngủ.

Trải qua một đêm trong khách sạn, quan hệ của Trần Thính và Bùi Dĩ Nghiêu không thể coi là tiến bộ vượt bậc, nhưng được cái dính nhau hơn. Tuy không phải lúc nào cũng bám nhau như sam, nhưng cử chỉ thân mật lại không gạt được người.

Trong lòng Dương Thụ Lâm càng nghi ngờ, nhưng lại phân vân không biết có phải do mình đọc truyện nhiều quá hay chăng.

Mà mấy đứa con gái trong group quá dữ luôn, hết viết fic lại vẽ fanart.

Thôi thì chẳng có biện pháp, ai bảo đại học N toàn người tài cao học rộng thế làm gì, bàn tay to nhiều lắm cơ. Mà mấy cô nàng này hay thích giấu tài, không muốn khoe ra bên ngoài, làm cho Dương Thụ Lâm mỗi lần mở tin nhắn group chat lên đọc là y như đang khai thác được bí mật của tổ chức áo đen.

Dần dà, Dương Thụ Lâm quên mất mục đích ban đầu khi tham gia group chat, cậu chàng nằm vùng trong group bỗng phát hiện ra một ID mới trông rất quen mắt — Đại Đường tỷ nhi.

Cậu chàng rất muốn hỏi em gái Đường Âm này rốt cuộc đã trải qua chuyện gì mà đang từ crush Bùi Dĩ Nghiêu chuyển sang làm fan CP, chuyển biến kiểu nãy cũng quá lớn rồi.

Ngay sau đó, cậu thấy có người cùng câu hỏi.

Cẩu phú quý: Bạn là Đường Âm?

Đại Đường tỷ nhi: Là mình.

Cẩu phú quý: Không phải bạn thích Bùi Dĩ Nghiêu hả?

Đại Đường tỷ nhi: Cái bùa chú độc thân 5 tệ kia nếu không chuyển qua làm gay thì sao có đường thoát?

Đại Đường tỷ nhi: Mấy hôm trước còn có cái acc clone bảo tôi chưa dứt tình với 5 tệ, để bà biết mày là ai, bà vả chết mày.

Givenchy tiểu da dê: ………

Từ đó về sau, 5 tệ trở thành nickname người trong group gọi Bùi Dĩ Nghiêu.

Trải qua thời gian quan sát dài dài, Dương Thụ Lâm cảm thấy Đường Âm không hẳn là fan CP chân chính, cô nàng tham gia chỉ vì Trần Thính, còn 5 tệ thì toàn thấy bắt bẻ.

Đại Đường tỷ nhi: Thính Thính đáng yêu như vậy, 5 tệ mà dám giở trò với cậu ấy, tôi nhất định phải đập gãy chân cậu ta.

Dương Thụ Lâm càng nhìn càng ngộ ra quan hệ giữa Trần Thính và Bùi Dĩ Nghiêu. Có một số chuyện cậu chàng cảm thấy rất bình thường, nhưng từ miệng đám con gái nói ra thì bỗng trở nên cực kỳ mờ ám.

Ví dụ như mấy hôm trước xe đạp Trần Thính bị hỏng, đáng nhẽ nó có thể nhờ mình đèo, nhưng Bùi Dĩ Nghiêu cố tình nhảy ra cướp việc. Rõ ràng hai đứa chúng nó không đi cùng đường nhau.

Trần Thính cũng biết Dương Thụ Lâm có sự thay đổi, cậu nghĩ nếu định come out với bạn cùng phòng thì nhất định phải chọn ngày hoàng đạo rồi mời mọi người ăn một bữa cơm.

Dương Thụ Lâm thấy cậu nghiêm túc, biết Bùi Dĩ Nghiêu cũng tới thì đoán ngay ra mục đích bữa cơm này. Cung phản xạ tôi dài nhưng không có nghĩa tôi là thằng ngốc nhé, chắc Trần Thính chuẩn bị trình tấu thẳng thắn với mình đây mà.

Đúng là thần sử quỷ sai, Dương Thụ Lâm nắm đầu Trần Thính hỏi: “Bữa này mày trả hay Bùi Dĩ Nghiêu trả?”

Trần Thính không cần nghĩ ngợi: “Tao mời mày, đương nhiên tao trả tiền.”

Dương Thụ Lâm gật gật đầu, lại lắc đầu. Dựa theo luật bất thành văn ở đại học, khi bạn cùng phòng có bạn trai, nếu bạn trai muốn ra mắt bạn cùng ký túc xá của đối phương thì chỉ cần mời trà sữa là được, coi như mọi người làm quen với nhau.

Nhưng Trần Thính với Bùi Dĩ Nghiêu đều là con trai mà.

“Thế Bùi Dĩ Nghiêu có mời mày với bạn cùng phòng cậu ta ăn cơm không?” Dương Thụ Lâm hỏi.

“Còn chưa sắp xếp được thời gian.” Trần Thính dở khóc dở cười.

Lúc này Dương Thụ Lâm giống như ông bố già chuyện gì cũng phải đến tay: “Thính Thính, mày khai đi, có phải chúng mày ………”

Trần Thính sảng khoái gật đầu: “Ừ đúng rồi.”

“Trời ạ.” Dương Thụ Lâm ôm ngực, mẹ nó, bắp cải bị lợn dúi thật rồi, hôm nay tôi buồn quá.