Khi thời tiết lại lạnh hơn một chút, Lý Bình Xuyên và Tảo Tình mới xem như ở bên nhau, không quá lãng mạn, cũng không kỳ lạ, cô theo đuổi anh đã lâu, nhiệt tình như lửa, hết thảy mọi thứ đều biến thành thuận theo tự nhiên.
Chỉ vì một lần cô cảm thấy thời điểm tới rồi, liền ở thời điểm đi dạo hôn anh một cái.
Như thể đã thành công.
Đôi mắt sáng lấp lánh, giống viên đá quý.
Lý Bình Xuyên không tránh, còn hôn đáp lại.
Tảo Tình hôn chính là mặt anh, khi anh hôn lại thì, đổi thành môi, cũng không khắc chế, đem đầu lưỡi dò xét đi vào, bọn họ vừa mới ăn ở phố ăn vặt ngoài trường học, Tảo Tình ăn chính là hạt dẻ rang đường và khoai lang nướng, trong miệng toàn bộ đều là mùi vị ngọt ngào, đầu lưỡi mềm mềm mại mại, đặc biệt hôn tốt.
Lý Bình Xuyên ôm cô, càng hôn càng nghiện.
Anh lại ngây ngô, còn có chút chân tay luống cuống và lỗ mãng, hôn môi cũng không biết thở, đem chính mình hôn đến mức sắp đứt hơi, mới buông Tảo Tình ra, rồi lại ôm cô, không kết cấu mà dùng chóp mũi cọ cọ cổ cô.
Gió đêm thổi qua, nơi đó mát lạnh, tỏa ra hương thơm tự nhiên của người con gái.
Tảo Tình giống như cũng không ngờ anh sẽ đột nhiên hôn lên.
Có loại cảm giác lau súng cướp cò, không kiểm soát được lực độ.
Trái với anh, cô biết kiểm soát hơn, nâng tay lên, sờ sờ đuôi tóc đáng thương của anh, mềm mại, cuối cùng cô cũng sờ được rồi, thật thỏa mãn.
Còn trêu đùa anh, "Bạn trai trước kia của em cũng chưa từng giống anh như vậy."
Trái tim anh đập thình thịch, bang bang trong lồng ngực.
Quá khẩn trương, hôn đến mức nổi lửa, còn ù tai, nghe Tảo Tình nói như vậy, càng hoảng hốt, sợ chính mình có phải đã quá đường đột với cô rồi không.
Ngẩng mặt lên, đôi mắt sợ hãi mà nhìn, vừa muốn xin lỗi, lại nghe thấy cô nói, "Nhưng em đặc biệt thích."
Là thật sự thích sao?
Có thể cũng là có một chút, phần yêu thích này trộn lẫn với cảm giác mới mẻ, ham muốn chinh phục, lòng hiếu kỳ, không quá thuần túy, các loại cảm xúc phức tạp xen lẫn vào trong đó. Ngay cả bản thân cô cũng không biết đó là gì.
Hơn nữa một chút cũng không đặc biệt.
Bọn họ ở bên nhau, tất cả mọi người không để trong lòng.
Bạn bè Tảo Tình đều cảm thấy cô là đang chơi đùa, giống như chơi trò chơi vậy, đánh quái qua cửa, theo đuổi Lý Bình Xuyên là một cửa, đem anh nắm trong tay cũng là một cửa, toàn bộ các cửa thông qua rồi, trò chơi này cũng ngay lập tức chán.
Chính là có chuyện như vậy, đơn giản lại rõ ràng.
Ngay cả Khương Dĩnh cũng nói, không đến hai tháng, cô sẽ chán.
Hai tháng, vẫn nhìn thấy Lý Bình Xuyên không giống người thường.
Giống như phán tử hình cho anh, hoãn thi hành án phạt trong vòng hai tháng.
Đoạn thời gian đó, Tảo Tình đã dành nhiều thời gian theo Lý Bình Xuyên học tập, ngày nghỉ anh không thích ở nhà đọc sách, thích đi thư viện gần đó.
Là thư viện mở cho cộng đồng, học sinh rất nhiều.
Phải đi sớm một chút mới có thể chiếm được chỗ ngồi.
Trời lại lạnh, dậy sớm đối với Tảo Tình mà nói là tra tấn, những lần đầu, cô vẫn còn rất kiên nhẫn và quyết tâm, chẳng sợ buồn ngủ đến mức mắt mở không lên, cũng sẽ đến đó sớm, ở cùng với Lý Bình Xuyên.
Cô có mang theo sách nhưng không xem.
Mà là mở điện thoại ra, đeo tai nghe vào, mở xem bộ phim truyền hình đã tải về ở nhà ngày hôm trước, còn mang theo một đống đồ ăn vặt, bánh kẹo, cái gì cần có đều có.
Ngược lại bên Lý Bình Xuyên nghiêm túc hơn nhiều.
Sẽ mang theo một bình nước ấm, bữa sáng ăn ở nhà, lại mang thêm mấy cây chocolate bổ sung thể lực, sau đó là làm đề, một khi làm chính là làm hết một buổi sáng, một chút lơ đểnh cũng không có.
Sức lực của Tảo Tình được dùng ở chỗ khác.
Bọn họ mới vừa ở cùng nhau, cô rất lo lắng cho anh, nghĩ đến nhiều nhất chính là anh là học sinh giỏi, thật sự yêu đương rồi, cũng không thể ảnh hưởng người ta học tập.
Bằng không tội lỗi sẽ lớn lắm.
Cho nên cẩn thận đến mức ngay cả ăn bánh phồng tôm cũng không dám nhai, chỉ có thể đặt ở trong miệng, chậm rãi nhấp nháp cho mềm, cảm nhận lỗ nhỏ khí ở giữa bánh mở ra và độ giòn không còn nữa, mới không tiếng động mà nhai hai cái rồi nuốt xuống.
Cô như vậy, ngược lại khiến cho Lý Bình Xuyên chú ý hơn, lực chú ý vẫn luôn đặt ở trên người cô, giọng rất nhỏ hỏi: "Chúng ta cần đi ra ngoài ngồi không?"
Tảo Tình thụ sủng nhược kinh mà lắc đầu, giọng phát ra như tên trộm, "Không cần, bên ngoài quá ồn."
Mặt Lý Bình Xuyên lộ vẻ khó xử, "Em như vậy rất khó chịu phải không?"
Một chút thanh âm không thể phát ra.
Đương nhiên khó chịu.
Nhưng Tảo Tình lại cười, đột nhiên tiến đến bên tai anh: "Cùng anh ở bên nhau, một chút cũng không khó chịu."
Cô hỏi ngược lại anh: "Anh cũng khó chịu phải không?"
Tai Lý Bình Xuyên có chút đỏ, "Anh... Không có."
"Có," cô kiên trì, "Anh khó chịu không thể hôn em, em đã nhìn ra, anh hiện tại đặc biệt muốn hôn em."
Lần đầu tiên hôn môi đã ăn mặn, anh liền không thể nào ăn chay, nhưng tính cách quá mức nhút nhát, lại không đủ chủ động, làm rất nhiều dục vọng đều chỉ có thể nuốt xuống bụng.
Nhưng Tảo Tình cái gì đều có thể nhìn ra được.
Cô mặc áo khoác lông xù nhỏ, màu trắng như tuyết, tóc xõa, chóp mũi hơi đỏ, lúc đến gần, giống con cừu non.
Nhưng Lý Bình Xuyên lại cảm thấy, chính mình mới là con cừu mà cô muốn ăn.
Nhưng thịt ăn nhiều, cũng sẽ ngán, sẽ tanh.
Tảo Tình đã cùng Lý Bình Xuyên đến thư viện vài lần, nhưng nhiều lần phải dậy sớm, không bao lâu sự kiên nhẫn của cô đã bị cạn kiệt.
Thời điểm mỗi lần giãy giụa, cô sẽ nghĩ, dù sao thì người cũng đã theo đuổi được, còn kiên nhẫn như vậy làm gì.
Cuối cùng ngã xuống, tiếp tục ngủ.
Ngủ quên đến khi tỉnh lại, mới nhìn thấy tin nhắn của Lý Bình Xuyên, hỏi cô còn có đi hay không.
Có lẽ đoán được cô dậy không nổi.
Anh liền thức thời không hỏi.
Chờ đến khi Tảo Tình rời giường rửa mặt xong chạy tới nơi, đã gần trưa, thư viện chật ních người, một chỗ trống cũng không còn, cô tìm một vòng mới nhìn thấy Lý Bình Xuyên ngồi ở phía ngoài cùng.
Anh hết sức chuyên chú mà làm đề, cùng các bạn học xung quanh dụng công học tập không sai biệt lắm, khí chất nhìn hơi chút lạnh lùng, bút viết thực sự rất nhanh, những thứ viết ra, cũng đều là những kiến thức nằm sẵn trong đầu.
Thư viện có máy sưởi.
Anh đem áo khoác quy quy củ củ mà đặt ở trên lưng ghế.
Cổ lộ ra, làm đường cong ở vai và cổ nhìn rất cân đối.
Tảo Tình vẫn là rất thích dáng vẻ nhìn anh nghiêm túc học tập, nhưng lần này lại có chút không thích, bên cạnh anh còn có một cô gái ngồi, giống như còn là học lớp bọn họ, bộ dáng nho nhỏ, nhu nhược đáng thương, giọng nói rất nhỏ, mặt cũng trắng nõn.
Thỉnh thoảng còn hỏi đề anh.
Mới đầu anh còn nhỏ giọng giảng giải, hỏi nhiều quá, anh liền không còn kiên nhẫn.
Sau khi đưa notebook của chính mình cho cô ấy, thì cái gì cũng không nói.
Anh rất ghét lúc làm bài bị cắt ngang.
Đây là điều Tảo Tình vẫn luôn biết.
Cho nên những cô gái đó, kỳ thật không được xem là đối thủ của cô.
Cô cũng không có hứng thú ghen, bởi vì quá tự tin, kiên định không ai có thể cướp được người của mình, tới lại đi, vô thanh vô tức.
Những tin nhắn chưa trả lời ngày hôm đó vẫn chễm chệ nằm trong giao diện trò chuyện của bọn họ.
Lý Bình Xuyên làm xong đề, Tảo Tình vẫn chưa trả lời.
Anh nghĩ thầm, giờ này cô cũng nên tỉnh rồi chứ, nhưng cô không trả lời, anh lại không dám gửi tiếp, sợ phiền đến cô.
Còn đang rối rắm.
Tiểu béo ngồi cùng bàn với anh gửi tin nhắn đến, nói cùng người nhà đi ra ngoài ăn cơm, ở cửa hàng đồ uống gần đó nhìn thấy Tảo Tình cùng nam sinh khác đang uống nước cùng nhau.
Lý Bình Xuyên muốn làm như không thấy tiếp tục đọc sách.
Nhưng những thứ trước đây rất đơn giản dễ hiểu hiện giờ lại trở thành một chuyện rất khó giải quyết, buồn ở trong lòng anh, càng gãi càng ngứa, càng gãi càng bực bội.
Cuối cùng lửa nổi lên càng lúc càng lớn, châm lên cơ thể anh.
Anh không thể ngồi yên một chỗ, thu dọn đồ liền lao qua đó.
Cửa hàng đồ uống kia là mới vừa mở ở gần trường, biển hiệu mới tinh, menu giảm giá dùng phấn viết viết ở trên bảng đen, cuối bảng còn vẽ vẽ gương mặt tươi cười như thể đang châm chọc ai.
Cửa hàng đó không lớn, tổng cộng chỉ có ba chỗ.
Nó được bố trí theo chiều dọc để người qua đường có thể nhìn rõ khung cảnh bên trong.
Lý Bình Xuyên đứng ở phía đối diện, mấy quyển sách thật dày ép tới mức anh thở không nổi, trên đầu là một cái cây cổ thụ không tên tuổi, vào thu, lá cây rải rác trên mặt đường, gió thổi qua, lung lay như sắp ngã.
Anh đeo kính, tầm nhìn rõ ràng, nhìn thấy chính là Tảo Tình cùng bạn trai cũ của cô ngồi trong cửa hàng đồ uống, mỗi người gọi đồ uống cho riêng mình, cô uống nước của mình một ngụm, nhíu nhíu mi, đặt sang một bên, nhìn có vẻ đồ uống không được ngon.
Bạn trai cũ lại rất tự nhiên, đem ly của cậu ta qua cho cô nếm thử, cô cũng không bài xích. Cứ như vậy nếm thử cả hai ly.
Đều khó uống như nhau.
Ăn một củ khoai lang tím, cô không động nữa, âm thầm thề không bao giờ muốn tới cửa hàng này nữa.
Tảo Tình ăn xong muốn tìm cái gì khác uống cho đỡ ngán, mới vừa đứng lên, một chiếc xe chạy ở bên ngoài cửa hàng đã che khuất thân ảnh của Lý Bình Xuyên, chờ khi xe chạy qua, Tảo Tình mới nhìn thấy anh.
Ánh mắt ảm đạm, khuôn mặt rất đạm, đạm đến mức không có sinh khí.
Cùng cái cây cổ thụ trên đầu anh khá giống nhau, trông cao lớn cứng cỏi, nhưng thực tế đã điêu tàn, dưới đất đầy hỗn độn, rất dễ dàng bị phá hủy.
Anh một chút biểu cảm cũng không có.
Cùng Tảo Tình bốn mắt nhìn nhau, liền rời đi, một đường đi, bước chân càng nhanh dần, sắp thở không nổi, cảm giác hít thở không thông khiến anh sắp gục ngã, chóp mũi nối liền với mắt, thành một dòng, vừa chua vừa tê.
Không biết đi bao lâu, phía sau giống như có người đang gọi anh.
Vừa gọi vừa thở hổn hển, còn muốn chạy, Tảo Tình xông lên, cuối cùng túm chặt anh, anh cũng bị sức lực theo quán tính ấy giữ lại, không thể động đậy.
Rõ ràng là cô đang làm chuyện xấu, cô còn đúng lý hợp tình mà nói, "Anh đi nhanh như vậy làm gì, em đuổi không kịp!"
Lý Bình Xuyên không muốn nói chuyện, đè nén sự tức giận, sợ một khi hé răng, sẽ không kiềm chế được.
Tảo Tình thở hồng hộc, gò má đỏ lên, chạy mệt khiến giọng nói khô khốc, thật vất vả nuốt mấy hơi thở, cuối cùng cũng đỡ hơn một chút.
"Anh thấy em sao không đợi em, có biết em đuổi theo anh thiếu chút nữa bị xe tông hay không hả?"
Nói như vậy Lý Bình Xuyên mới hiện lên một tia hoảng loạn, quét quét trên người cô, không có việc gì, mới yên tâm.
Tảo Tình thẳng eo, nắm tay anh, "Anh sao sớm như vậy đã rời thư viện rồi?"
Anh có máu có thịt, có thất tình lục dục.
Cảm xúc dâng lên, cũng không thể dễ dàng bị lừa gạt như vậy, "Em sao không qua đó?"
Tảo Tình đảo mắt, rõ ràng là chột dạ.
Lại vừa ăn cướp vừa la làng, "Em đi, bên cạnh anh không phải còn có một cô gái sao? Lại không có chỗ cho em."
Lý Bình Xuyên sắp bị tức chết rồi.
Tảo Tình đã nhìn ra, đành phải dỗ dành anh, lại kèm theo sự ủy khuất của bản thân, ôm cánh tay anh, gục mặt vào vai anh, "Em đây không phải chỉ có thể một mình đến đó? Anh còn không thèm để ý tới em, em vừa rồi nếu là thật sự bị đụng phải, anh không đau lòng sao?"
"Bên cạnh em cũng có người.". Ngôn Tình Tổng Tài
Anh đều thấy.
Tảo Tình mở miệng, trắng cũng có thể nói thành đen, "Cái gì, chính anh ta chạy tới, em cũng không muốn phản ứng với anh ta, không phải nhìn thấy anh liền đuổi theo anh đến đây đó sao? em là nhìn thấy cửa hàng đó mới mới, muốn tới nếm thử nếu ăn ngon uống ngon lần sau sẽ cùng anh đến đó. Anh sao có thể nhìn em như vậy?"
Cùng nhau uống một ly nước, còn có thể mặt không đổi sắc mà nói như vậy.
—— Nói dối.
Lý Bình Xuyên ở trong lòng nhắc mãi.
Thấy anh còn đang tức giận, sắc mặt vẫn còn buồn bực, Tảo Tình liền ngẩng đầu hôn lên mặt anh, theo đuổi tới tay, cô sẽ không vắt hết óc mà nghĩ ra mấy chiêu trò đặc biệt, thậm chí mệt mỏi đối phó, hôn một chút, coi như dỗ dành.
Lý Bình Xuyên lại không cam lòng chỉ có như vậy.
Anh ôm cô, hôn sâu hơn, lộ ra một chút tính chiếm hữu, lại không bắt được đầu lưỡi cô, hôn vài cái, đột nhiên rời đi, đỏ mặt chất vấn cô: "Tại sao trốn anh?"
Anh như vậy sợ cô không thích.
Nhưng thật ra cô cũng chưa từng thích như thế.
Tảo Tình không biết nên giải thích thế nào, nghe giọng run run của anh, cùng đôi mắt chân thành tha thiết, lại động lòng trắc ẩn, mặc kệ nói như thế nào, cô đối với gương mặt này, vẫn rất rung động.
Đối mặt với sự chất vấn của anh, cười cười, "Anh đừng nhúc nhích, em dạy cho anh như thế nào là hôn môi."
Đó là một con hẽm vắng vẻ ít ai lui tới, Tảo Tình dựa vào vách tường cũ, một tay vuốt ve gương mặt Lý Bình Xuyên, một tay lấy kính anh ra, mắt kính sẽ chặn cô.
Cô quả thật muốn dạy cho anh biết.
Trước bắt đầu từ bên ngoài môi, giống cọ xát vậy, hôn đến khi có chút độ ấm, lại vươn đầu lưỡi, lướt qua liền ngừng lại mà liếm liếm, thuận theo tự nhiên mà trượt đi vào, dọc theo đầu răng, để anh được bao phủ bởi hương vị của chính mình. Xoắn đầu lưỡi, giống như sợi chỉ thắt nút, quấn quýt si mê lẫn nhau, mật ngọt không thể tách rời.
Sẽ không chạm đến hàm răng, sẽ không cắn được cái gì.
Lý Bình Xuyên ở phương diện này, lại bại bởi cô, cô cầm lấy tay anh, dẫn dắt anh từ dưới vạt áo vói vào trong, ý đồ thăm dò một tầng bí mật khác.
Khi sờ đến ngực nhũ đĩnh kiều no đủ của cô, lòng bàn tay Lý Bình Xuyên như bị bỏng, anh là tôn trọng cô, cho nên lần đầu tiên hôn đều sợ đường đột, tiết tấu nhanh như vậy, làm anh chống đỡ không nổi.
Tảo Tình chóp mũi hồng hồng, giọng nói nghèn nghẹn, "Hôn như vậy thoải mái không?"
Anh không nói.
"Anh đừng cùng những cô gái đó ở bên nhau, bằng không em sẽ không thích anh, cũng sẽ không hôn anh như vậy."
Anh ăn nói vụng về, chỉ nói một câu, "Anh... không có."
Tay còn nắm nhũ cô, ở bên ngoài như vậy, lại là ban ngày, tuy cách một tầng lớp vải mềm, nhưng cũng có thể cảm nhận được phía dưới tinh tế mềm mại, đây là cơ thể của cô, cô thích, liền cho.
"Nơi này thoải mái không?" Tảo Tình chuyên chú hỏi, cầm tay anh xoa xoa, "Em còn có chỗ khác thoải mái hơn, anh có muốn thử không?"
Không cần thật sự nhìn thấy cái gì sờ đến cái gì.
Nghe cô nói lời này, anh đã cảm thấy nơi nào đó đang trướng nóng lên.
Chính là không được, bọn họ còn quá nhỏ, anh không thể như vậy không thể thiếu trách nhiệm mà đối với cô như vậy.
Tảo Tình lại không cho anh cơ hội, bỗng nhiên duỗi tay xuống phía dưới háng anh bắt lấy, đồ đã cứng, đang cùng cô chào hỏi, cô rất thỏa mãn, đột nhiên muốn biết học sinh giỏi chân chính cùng cô dây dưa, bại dưới những ham muốn tình dục tham lam nhất của con người sẽ có bộ dáng gì.
Cô bắt được, Lý Bình Xuyên liền muốn tránh.
"Đều cứng rồi, thật lớn."
Cô chớp chớp mắt, trong mắt tràn đầy dục vọng tản ra, "Chỉ cần anh về sau đừng cùng các cô ấy ở cùng nhau, em sẽ liếm liếm cho anh, được không?"
Lý Bình Xuyên bắt lấy cổ tay cô gỡ ra, quay mặt đi, lần này ngay cả cổ đều đổi màu, "Em đừng như vậy."
"Như thế nào?" Cô cọ đi lên, "Anh đã thấy qua em ăn kem, em thực sự biết liếm, anh thật không muốn sao?"